Hậu Chùa Ba Vàng Đắng Lòng Người Học Phật (https://www.youtube.com/watch?v=xDQLOXHYL0w&t=54s)
Bạn Trúc Viên Trang tham vấn:
Pháp Niệm Phật Vãng Sanh, Hộ Niệm Vãng Sanh, Cầu An, Cầu Siêu,… Có Phải Là Pháp Do Phật Chỉ Dạy Hay Không?
Nhân sự kiện Pháp Thỉnh Oan Gia Trái Chủ làm Phật môn dậy sóng khiến rất nhiều người học Phật cả Tăng lẫn tục rơi vào vòng xoáy thị phi điên đảo, bạn Trúc Viên Trang đã cảm thán và hoài nghi tham vấn Ngạo Thuyết rằng:
Vậy pháp niệm phật vãng sanh..hộ niệm vãng sanh có phải pháp của Đức Phật không? Cầu an cầu siêu? Trai đàn chẩn tế? Trai tăng? 49 ngày đại tưởng tiểu tưởng? Tham gia xã hội...? Cho Trúc Viên Tra hỏi là pháp phật dạy...chứ?
Nếu phải thì phát huy..mà nếu không phải mà người học Phật cứ làm thì có bị gì không?
Ai là người ... phán quyết điều này?
Trong giới luật sadi cấm rờ đến tiền bac....vậy bây giờ tỳ kheo giữ tiền có trái với giới luật không?
Bạn Trúc Viên Trang lập luận:
Cuộc đời ngắn ngủi... như mộng, như chiêm bao nếu rảnh rang đi tìm đúng sai ..mình nghĩ như đi nắm hư không... như lấy vàng bắn chim... danh và lợi như là cái bánh vẽ, tranh giành để nắm lấy chiếc bánh vẽ thì thật vô nghĩa..., việc tranh giành tham đắm dễ khiến việc mình quên đi thực tại, quên đi rằng mình đang sống… biết bao bất công, biết bao điều dối gian, trí trá ... ở cuộc đời nơi mình, người… có lẽ vậy... mình nghĩ đó là pháp phật. Phật có nói: Cuộc đời là để nhận thức chứ không phải giải quyết nó... không biết nên làm sao?
…
Trả Lời Những Câu Hỏi Của Bạn Trúc Viên Trang, Ngạo Thuyết đáp rằng:
Trước tiên Ngạo Thuyết trả lời câu hỏi ai là người phán quyết sự đúng sai, chánh tà ở các pháp mà người đời sau nói rằng là pháp Phật. Về người phán quyết ở đạo Phật có thể nói là không có người phán quyết cụ thể, đây là điểm khác biệt khách quan và cũng đồng thời là khuyết điểm tối hậu ở đạo Phật so với ngoại đạo. Với các tôn giác khác như Nhất Thần Giáo thì ngoại đạo vì muốn ép tín đồ thuần phục, lệ thuộc hoàn toàn thì vai trò người phán quyết được giới lãnh đạo tinh thần được tối ưu hóa và bất khả xâm phạm.
Cụ thể như vai trò của đức giáo hoàng ở Kito giáo, đây là người phán quyết tối cao của Kito giáo, nhân vật này có đặc quyền phán quyết đúng sai dựa trên nền tảng hiểu biết cá nhân về kinh Thánh, về tri thức cộng đồng. Tính chủ quan, bảo thủ cá nhân ở đức giáo hoàng là rất lớn. Tuy nhiên, do có được đặc quyền đại diện Tiếng nói của Chúa nên lời nói của Đức giáo hoàng luôn đúng và bất khả xâm phạm. Và tín đồ con chiên của Chúa buộc phải tin một cách tuyệt đối, tin một cách thuần phục về những điều hoang đường, vô lý. Đơn cử như có một thời Giáo Hội Công Giáo bảo thủ rằng trái đất có hình vuông, vũ trụ - con người do một tay Chúa Cha nhào nặn, tượng hình trong 6 ngày, việc Đức mẹ Maria đồng trinh mà vẫn có thể sinh ra Chúa Jesu nơi máng cỏ. Hiển nhiên là những phán quyết này sẽ do Đức giáo hoàng xác lập, những lời phán quyết đấy hoàn toàn không đúng nhưng những lời phán quyết thiếu hiểu biết đó đã từng khuynh đảo cả mặt bằng chung tri thức loài người trong suốt một khoảng thời gian rất lâu xa. Và chi phối, ảnh hưởng đến con chiên ngoan đạo ngay đến tận bây giờ.
Đạo Phật không có việc áp đặt, ép uổng tín đồ Phật tử theo lối như thế. Phật dạy hãy tự thắp đuốc mà đi tức là người học Phật phải vận dụng trí tuệ của bản thân nhìn nhận, nhận thức, tư duy các pháp một cách khách quan, trong sáng nhất có thể. Nếu bản thân thiếu tri kiến Phật học thì nên gần gũi thiện tri thức học hỏi, tham vấn. Tuy nhiên, việc gần gũi thiện tri thức không đồng nghĩa việc giao phó tuệ tri, vận mạng của mình cho thiện tri thức mà người học Phật phải dùng tuệ tri tăng trưởng quán chiếu, tư duy, nhìn nhận lại những điều mà thiện tri thức chia sẻ có khế hợp với Phật pháp, với đương thời hay không.
Người phán quyết ở đạo Phật không lập thành chế định. Việc đúng sai, chánh tà ở các pháp sẽ do các thiện ác tri thức nhận diện và mỗi người học Phật phải tự quán chiếu, tư duy lại. Vai trò người tỏ ngộ hay nói cách khác là người sáng mắt nơi đạo Phật là người hoàn toàn có thể nhận diện đúng đắn việc đúng sai, chánh tà ở các pháp, song họ sẽ không buộc đại chúng phải tin nhận một cách tuyệt đối hoàn toàn. Họ có thể xác quyết việc đúng sai, chánh tà trong từng trường hợp, từng pháp cụ thể nhưng họ vẫn để ngỏ khả năng tư duy, nhận diện chánh pháp ở đại chúng học Phật.
Chính do không chế định hay nói đúng hơn là không thể chế định ra người phán quyết bởi lẽ người tỏ ngộ, chứng đắc hoàn toàn Phật pháp không hẳn lúc nào của xuất thế, hộ pháp nên những khi thiếu bóng dáng của Giác Giả trụ thế thì giáo lý đạo Phật dễ thường xảy ra hiện tượng đúng sai hỗn độn, chân ngụy rối bời. Đấy chính là khuyết điểm tối hậu của đạo Phật khi không có người phán xét chế định. Tuy nhiên, một khi giáo lý đạo Phật hãy còn đó thì tùy thời, khi khổ não chúng sinh Tam giới chạm đến sự cùng cực đau thương, Giác Giả sẽ xuất thế tùy duyên minh định lại chánh pháp, vạch rõ ranh giới chánh tà, chân ngụy ở đạo Phật, ở vạn pháp.
…
Về pháp niệm Phật vãng sanh, hộ niệm vãng sanh, cầu an, cầu siêu, cúng sao giải hạn, trai đàn chẩn tế, Trai Tăng, 49 ngày đại tưởng, tiểu tưởng, tham gia công tác xã hội,… có phải là pháp do Phật khởi xướng, xác lập hay không?
Phần đa những hình thức mà giới Tăng Bảo đạo Phật ngày nay đang chi trì đều không phải do Phật Thích Ca chế định. Một số rất ít trong các hình thức hoằng pháp ở Tăng Bảo đương thời đang lạm dùng mà bạn đề cập đến ở trên đã từng là một pháp phương tiện khéo để giúp người học đạo biết đến chánh pháp đạo Phật. Và những pháp phương tiện này vốn là pháp hành của ngoại đạo, Phật Thích Ca đã tùy biến ngõ hầu giúp người học đạo đến gần với đạo Phật.
Tiếc rằng giới Tăng Bảo từ lâu xa đã không thấu tỏ, hoặc có thể rõ biết đó là pháp hành ngoại đạo nhưng lại vì danh lợi nên vẫn lạm dùng các pháp phương tiện trên nhưng không theo đúng tinh thần chánh pháp đạo Phật mà hoàn toàn là pháp hành của ngoại đạo. Có thể nói các vị Tăng Bảo đã hành pháp phương tiện đạo Phật nhưng đã biến thể hoàn toàn thành pháp hành dẫn dụ ngoại đạo.
Những việc như cầu an, cầu siêu, cúng sao giải hạn, cúng vong tức trai đàn chẩn tế,… là những việc mà Phật Thích Ca bài trừ, khuyên dạy người học Phật nhất thiết phải xả bỏ khi dấn thân trên con đường chánh đạo giác ngộ giải thoát.
Việc tham gia công tác xã hội là điều mà Phật không khuyên Tăng chúng dấn thân. Phật dạy Bồ tát, tức người học Phật có tâm hạnh bồ tát – trước hãy tự giác, sau mới giác tha, hành được như vậy giác hạnh đồng viên mãn. Thế nên Phật khuyên người nên tự độ trước sau mới ra sức độ người bởi lẽ người mù chẳng thể dẫn người đi xa, đi đúng lối được. Ngu dốt mà nhiệt tình quá thành ra phá hoại chứ đâu thể hoằng pháp đúng với tinh thần chánh pháp đạo Phật.
49 ngày đại tưởng, tiểu tưởng hiển nhiên không do Phật Thích Ca bày ra, đấy chỉ là chiêu trò của người học Phật chưa ngộ.
Pháp niệm Phật vãng sanh, hộ niệm vãng sanh thời Phật Thích Ca là hoàn toàn không có. Và Phật Thích Ca cũng không truyền dạy pháp niệm Phật cầu vãng sanh Tây Phương. Tuy nhiên, ngoại đạo thời Phật tại thế có những pháp hành tương tợ như pháp cầu siêu, pháp nguyện cầu trợ duyên cho người bệnh tật, già yếu chết dễ.
Và bởi do người đời ở các nước quanh lưu vực sông Hằng có tín tâm với giới Tăng lữ, Bà la môn, các vị giáo chủ tôn giáo,… nên khi người nhà mất họ sẽ mời giới Tăng lữ, Bà la môn đến cầu nguyện, làm lễ rửa tội, lễ thánh tẩy để người sống an lòng, người chết an tâm. Phật và các vị đệ tử Phật được giới cư sĩ tại gia tín tâm, thuần phục nên những khi gia đình tín đồ đạo Phật có hữu sự cũng được mời đến. Do nhân duyên đó Phật đã tùy biến dùng việc thăm viếng người đã khuất khi được mời thỉnh làm phương tiện thuyết giảng chánh pháp độ sinh, Phật và đệ tử Phật sẽ thuyết giảng về Tứ diệu đế, về Bát chánh đạo. Và với đời sống của người xuất gia học Phật với 3 y 1 bát thì việc dùng phương tiện tạm gọi là cầu siêu để thuyết giảng chánh pháp Phật môn sẽ không đòi hỏi, không nhận lấy tiền cúng đám, hành lễ.
Trai Tăng không phải là việc Phật chế định, lễ Trai Tăng ra đời do bởi những vị cư sĩ vì kính ngưỡng Phật cùng giáo đoàn khất sĩ mà tổ chức ra việc dâng vật thực, cúng dường thuốc men, y bát,… Nói cho rốt ráo thì Lễ Trai Tăng cũng chỉ là lễ tiết của người đời dành cho chư Tăng Bảo lấy giới hạnh nghiêm thân. Tuy nhiên, ngày nay giới Tăng Bảo lạc lối chánh pháp sa đà lợi dưỡng đã làm lệch lạc đi ý nghĩa cũng như giá trị thật của những buổi lễ Trai Tăng, những buổi lễ Trai Tăng được tổ chức hoành tráng khuyến dụ người học Phật tu phước tranh giành nhau cúng dường, dâng y, dâng bát.
Đạo Phật ngày nay với sự quản lý điều tiết thiếu tâm, thiếu tầm của người làm công tác quản lý tôn giáo cũng như Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam đã từng bước hủy hoại chánh pháp sáng rõ nơi đạo Phật. Những điều mê tín dị đoan của ngoại đạo lần lượt được thành phần Tăng Bảo chèn vào đạo Phật, họ ra sức PR, makerting cho tà pháp ngang nhiên xâm hại sự sáng rõ minh bạch nơi viên ngọc quý chánh pháp.
Câu hỏi những việc như pháp niệm Phật vãng sanh, hộ niệm vãng sanh, cầu an, cầu siêu, cúng sao giải hạn, trai đàn chẩn tế, Trai Tăng, 49 ngày đại tưởng, tiểu tưởng, tham gia công tác xã hội,… không phải là chánh pháp mà là sự mê tín dị đoan nếu không loại trừ mà tiếp tục phát huy thì vấn đề sẽ ra sao, có bị nguy hại gì?
Câu trả lời là khi tà kiến, mê tín được gieo rắc sâu rộng vào lòng xã hội loài người thì đương nhiên là cuộc sống nhân sinh sẽ đảo lộn, âm thịnh – dương suy sẽ khiến việc vong nhập thêm nhiều làm náo loạn, khổ não giăng giăng. Tà kiến, tà pháp vượng thì chánh tín, chánh pháp suy vong, khổ não, phiền muộn, hận thù sẽ bức bách loài người.
Sadi không được rờ đến tiền chỉ là chế định của người đời sau nhằm ngăn chặn những người học Phật giai đoạn tập tu tham đắm tài vật, lạc lối chánh pháp. Tỳ kheo tích trữ, thâu đoạt tiền của có phạm giới luật không? Đây là câu hỏi rất ý vị. Người xuất gia chân chính sẽ sống đời với 3 y 1 bát, tỳ kheo mà không thuận hành 3 y, 1 bát thì vốn đã có thể xếp vào hạng tỳ kheo phạm giới rồi. Tham đắm tài vật, dùng mưu chước thâu đoạt của cải thì vị tỳ kheo đó đã đánh mất hoàn toàn giới thể, so với phàm phu hạng tỳ kheo đó đã không xứng hỏi rằng vị tỳ kheo đó có phạm giới luật không nghe thật đau lòng.
Trúc Viên Trang lại nói “Cuộc đời ngắn ngủi... như mộng, như chiêm bao nếu rảnh rang đi tìm đúng sai ..mình nghĩ như đi nắm hư không... như lấy vàng bắn chim... danh và lợi như là cái bánh vẽ, tranh giành để nắm lấy chiếc bánh vẽ thì thật vô nghĩa..., việc tranh giành tham đắm dễ khiến việc mình quên đi, thực tại, quên đi rằng mình đang sống… biết bao bất công, biết bao điều dối gian, trí trá ... ở cuộc đời nơi mình, người… có lẽ vậy... mình nghĩ đó là pháp phật. Phật có nói: Cuộc đời là để nhận thức chứ không phải giải quyết nó... không biết nên làm sao?”.
Cuộc đời ngắn ngủi như giấc chiêm bao ai đã sống được với lối lập luận đó hay đấy chỉ là lời nói suông. Chúng sinh Tam giới trôi lăn trong giấc trường mộng vô minh chưa biết đến ngày ra cớ sao lại tự trói mình vào kiến chấp cuộc đời như giấc mộng ngắn ngủi rồi từ bỏ giềng mối thoát khỏi lưới mộng vô minh luân hồi sinh tử. Danh lợi phù vân chỉ đúng với người có chí hướng thoát trần, xuất thế. Còn với đại đa số nhân sinh thì danh lợi luôn có sức cám dỗ lớn lao và có lắm kẻ sẳn sàng đoạt vật, mất người không tiếc. Người đời si mê là thế! Do đó, nhân sinh hàng ngàn năm vẫn cứ tranh đoạt, tham lam, trí trá, dối gian… người học Phật là người phải nhìn vào đấy, nhìn vào những Tham Sân Si Mạn Nghi đó cho thấu tột ngõ hầu hóa giải, chuyển hóa tất cả để thoát ra khỏi những mê lầm nhân vay, quả trả.
Cuộc đời là để nhận thức chứ không phải giải quyết nó, câu nói này không phát ra từ kim khẩu Phật Thích Ca. Một ai đó đã trí trá lộng giả thành chân, ngụy tạo một câu nói có hơi hướm minh triết thành lời Phật nói, điều này thật vô sỉ! Đáng tiếc!
…
Bóng ma vẫn lởn vởn trên bầu trời Phật pháp. Chuyện xưa kể rằng một thuở có một kẻ hãy còn u mê, nông nổi đã lập ngôn thế giới này vô thần. Và có một bầy đàn người đã tin nhận đều đó lập ra chủ nghĩa vô thần chuyên đả phá thế giới duy tâm, cho rằng những cõi giới vô hình không có. Với công cụ quyền lực trong tay những kẻ vô thần đó ra sức triệt hạ, tìm diệt những tôn giáo, những người theo chủ thuyết duy tâm. Việc làm sai trái, tầm bậy, tầm bạ này đã đẩy xã hội loài người vào vũng lầy của lòng tham và sự thực dụng.
Và ngày nay … tiếp nối những sai lầm xưa cũ, có những kẻ nắm trong tay quyền lực sinh sát đó lại không thừa nhận sai lầm ở việc đã truyền bá tư tưởng vô thần si mê, họ lại sai lầm hơn nữa khi hợp thức hóa việc có “vong nhập”, “Thỉnh vong”,… để gieo tà kiến rộng khắp xã hội loài người.
Ô hay! Chủ nghĩa vô thần thì vẫn cứ vô thần nhưng sau rốt lại làm bạn lữ với ma, cùng nắm tay ma, dắt dìu nhau đi vào ngõ tối. Thật gớm ghê thay ở lòng Tham khôn lường của con người.
…
Theo nguồn tin không chính thức nhưng khá tin cậy là Pháp Thỉnh Oan Gia Trái Chủ sẽ được hợp thức hóa, điều đó đồng nghĩa với việc mô hình Pháp Thỉnh Oan Gia Trái Chủ sẽ được nhân rộng ra toàn quốc. Do đó, có thể mai này chư Tăng sẽ kéo về chùa Ba Vàng nườm nượp để học cho kỳ được diệu pháp lừa người, mị dân. Thầy Thích Trúc Thái Minh - Chùa Ba Vàng sẽ từ vị trí tội đồ sẽ trở thành công thần trong việc triển khai mô hình điểm Pháp Thỉnh Oan Gia Trái Chủ.
Và hẳn là để hợp thức hóa điều này trong tình hình sóng gió Phật môn quá ư đa biến, và nếu vượt mức kiểm soát thì bàn tay ma sẽ chặn đứng dư luận bằng cách khóa mõm cơ quan ngôn luận báo đài về những vụ việc liên quan đến chùa Ba Vàng. Một khi dư luận lắng xuống, lộ trình hợp thức hóa Pháp Thỉnh Oan Gia Trái Chủ chính thức xác lập.
Điều này liệu có thể xảy ra không? Việc này hẳn là hồi sau sẽ rõ.
Doanh thu từ Pháp Thỉnh Oan Gia Trái Chủ, cầu siêu, cúng sao giải hạn,… quá ư khủng. Từ bỏ những điều đó quá ư phí phạm. Người học Phật hãy còn lắm kẻ mê, thế nên cớ sao phải từ bỏ miếng mồi béo bở như thế. Dẹp bỏ tất thì cả lũ cùng đói, thế nên duy trì ắt danh lợi theo về, vấn đề còn lại chỉ là chia chác theo một tỷ lệ thế nào cho đẹp lòng nhau. Và đây cũng là một kênh thu gom ngoại tệ, tiền vàng trong dân. Lợi ích nhiều đường… Rất nên duy trì, đã có người nghĩ như thế.
Chùa chiền, tự viện Việt Nam phần đa nếu không muốn nói là tất cả đều có cầu siêu, cầu an, cúng sao giải hạn,… do đó số lượng Tăng Bảo ủng hộ việc hợp thức hóa Pháp Thỉnh Oan Gia Trái Chủ nghe đồn là rất khủng. Lời nhận định này là đúng hay sai, đành thôi hạ hổi phân giải.
Có lẽ quả sẽ trổ thế nào sẽ dựa vào gió sẽ thổi theo hướng nào. Ngọn gió công luận có vẻ như không có một giá trị rõ rệt nào cả.
Lẽ nào hậu chùa ba vàng để lại dư vị chát đắng trong lòng người học Phật có đạo tâm.
…
Những điều Ngạo Thuyết nói là đúng hay sai với chánh pháp mà Phật Thích Ca trao truyền, mọi người hãy lắng lòng xuống, suy nghiệm, tư duy lại bằng tuệ tri cởi mở, khách quan nhất có thể, hãy lìa xa hai biên kiến Đoạn – Thường, ngã chấp, ngã kiến.
Trước sự suy vi, rối bời của chánh pháp có nơi đạo Phật – Ngạo Thuyết sẽ minh định lại chánh pháp bằng tuệ tri khách quan, sáng rõ nhất. Và nếu đến một lúc nào đó, chánh pháp cần đến một ngọn lửa chánh tín bùng cháy, Ngạo Thuyết sẽ sẳn sàng tự thiêu để soi sáng lại những tri kiến mê lầm, những vô minh bền bỉ hiện tồn trong lòng nhân loại.
Pháp Niệm Phật Vãng Sanh, Hộ Niệm Vãng Sanh, Cầu An, Cầu Siêu,… Có Phải Là Pháp Do Phật Chỉ Dạy Hay Không?
Nhân sự kiện Pháp Thỉnh Oan Gia Trái Chủ làm Phật môn dậy sóng khiến rất nhiều người học Phật cả Tăng lẫn tục rơi vào vòng xoáy thị phi điên đảo, bạn Trúc Viên Trang đã cảm thán và hoài nghi tham vấn Ngạo Thuyết rằng:
Vậy pháp niệm phật vãng sanh..hộ niệm vãng sanh có phải pháp của Đức Phật không? Cầu an cầu siêu? Trai đàn chẩn tế? Trai tăng? 49 ngày đại tưởng tiểu tưởng? Tham gia xã hội...? Cho Trúc Viên Tra hỏi là pháp phật dạy...chứ?
Nếu phải thì phát huy..mà nếu không phải mà người học Phật cứ làm thì có bị gì không?
Ai là người ... phán quyết điều này?
Trong giới luật sadi cấm rờ đến tiền bac....vậy bây giờ tỳ kheo giữ tiền có trái với giới luật không?
Bạn Trúc Viên Trang lập luận:
Cuộc đời ngắn ngủi... như mộng, như chiêm bao nếu rảnh rang đi tìm đúng sai ..mình nghĩ như đi nắm hư không... như lấy vàng bắn chim... danh và lợi như là cái bánh vẽ, tranh giành để nắm lấy chiếc bánh vẽ thì thật vô nghĩa..., việc tranh giành tham đắm dễ khiến việc mình quên đi thực tại, quên đi rằng mình đang sống… biết bao bất công, biết bao điều dối gian, trí trá ... ở cuộc đời nơi mình, người… có lẽ vậy... mình nghĩ đó là pháp phật. Phật có nói: Cuộc đời là để nhận thức chứ không phải giải quyết nó... không biết nên làm sao?
…
Trả Lời Những Câu Hỏi Của Bạn Trúc Viên Trang, Ngạo Thuyết đáp rằng:
Trước tiên Ngạo Thuyết trả lời câu hỏi ai là người phán quyết sự đúng sai, chánh tà ở các pháp mà người đời sau nói rằng là pháp Phật. Về người phán quyết ở đạo Phật có thể nói là không có người phán quyết cụ thể, đây là điểm khác biệt khách quan và cũng đồng thời là khuyết điểm tối hậu ở đạo Phật so với ngoại đạo. Với các tôn giác khác như Nhất Thần Giáo thì ngoại đạo vì muốn ép tín đồ thuần phục, lệ thuộc hoàn toàn thì vai trò người phán quyết được giới lãnh đạo tinh thần được tối ưu hóa và bất khả xâm phạm.
Cụ thể như vai trò của đức giáo hoàng ở Kito giáo, đây là người phán quyết tối cao của Kito giáo, nhân vật này có đặc quyền phán quyết đúng sai dựa trên nền tảng hiểu biết cá nhân về kinh Thánh, về tri thức cộng đồng. Tính chủ quan, bảo thủ cá nhân ở đức giáo hoàng là rất lớn. Tuy nhiên, do có được đặc quyền đại diện Tiếng nói của Chúa nên lời nói của Đức giáo hoàng luôn đúng và bất khả xâm phạm. Và tín đồ con chiên của Chúa buộc phải tin một cách tuyệt đối, tin một cách thuần phục về những điều hoang đường, vô lý. Đơn cử như có một thời Giáo Hội Công Giáo bảo thủ rằng trái đất có hình vuông, vũ trụ - con người do một tay Chúa Cha nhào nặn, tượng hình trong 6 ngày, việc Đức mẹ Maria đồng trinh mà vẫn có thể sinh ra Chúa Jesu nơi máng cỏ. Hiển nhiên là những phán quyết này sẽ do Đức giáo hoàng xác lập, những lời phán quyết đấy hoàn toàn không đúng nhưng những lời phán quyết thiếu hiểu biết đó đã từng khuynh đảo cả mặt bằng chung tri thức loài người trong suốt một khoảng thời gian rất lâu xa. Và chi phối, ảnh hưởng đến con chiên ngoan đạo ngay đến tận bây giờ.
Đạo Phật không có việc áp đặt, ép uổng tín đồ Phật tử theo lối như thế. Phật dạy hãy tự thắp đuốc mà đi tức là người học Phật phải vận dụng trí tuệ của bản thân nhìn nhận, nhận thức, tư duy các pháp một cách khách quan, trong sáng nhất có thể. Nếu bản thân thiếu tri kiến Phật học thì nên gần gũi thiện tri thức học hỏi, tham vấn. Tuy nhiên, việc gần gũi thiện tri thức không đồng nghĩa việc giao phó tuệ tri, vận mạng của mình cho thiện tri thức mà người học Phật phải dùng tuệ tri tăng trưởng quán chiếu, tư duy, nhìn nhận lại những điều mà thiện tri thức chia sẻ có khế hợp với Phật pháp, với đương thời hay không.
Người phán quyết ở đạo Phật không lập thành chế định. Việc đúng sai, chánh tà ở các pháp sẽ do các thiện ác tri thức nhận diện và mỗi người học Phật phải tự quán chiếu, tư duy lại. Vai trò người tỏ ngộ hay nói cách khác là người sáng mắt nơi đạo Phật là người hoàn toàn có thể nhận diện đúng đắn việc đúng sai, chánh tà ở các pháp, song họ sẽ không buộc đại chúng phải tin nhận một cách tuyệt đối hoàn toàn. Họ có thể xác quyết việc đúng sai, chánh tà trong từng trường hợp, từng pháp cụ thể nhưng họ vẫn để ngỏ khả năng tư duy, nhận diện chánh pháp ở đại chúng học Phật.
Chính do không chế định hay nói đúng hơn là không thể chế định ra người phán quyết bởi lẽ người tỏ ngộ, chứng đắc hoàn toàn Phật pháp không hẳn lúc nào của xuất thế, hộ pháp nên những khi thiếu bóng dáng của Giác Giả trụ thế thì giáo lý đạo Phật dễ thường xảy ra hiện tượng đúng sai hỗn độn, chân ngụy rối bời. Đấy chính là khuyết điểm tối hậu của đạo Phật khi không có người phán xét chế định. Tuy nhiên, một khi giáo lý đạo Phật hãy còn đó thì tùy thời, khi khổ não chúng sinh Tam giới chạm đến sự cùng cực đau thương, Giác Giả sẽ xuất thế tùy duyên minh định lại chánh pháp, vạch rõ ranh giới chánh tà, chân ngụy ở đạo Phật, ở vạn pháp.
…
Về pháp niệm Phật vãng sanh, hộ niệm vãng sanh, cầu an, cầu siêu, cúng sao giải hạn, trai đàn chẩn tế, Trai Tăng, 49 ngày đại tưởng, tiểu tưởng, tham gia công tác xã hội,… có phải là pháp do Phật khởi xướng, xác lập hay không?
Phần đa những hình thức mà giới Tăng Bảo đạo Phật ngày nay đang chi trì đều không phải do Phật Thích Ca chế định. Một số rất ít trong các hình thức hoằng pháp ở Tăng Bảo đương thời đang lạm dùng mà bạn đề cập đến ở trên đã từng là một pháp phương tiện khéo để giúp người học đạo biết đến chánh pháp đạo Phật. Và những pháp phương tiện này vốn là pháp hành của ngoại đạo, Phật Thích Ca đã tùy biến ngõ hầu giúp người học đạo đến gần với đạo Phật.
Tiếc rằng giới Tăng Bảo từ lâu xa đã không thấu tỏ, hoặc có thể rõ biết đó là pháp hành ngoại đạo nhưng lại vì danh lợi nên vẫn lạm dùng các pháp phương tiện trên nhưng không theo đúng tinh thần chánh pháp đạo Phật mà hoàn toàn là pháp hành của ngoại đạo. Có thể nói các vị Tăng Bảo đã hành pháp phương tiện đạo Phật nhưng đã biến thể hoàn toàn thành pháp hành dẫn dụ ngoại đạo.
Những việc như cầu an, cầu siêu, cúng sao giải hạn, cúng vong tức trai đàn chẩn tế,… là những việc mà Phật Thích Ca bài trừ, khuyên dạy người học Phật nhất thiết phải xả bỏ khi dấn thân trên con đường chánh đạo giác ngộ giải thoát.
Việc tham gia công tác xã hội là điều mà Phật không khuyên Tăng chúng dấn thân. Phật dạy Bồ tát, tức người học Phật có tâm hạnh bồ tát – trước hãy tự giác, sau mới giác tha, hành được như vậy giác hạnh đồng viên mãn. Thế nên Phật khuyên người nên tự độ trước sau mới ra sức độ người bởi lẽ người mù chẳng thể dẫn người đi xa, đi đúng lối được. Ngu dốt mà nhiệt tình quá thành ra phá hoại chứ đâu thể hoằng pháp đúng với tinh thần chánh pháp đạo Phật.
49 ngày đại tưởng, tiểu tưởng hiển nhiên không do Phật Thích Ca bày ra, đấy chỉ là chiêu trò của người học Phật chưa ngộ.
Pháp niệm Phật vãng sanh, hộ niệm vãng sanh thời Phật Thích Ca là hoàn toàn không có. Và Phật Thích Ca cũng không truyền dạy pháp niệm Phật cầu vãng sanh Tây Phương. Tuy nhiên, ngoại đạo thời Phật tại thế có những pháp hành tương tợ như pháp cầu siêu, pháp nguyện cầu trợ duyên cho người bệnh tật, già yếu chết dễ.
Và bởi do người đời ở các nước quanh lưu vực sông Hằng có tín tâm với giới Tăng lữ, Bà la môn, các vị giáo chủ tôn giáo,… nên khi người nhà mất họ sẽ mời giới Tăng lữ, Bà la môn đến cầu nguyện, làm lễ rửa tội, lễ thánh tẩy để người sống an lòng, người chết an tâm. Phật và các vị đệ tử Phật được giới cư sĩ tại gia tín tâm, thuần phục nên những khi gia đình tín đồ đạo Phật có hữu sự cũng được mời đến. Do nhân duyên đó Phật đã tùy biến dùng việc thăm viếng người đã khuất khi được mời thỉnh làm phương tiện thuyết giảng chánh pháp độ sinh, Phật và đệ tử Phật sẽ thuyết giảng về Tứ diệu đế, về Bát chánh đạo. Và với đời sống của người xuất gia học Phật với 3 y 1 bát thì việc dùng phương tiện tạm gọi là cầu siêu để thuyết giảng chánh pháp Phật môn sẽ không đòi hỏi, không nhận lấy tiền cúng đám, hành lễ.
Trai Tăng không phải là việc Phật chế định, lễ Trai Tăng ra đời do bởi những vị cư sĩ vì kính ngưỡng Phật cùng giáo đoàn khất sĩ mà tổ chức ra việc dâng vật thực, cúng dường thuốc men, y bát,… Nói cho rốt ráo thì Lễ Trai Tăng cũng chỉ là lễ tiết của người đời dành cho chư Tăng Bảo lấy giới hạnh nghiêm thân. Tuy nhiên, ngày nay giới Tăng Bảo lạc lối chánh pháp sa đà lợi dưỡng đã làm lệch lạc đi ý nghĩa cũng như giá trị thật của những buổi lễ Trai Tăng, những buổi lễ Trai Tăng được tổ chức hoành tráng khuyến dụ người học Phật tu phước tranh giành nhau cúng dường, dâng y, dâng bát.
Đạo Phật ngày nay với sự quản lý điều tiết thiếu tâm, thiếu tầm của người làm công tác quản lý tôn giáo cũng như Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam đã từng bước hủy hoại chánh pháp sáng rõ nơi đạo Phật. Những điều mê tín dị đoan của ngoại đạo lần lượt được thành phần Tăng Bảo chèn vào đạo Phật, họ ra sức PR, makerting cho tà pháp ngang nhiên xâm hại sự sáng rõ minh bạch nơi viên ngọc quý chánh pháp.
Câu hỏi những việc như pháp niệm Phật vãng sanh, hộ niệm vãng sanh, cầu an, cầu siêu, cúng sao giải hạn, trai đàn chẩn tế, Trai Tăng, 49 ngày đại tưởng, tiểu tưởng, tham gia công tác xã hội,… không phải là chánh pháp mà là sự mê tín dị đoan nếu không loại trừ mà tiếp tục phát huy thì vấn đề sẽ ra sao, có bị nguy hại gì?
Câu trả lời là khi tà kiến, mê tín được gieo rắc sâu rộng vào lòng xã hội loài người thì đương nhiên là cuộc sống nhân sinh sẽ đảo lộn, âm thịnh – dương suy sẽ khiến việc vong nhập thêm nhiều làm náo loạn, khổ não giăng giăng. Tà kiến, tà pháp vượng thì chánh tín, chánh pháp suy vong, khổ não, phiền muộn, hận thù sẽ bức bách loài người.
Sadi không được rờ đến tiền chỉ là chế định của người đời sau nhằm ngăn chặn những người học Phật giai đoạn tập tu tham đắm tài vật, lạc lối chánh pháp. Tỳ kheo tích trữ, thâu đoạt tiền của có phạm giới luật không? Đây là câu hỏi rất ý vị. Người xuất gia chân chính sẽ sống đời với 3 y 1 bát, tỳ kheo mà không thuận hành 3 y, 1 bát thì vốn đã có thể xếp vào hạng tỳ kheo phạm giới rồi. Tham đắm tài vật, dùng mưu chước thâu đoạt của cải thì vị tỳ kheo đó đã đánh mất hoàn toàn giới thể, so với phàm phu hạng tỳ kheo đó đã không xứng hỏi rằng vị tỳ kheo đó có phạm giới luật không nghe thật đau lòng.
Trúc Viên Trang lại nói “Cuộc đời ngắn ngủi... như mộng, như chiêm bao nếu rảnh rang đi tìm đúng sai ..mình nghĩ như đi nắm hư không... như lấy vàng bắn chim... danh và lợi như là cái bánh vẽ, tranh giành để nắm lấy chiếc bánh vẽ thì thật vô nghĩa..., việc tranh giành tham đắm dễ khiến việc mình quên đi, thực tại, quên đi rằng mình đang sống… biết bao bất công, biết bao điều dối gian, trí trá ... ở cuộc đời nơi mình, người… có lẽ vậy... mình nghĩ đó là pháp phật. Phật có nói: Cuộc đời là để nhận thức chứ không phải giải quyết nó... không biết nên làm sao?”.
Cuộc đời ngắn ngủi như giấc chiêm bao ai đã sống được với lối lập luận đó hay đấy chỉ là lời nói suông. Chúng sinh Tam giới trôi lăn trong giấc trường mộng vô minh chưa biết đến ngày ra cớ sao lại tự trói mình vào kiến chấp cuộc đời như giấc mộng ngắn ngủi rồi từ bỏ giềng mối thoát khỏi lưới mộng vô minh luân hồi sinh tử. Danh lợi phù vân chỉ đúng với người có chí hướng thoát trần, xuất thế. Còn với đại đa số nhân sinh thì danh lợi luôn có sức cám dỗ lớn lao và có lắm kẻ sẳn sàng đoạt vật, mất người không tiếc. Người đời si mê là thế! Do đó, nhân sinh hàng ngàn năm vẫn cứ tranh đoạt, tham lam, trí trá, dối gian… người học Phật là người phải nhìn vào đấy, nhìn vào những Tham Sân Si Mạn Nghi đó cho thấu tột ngõ hầu hóa giải, chuyển hóa tất cả để thoát ra khỏi những mê lầm nhân vay, quả trả.
Cuộc đời là để nhận thức chứ không phải giải quyết nó, câu nói này không phát ra từ kim khẩu Phật Thích Ca. Một ai đó đã trí trá lộng giả thành chân, ngụy tạo một câu nói có hơi hướm minh triết thành lời Phật nói, điều này thật vô sỉ! Đáng tiếc!
…
Bóng ma vẫn lởn vởn trên bầu trời Phật pháp. Chuyện xưa kể rằng một thuở có một kẻ hãy còn u mê, nông nổi đã lập ngôn thế giới này vô thần. Và có một bầy đàn người đã tin nhận đều đó lập ra chủ nghĩa vô thần chuyên đả phá thế giới duy tâm, cho rằng những cõi giới vô hình không có. Với công cụ quyền lực trong tay những kẻ vô thần đó ra sức triệt hạ, tìm diệt những tôn giáo, những người theo chủ thuyết duy tâm. Việc làm sai trái, tầm bậy, tầm bạ này đã đẩy xã hội loài người vào vũng lầy của lòng tham và sự thực dụng.
Và ngày nay … tiếp nối những sai lầm xưa cũ, có những kẻ nắm trong tay quyền lực sinh sát đó lại không thừa nhận sai lầm ở việc đã truyền bá tư tưởng vô thần si mê, họ lại sai lầm hơn nữa khi hợp thức hóa việc có “vong nhập”, “Thỉnh vong”,… để gieo tà kiến rộng khắp xã hội loài người.
Ô hay! Chủ nghĩa vô thần thì vẫn cứ vô thần nhưng sau rốt lại làm bạn lữ với ma, cùng nắm tay ma, dắt dìu nhau đi vào ngõ tối. Thật gớm ghê thay ở lòng Tham khôn lường của con người.
…
Theo nguồn tin không chính thức nhưng khá tin cậy là Pháp Thỉnh Oan Gia Trái Chủ sẽ được hợp thức hóa, điều đó đồng nghĩa với việc mô hình Pháp Thỉnh Oan Gia Trái Chủ sẽ được nhân rộng ra toàn quốc. Do đó, có thể mai này chư Tăng sẽ kéo về chùa Ba Vàng nườm nượp để học cho kỳ được diệu pháp lừa người, mị dân. Thầy Thích Trúc Thái Minh - Chùa Ba Vàng sẽ từ vị trí tội đồ sẽ trở thành công thần trong việc triển khai mô hình điểm Pháp Thỉnh Oan Gia Trái Chủ.
Và hẳn là để hợp thức hóa điều này trong tình hình sóng gió Phật môn quá ư đa biến, và nếu vượt mức kiểm soát thì bàn tay ma sẽ chặn đứng dư luận bằng cách khóa mõm cơ quan ngôn luận báo đài về những vụ việc liên quan đến chùa Ba Vàng. Một khi dư luận lắng xuống, lộ trình hợp thức hóa Pháp Thỉnh Oan Gia Trái Chủ chính thức xác lập.
Điều này liệu có thể xảy ra không? Việc này hẳn là hồi sau sẽ rõ.
Doanh thu từ Pháp Thỉnh Oan Gia Trái Chủ, cầu siêu, cúng sao giải hạn,… quá ư khủng. Từ bỏ những điều đó quá ư phí phạm. Người học Phật hãy còn lắm kẻ mê, thế nên cớ sao phải từ bỏ miếng mồi béo bở như thế. Dẹp bỏ tất thì cả lũ cùng đói, thế nên duy trì ắt danh lợi theo về, vấn đề còn lại chỉ là chia chác theo một tỷ lệ thế nào cho đẹp lòng nhau. Và đây cũng là một kênh thu gom ngoại tệ, tiền vàng trong dân. Lợi ích nhiều đường… Rất nên duy trì, đã có người nghĩ như thế.
Chùa chiền, tự viện Việt Nam phần đa nếu không muốn nói là tất cả đều có cầu siêu, cầu an, cúng sao giải hạn,… do đó số lượng Tăng Bảo ủng hộ việc hợp thức hóa Pháp Thỉnh Oan Gia Trái Chủ nghe đồn là rất khủng. Lời nhận định này là đúng hay sai, đành thôi hạ hổi phân giải.
Có lẽ quả sẽ trổ thế nào sẽ dựa vào gió sẽ thổi theo hướng nào. Ngọn gió công luận có vẻ như không có một giá trị rõ rệt nào cả.
Lẽ nào hậu chùa ba vàng để lại dư vị chát đắng trong lòng người học Phật có đạo tâm.
…
Những điều Ngạo Thuyết nói là đúng hay sai với chánh pháp mà Phật Thích Ca trao truyền, mọi người hãy lắng lòng xuống, suy nghiệm, tư duy lại bằng tuệ tri cởi mở, khách quan nhất có thể, hãy lìa xa hai biên kiến Đoạn – Thường, ngã chấp, ngã kiến.
Trước sự suy vi, rối bời của chánh pháp có nơi đạo Phật – Ngạo Thuyết sẽ minh định lại chánh pháp bằng tuệ tri khách quan, sáng rõ nhất. Và nếu đến một lúc nào đó, chánh pháp cần đến một ngọn lửa chánh tín bùng cháy, Ngạo Thuyết sẽ sẳn sàng tự thiêu để soi sáng lại những tri kiến mê lầm, những vô minh bền bỉ hiện tồn trong lòng nhân loại.