Gia đình tôi là một trong những gia đình hồi cư sau cùng về thành phố.Bởi thế miếng đất gia đình tôi ở được khoảng 150m vuông trở lại. Chỉ đủ làm một cái nhà 2 gian và một cái bếp, còn lại phía sau khoảng vài luống rau và một lối đi nhỏ.Bố tôi là một người hiền lành phúc hậu.yêu thích vẻ đẹp thiên nhiên. Bởi thế đất thì chật nhưng ông vẫn cứ trồng đủ các loại hoa, cây cảnh.lại có đắp cả ngũ hành sơn bằng xỉ than và xi măng rất đẹp.
Còn Mẹ tôi là một người sạch sẽ,cẩn thận và nóng tính. Hơn nữa bao nhiêu năm chịu sở chịu khổ cho chồng công tác, bây giờ nhìn thấy hoàn cảnh gia đình, lắm lúc bà cũng không chịu nổi. có lần đi chợ về, trời đã nóng bức , nước nôi thành phố thì khan hiếm phải đi xin hàng xóm từng thùng một vì nhà không có giếng.Thế mà Bố tôi vẫn lấy nước đem tưới cho những khóm hoa.
Mẹ tôi cáu lên nói với bố tôi:
Ông sung sướng thật! liệu ông có nhịn khát suốt cả đời để mà tưới hoa được không? ông thử nhìn xem đất thì chỉ bằng cái lỗ mũi, cái nhà ông đã bằng cái cái bếp của người ta chưa?
Thế mà ông đang còn hoa với chả hòe, ông nghệ sỹ đi cho lắm vào. Ông thử nghĩ xem liệu có gạo mà không có củi ông có thể có cơm mà ăn được không. Có bó rau thì còn phải có tý muối nữa chứ. Rồi cứ thế bao nhiêu vất vả khổ cực bà tuôn ra tất cả. còn Bố tôi ông vẫn bình tĩnh tưới nốt khóm hoa ở cuối góc nhà mà không hề nói một câu gì
Một lần khác,không phải Bố tôi đem gián những bức tranh ông vẽ lên phên nhà để che dấu sự nghèo nàn rách nát của gia đình mà chính là ông thích những hình thù cổ quái, mà tôi khó hiểu. Ông vẽ cái lưỡi của EDOP, rồi thằng còng làm thằng thẳng ăn, rồi cái đòn xóc hai đầu, con rắn 3 đầu.. còn có cả những bức tranh chống Tàu năm 1979 xâm lược nước ta ở biên giới.,có cả Bạch Đằng giang. Tất cả ông treo lên hết. còn căn nhà vốn đã chật chội, ông còn bày la liệt nào bát chén, bột màu rồi hàng nắm đũa ăn cơm ông bẻ ra làm bút vẽ. Tất cả những thứ đó có vẻ khác thường làm cho hàng xóm già , trẻ , gái trai bàn tán, và có người đi chợ đã nói đến tai Mẹ tôi thế là Mẹ tôi đùng đùng chạy về.
Về đến nhà nhìn thấy bột màu bừa bãi khắp nền nhà, bát ăn cơm thì cái úp cái ngửa, ngổn ngang trông chẳng khác gì người điên đang làm trò hề cho thiên hạ, thế là Mẹ tôi đùng đùng chạy vào
Giời ơi là giời ! có khổ thân tôi không. Ông thật chẳng thương tôi chút nào cả, nắm đũa tôi vừa mua hôm qua mà bây giờ ông bẻ hết để làm bút. Không biết ông vẽ những cái này để làm gì cơ chứ . tôi đã phải chịu khổ chịu sở, sớm hôm bòn mót từng xu, thế mà ông! ông thật phá của rồi Mẹ tôi lăn ra giường , khóc lóc kể lể chuyện từ xửa từ xưa đến nỗi lúc này Bố tôi không kìm được nữa, bằng vẻ hơi dận dữ ông nói : bà thì biết cái quái gì?
Nói vừa dứt lời, Mẹ tôi như một người bị điện dật bà bật dậy
À ! Ông bảo tôi không biết cái gì ở cái nhà này à.Đang trong cơn hằn học mẹ tôi tưởng bố tôi đã xúc phạm đến niềm tin yêu bấy lâu của mẹ tôi, thế là bà chạy lại đập tan hết bát chén , bột màu và xé hết tất cả tranh dán trên phên nhà rồi bà dõng dạc nói thật to: từ nay cha con ông cứ ôm nhau mà sống, rồi bà thu vén mấy bộ quần áo và ra đi
Từ hôm mẹ tôi đến ở nhà chị gái tôi Bố tôi ít nói hẳn. có lúc ông ngồi im hằng tiếng đồng hồ, ông chẳng nối gì hết. ông nhìn hết cái nóc nhà bị hở hoác do lâu ngày chưa sửa được, rồi ông nhìn đến cột nhà, ông nhìn tất cả mọi thứ cứ tưởng chừng những thứ đó từ xưa tới nay bây giờ ông mới gặp. rồi có lúc như chẳng nhìn vào đâu cả, đôi mắt như mơ màng sâu thẳm với bao ý nghĩ trong cuộc đời.
Một hôm Bố tôi đang vẽ, tay trái cầm chén rượu bỗng ông gọi tôi đến và bảo tôi ngồi xuống chiếc ghế đặt trước mặt ông rồi ông bất đầu nói: con đã bao giờ biết đau khổ chưa? Tôi đang lúng túng không ngờ bố tôi lại hỏi tôi câu đó, tôi đang suy nghĩ để trả lời thì Bố tôi lại nói tiếp.
Con người ta sinh ra phải biết thế nào là đau khổ và phải biết yêu thương. Chỉ có tình yêu thương con người mới cho ta ý nghĩa cuộc sống, rồi ông lấy những bức tranh ông vẽ đặt trước mặt tôi ông giảng giải..
Có một điều làm tôi chưa hiểu nổi . gần đây ông hay làm thơ làm rất nhiều bài.. rồi ông đọc cho tôi nghe một bài ông nói: bài này bố viết cho lời đề tựa những bức ảnh nghệ thuật của bố sắp triển lãm do sở văn hóa tỉnh tổ chức ( bố tôi là nghệ sỹ nhiếp ảnh )
( Bài thơ này tôi không muốn công bố )
Bố tôi đọc xong ông lại rót rượu vào chén, nhấp một tý bố tôi lại nói tiếp : Con ạ nhà ta nghèo khổ thật , nghèo đến nỗi trong nhà cái có giá trị về tiền bạc là cái phích nước Trung Quốc 2,5 lít nhưng cái đó cũng là của chú Bổn em kết nghĩa của bố tặng hồi miền nam mới giải phóng. Nhưng mà bố rất mừng, con có biết vì sao không?
Thứ nhất là các con mạnh khỏe, học giỏi và biết yêu lao động. thứ hai là suốt mấy mươi năm gắn liền với chiếc máy ảnh Bố cũng đã có những tác phẩm được giải thưởng ở các cuộc triển lãm ảnh toàn quốc, và ở cộng hòa dân chủ Đức. thứ 3 là .. nói đến đây như có một cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng trong tình cảm của bố tôi, ông nói
Bố có một kỷ niệm và vinh dự mà suốt đời Bố không bao giờ quên được đó là hai lần Bác Hồ về thăm quê hương. Bố là người được vinh dự đi chụp ảnh phục vụ Bác Hồ.có lần Bác Hồ thấy Bố chụp ảnh say mê Bác Hồ nói với Bố : chú chụp ảnh say mê lắm, chú lại đây chụp chung với Bác một kiểu. nói đến đây bố tôi như nghẹn ngào khó thở vì cảm xúc .Bố tôi không khóc mà nước mắt cứ trào ra. Lúc này tôi có thể đoán chắc Bố tôi đang nghĩ về Bác Hồ.
Một lúc sau với cái vẻ mệt nhọc bố tôi rút cái khăn tay trong túi quần ra và lau những giọt nước mắt còn đọng trên gò má rồi ông nói để Bố đi nghỉ một tý..
Văn Dũng 1985
Dũng at 09/27/2012 03:00 pm comment
cám ơn Đồng Quê đã ghé thăm và cảm nhận. hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ trao đổi nhiều
Bức chân dung của cụ thật đẹp .Chất nghệ sỹ đong đầy trong mắt, hiền từ và nhân hậu .
Tôi luôn nhớ mãi hình ảnh một ông già râu tóc bạc phơ, làm thơ uống riệu và cho bạn riệu một cái cây. Nhưng khi ban đào cây thì lại bảo "thàng nào đào cây của tao đấy" Chúc gia đình luôn khoẻ
Dũng ơi, hồi cụ Đồng mất, anh viếng muộn. Hôm đó anh cũng Phan Hồng Khánh, Trần Khánh... đi bộ đến mộ thắp hương cho cụ, và anh đã rót cả chai rượu lên mộ cụ, vì thương cụ quá. Khi uống rượu vui vẻ, thường đọc bài thơ Đường luật của cụ, rất vui. Anh còn nhớ mấy câu: Rượu trắng rượu mùi uống tựa bơi Tranh gián trên tường trăm vạn nét Kể chi dưới bếp một đôi lời... Anh đã đọc thơ của Dũng. Thơ Dũng chân thành mộc mạc và có tình, .Đọc cái đoạn hồi ký này, anh lại thấy xúc động hơn đọc thơ của em. Nếu em viết được nhiều thì cứ viết thoải mái nhé. Chúc em và gia đình mạnh khỏe. Nhờ em thắp giùm anh nén hương cho các cụ.
+++
Ta cứ yêu nhau nhưng xin đừng hẹn ước
Để mỗi phút hờn qua, mãi mãi vẫn yêu
Ta cứ yêu nhau, hãy yêu tròn một nửa
Đễ một nửa mai sau hai đứa mãi theo tìm
+++
Trăng đã lặn tình còn lưu luyến quá
Sương trắng bay che khuất lối anh về
Anh không đi mà cũng chẳng quay về
Cứ ở lại bên tình em say đắm...
Văn Dũng