Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013

...CỦA MỘT THỜI ĐÃ QUA

Tập Thơ : Giữa Em Và Mùa Thu











            Ngỏ lời

Tôi là hạt phù sa trong dòng nước mát
Bồi đắp cho đời thêm những cây xanh
Là hoa tươi tôi thắm mãi trên cành
Cho ong bướm được vui mùa hút nhụy
Với gió mây tôi là thi sỹ
Để hồn trần ai cũng được lãng du
Với sương đêm tôi là ánh đèn mù
Cho hư ảo không gian thêm tĩnh mịch
Với tình yêu tôi là men kích thích
Thêm say nồng hương sắc một thời xuân
Đời mãi ca như tiếng chuông ngân
Cho thanh, sắc xua lùa bóng tối
Cho ngàn năm và muôn đời tiếp nối
Cho đất trời thôi hết ghen nhau
Để nhân gian không một tiếng kêu sầu
Và mãi mãi như tình yêu tuổi trẻ
                                                  Văn Dũng
Đêm Giao Thừa

Xuân chợt đến xuân ùa vào ngực
Pháo tưng bừng pháo xé lòng ai
Ngoài vườn xuân mưa khóc với nhành mai
làn hương mỏng không gian như vỡ mộng
Cây táo ngoài sân cành không lay động
Đất như trời chẳng biết đâu là ta
Chỉ có hương hồn người đã đi xa
Theo xác pháo biết xuân lành hay dữ
Mái lá yên buồn câu ca giao tục ngữ
Theo xuân về ôm ấp một ma thơ
Bức chân dung cha như cũng nghi ngờ
Xuân chếnh choáng hay là ta chếnh choáng
Một chùm pháo hoa ngàn tia ánh sáng
Trăm sắc màu nhưng tắt lụi - đêm say
Đốt cây hương trầm đôi mắt thấy cay cay
                                                             Văn Dũng 1 - 1983
Khúc Ca Về Biển

Em đã hát đến trăm lần bài ca về biển
Thấy biển dạt dào trong khúc hát em ca
Nhưng biển ơi  biển có hay không ?
Đôi bờ vai những dòng sông đã bào mòn vách núi
Những dòng sông đã rút cạn nguồn khe suối
Để bãi cát dài và biển mãi mênh mông
Nhưng biển ơi biển có nghe không ?
Sông vẫn chảy nhưng lòng sông rên xiết
Suối đau buồn rừng cây thưa lá biếc
Con nai vàng thương tiếc ngọn cỏ xanh
Sợ cây đau sóc không nỡ chuyền cành
Bầy chim nhỏ lẩn vào trong hang núi
Biển biết không vì thương sông thương suối
Nên thay trời - đời sẽ làm mưa
Để biển mặn như ngày xưa biển có
Và khi trời lặng gió, biển lại về trong khúc hát em ca
                                                                            Văn Dũng 8 -1983
Đi Giữa Mùa Hè Quê Tôi

Giữa mùa hè quê tôi
Cái nóng làm con sông quằn lại
Những cành cây sắp đến ngày cho trái
Bỗng thành củi khô
Những con chim câu giang cánh hải hồ
Nay thấy tắm mình trong thau nước gạo
Gió ở quê tôi gió lào như bão
Bụi cuốn mù che khuất mặt người yêu
Bóng trẻ thơ lạc trong bóng mây chiều
áo trắng nhuộm trong hoàng hôn tím thắm
+++
Đi giữa mùa hè quê tôi
Nghe ai hát bài ca mùa thu tháng 8
Như mẹ hiền khẽ hát ru con
Tiếng trẻ thơ như tiếng sáo - Cười giòn
Tình yêu nở trên gương mặt
Đi giữa mùa hè quê tôi
Nghe ai hát bài ca mây trời xanh ngắt
Áo trắng như cánh bồ câu
Và tất cả thương đau
Đốt cháy giữa mùa hè đỏ lửa
Nhưng mặt trời muôn thủa
Chưa  một lần biết trái tim đau
                                               Văn Dũng 5 -1984
Chiếc Đồng Hồ

Con đứng đây
Mẹ vào trong chợ
Mẹ tìm bác thợ
Chữa cái đồng hồ đeo tay
Vì kim phút, kim giây
12 giờ không chập
Những niềm vui tràn ngập
Bao nỗi buồn lắt lay
Như kim phút kim giây
Hay bất ngờ dừng lại
Mẹ một thời con gái
Cũng bao nỗi buồn vui
Và trong phút giây thôi
Đất trời như nghiêng ngả
Nắng chao mình trong lá
Gió quay cuồng như say
Cũng chỉ trong phút giây
Mẹ vẫn nhìn ra Mẹ
                                Văn Dũng 8 - 1985
Thương

Chuyện đời cứ nghĩ mà thương
Thương người xa lạ lại thương tới mình
Thương em bé quét chợ đình
Thương bà bán chổi một mình xót xa
Thương bàn tay mẹ đã già
Thương em bé mới lên 3 thuộc Kiều
Nghĩ thương , thương đủ trăm điều
Thương con sáo lại chiều chiều qua sông
Nghĩ thương cây lúa ngoài đồng
Công cha đổ đã bao dòng mồ hôi
Thương người ru cháu bên nôi
Ru lâu đến nỗi thành lời ru ta
Thương con đò bến Tam Soa
Với câu ví dặm đã qua một thời
Nghĩ thương miếng trầu têm vôi
Để cau thêm chát cho người sang sông
Thương chi thương đến lạ lùng
Thương người hóa đá tay bồng con thơ
Người về người cứ thẩn thơ
Còn tôi thương - thương cả bài thơ của mình
                                                          Văn Dũng 1 - 1986
Người Con Gái Điên

Em đứng đó - Tự Do như đau khổ trên đời
Em cần chi -  ai biết - em cười..
Em hiển diện mà thân không ngà ngọc
Trên bục ngã tư , giữa trưa hè oi nực
Miệng như ánh trăng rằm, mắt nhìn phía trời xa
Giữa ngã tư em bất chợt hiện ra
Đường phải trái , người cứ về xuôi ngược
Em phải chăng - Tự Do của đời không hẹn ước
Múa một mình hát chẳng thành bài ca
Người trên đời , Bắc ghé hay Nam ra
Họ chỉ biết em là người đau khổ
Nhưng chỉ với tôi thôi
Em là người muôn thủa
Muôn thủa Tự Do muôn thủa đau sầu
                                                                Văn Dũng 4 - 1982
Trốn

Em có thể trốn anh trốn nhiều lần thêm nữa
Nhưng em thử trốn mình dù chỉ phút giây thôi
Em trốn đi - hãy trốn trong đất trời
Em sẽ gặp với mình trong nỗi nhớ
Anh sẽ là cơn mưa cơn mưa bất ngờ trước ngõ
Để những lúc trốn mình mắt em đầy mưa rơi
Em yêu ơi !  hãy trốn mãi đừng thôi
Để anh hát khúc tình ca muôn thuở
Để anh biết trái tim hồng bao lửa
Cho anh say để gặp gỡ với mình
Với em yêu -  chuyện của chúng mình
Em thì trốn anh đi tìm chẳng gặp
Em để rơi còn anh thì tìm nhặt
Biết ngỡ ai đầy biết ngỡ ai vơi
Hỡi em yêu ! trên trái đất nhiều nơi
Người trốn hết đâu dành riêng một chỗ
Để em yêu - dấu mình trong đó
Mưa vẫn bất ngờ trước ngõ mưa rơi 
                                                                  Văn Dũng 7 - 1985
Hai nửa Cuộc Đời

Khi nói thật anh vừa tròn một nửa
Sống chung tình nên một nửa phải là em
Ta sống như ngày và đêm - ôm trùm lên trái đất
Khi một nửa là màn đêm anh che khuất
Ấy là lúc bình minh em bừng sáng
Ta yêu nhau trái đất hóa cơ mầu
                                                                   Văn Dũng 10 -1986
Lời Nhắn Gửi

Cô lái thuyền kia chở những gì
Lòng cô mang nặng nỗi buồn chi
Lăn tăn gợn sóng đôi dòng bạc
Nước dưới thuyền trôi hay thuyền đi
+++
Cô có về xuôi ghé biển đông
Biển rộng trời cao nước mặn nồng
Nhắn hộ dùm tôi lời suối nhỏ
Mưa nguồn chớp bể ngóng chờ trông
                                              Văn Dũng  10 - 1986
+++

Anh chờ thư hậu phương
Như hậu phương  chờ tin anh chiến thắng
Sau những phút giây - trận đánh
Trận địa khói mù như sương sớm quê hương
Ta bên nhau tay trong tay đồng đội
Soi nửa đường lê -  bức chân dung chiến trường
Anh chờ thư hậu phương
cho đồng đội anh trước giờ trận đánh
Hòa cùng anh bản tình ca chiến trường
                                                                     Văn Dũng     4 - 1975
Giữa Em Và Mùa Thu

Giọt nước mắt lăn trên má em
Giọt mùa thu rơi trên lá
Anh đứng dưới nỗi buồn...
hứng những giọt châu rơi
Giọt nước mắt thôi rơi
Giọt mùa thu thôi rụng
Giữa em và mùa thu
Anh một mình
                         rơi
                                     rụng
                                                     chơi vơi . . ...
                                                                                                   Văn Dũng   10- 1986
Chậm Giờ Ca 3

Khi nhiều người chìm trong giấc ngủ
Thì tôi - người vẫn mặc nguyên bộ quần áo cũ
Lên đường đi làm ca 3
Đường từ nhà tới xưởng máy không xa
Đi rất sớm nhưng thường hay bị chậm
Vì một lẽ không ngoa
Trên đường đi chó đâu mà nhiều thế
Từ những căn nhà , góc phố xô ra
Nhưng sợ nhất là những con chó thật to
từ những căn nhà cửa cao lộng lẫy
Và quả thật bất ngờ lúc ấy
Tôi giật mình lùi lại sau xa
Và chợt nghĩ sao lại thế này nhỉ
Mọi người đã nghe lệnh cấm chó ban ra
Tôi bỗng muốn mọi người thức dậy
Cùng tôi lên đường đi làm ca 3
                                             Văn Dũng    3 - 1990
+++

Ta sống bằng thương yêu
Khi dận hờn mắng mỏ
Và nói lời chia tay
Khi lệ không còn ứa
Hai ta hai vì tinh tú
Xa nhau thì sáng tỏ
Gần nhau hóa lu mờ
Văn Dũng    2 - 1992
+++
Đời là thế thế thời biết thế
Lá mùa thu ai nói gốc mùa thu?
Phía trần gian ai đó nói ngục tù..
Thiên đường hỡi - chỉ mùa thu lá rụng.
Anh vốn ở trong em, cớ chi mà hoài niệm
Chuyện thủa xưa , ngày xửa rất xa xưa...

+++

Bởi nước ao tù
Nên lắm thòng đong
Bởi khúc sông cong
Nên dòng nước xoáy
Thời nào cũng vậy
Trong trắng - bể dâu
Hoa trái nào sâu
Mới hay hương ngọt
Trăm hay vạn tốt
Một đám người đông
Bịt mũi kinh trông
Cũng nên hương khói
                                 Văn Dũng  6 - 1995
Trẻ Thơ

Tôi lớn rồi người cứ gọi trẻ thơ
Tính hay vui cũng có lúc thẫn thờ
Nói rất thật như trẻ thơ 3 tuổi
Thích lắng nghe tiếng cười reo như suối
Lời ngọt ngào nhè nhẹ tiếng ai ru
+ + +
Tôi lớn rồi người cứ ngỡ trẻ thơ
Người hứa quanh đến lúc lặng như tờ
Cho kẹo ngọt ai ngờ nhân thuốc đắng
Tôi lặng im như trời mây thiếu nắng
Để cuộc đời tôi mãi trẻ thơ
+ + +
Tôi lớn rồi mà người cứ ngây thơ
Lượm hoa rơi mắt chớp chớp không ngờ
Vô tư quá trước giờ ly biệt
Nấp bóng cây xanh cũng chẳng cần chi biết
Tay người trồng nên người mãi ngây thơ
                                                        Văn Dũng  8 - 1995
Không Tên

Như loài Cá không tên
Bơ vơ giữa chợ đời
Kẻ giàu sang dè bỉu
Em - người nghèo để rơi
+ + +
Như loài hoa không tên
Giữa ngàn cây không lời
Nắng mưa và bão táp
Vẫn tỏa hương cho đời
+ + +
Như bài ca không tên
Em tự mình hay hát
Khách qua đường lắng nghe
Với bao niềm khao khát
+ + +
Như ngôi sao không tên
Triệu triệu năm như ngủ
Bỗng một đêm  - vũ trụ
Ngôi sao bay sáng trời
                                     Văn Dũng  9 - 1996
Nỗi Niềm Đi Qua

Đã qua rồi màn đêm cô quạnh
Bình minh về nắng trả lại đồng quê
Ngoài xa khơi sóng lại vỗ về
Con thuyền nhỏ lại căng buồm no gió
Ơi biển rộng mênh mông tấm lòng ta đó
Như cuộc đời biển giữ mãi màu xanh
Giữ mãi những gì của tôi và anh
Của quá khứ và ngày mai sắp đến
Để những con thuyền đừng bao giờ quên bến
Để tình người đừng chia tay lưu luyến
Để biển trời mãi mãi là màu xanh
                                             Văn Dũng   3 - 1986
Đêm

Đêm con mèo hoang lang thang
Đêm con chó đi tìm bạn - đực - cái
Đêm góc phố còng lưng -
người đàn bà chờ mong ai khắc  khoải
Giọt vai gầy ru nỗi cực thâu đêm
Giọt đèn vàng xâu sợi chỉ sương êm -
vá víu nỗi buồn cô quạnh
+ + +
Đêm mông lung

Ghế đá công viên một người con gái
Ôm gối tựa mình vào kỷ niệm
Gió liêu xiêu - công viên liêu xiêu
Ghế đá giờ thành bia tưởng niệm
                                                   Văn Dũng 5 - 1987
Bài Ca Quê Hương

Cha là bài ca
Con là lời bài ca
Mẹ người hát lên bài ca ấy
Quê hương - xứ sở bài ca
+++
Bài ca là mặt trời
Lời ca là tia nắng
Lời mẹ ru ánh nắng ngọt ngào
Quê hương trở mình đất nở đầy sao
+++
Ơi quê hương ! da diết tự ngày nào
Lời mẹ hát giọng cao trầm ấp ủ
Lời mẹ ru đêm quê hương không ngủ
Bốn nghìn năm giọng mẹ vẫn cao trầm
+++
Bốn nghìn năm như lửa , nước âm thầm
Cây đổi lộc đất trở mình đổi dáng
Biển cứ  mặn , sông dài theo năm tháng
Nước vẫn trong nhưng nước cứ vơi đầy
                                                              Văn Dũng 5 - 1987
+++

Bóp trán mà cười
Lắng nghe mà điếc
Im lặng mà làm việc
Khóc lên mà vui
Câm đi mà nói
+++
Tôi đi bơ vơ
Tôi cười như mơ
Tôi khóc như thơ
Buồn vui bất ngờ
Nhìn lên trời cao
ngó xuống đất thấp
Vừa ăn vừa ngủ
Tỉnh ra hẫng hờ
                             Văn Dũng 4 - 1985
+++

Em như cây hoa rừng
Thấy đẹp anh đem về trồng
Đủ bốn mùa  :  xuân - hạ - Thu - đông
Cây vẫn khỏe , hương vẫn thơm
- Màu không còn hoang dại
Và giọt sương buồn giờ đọng lại
một chút nơi cánh hồng
một phần đọng vào mắt anh
Nủa phần rơi vào hoang dại
Và bao nhiêu còn lại
...Tan vào hư vô
                               Văn Dũng      7 - 1990
Ngõ

Nhà ở đó , ngõ ở đâu
Phía đàng trước hay đàng sau
Đến chơi nhà khách hỏi
Có thể là dòng suối
Cổng ở mãi thượng nguồn
Có thể là niềm thương
Từ trái tim nồng cháy
Cũng có thể là vậy
Phía đàng trước đàng sau
Đứng ngoảnh mặt vào nhau
hai cây tre thẳng đứng
Có thể là nguồn hứng
Với tất cả niềm say
Cũng có thể là đây
Nơi mà tôi đang đứng
                                    Văn Dũng     7 - 1985
+++

Dù anh là lửa rơm
Nhưng đốt cháy em có thể
Em không là muối bể
Nhưng có thể ướp mặn đời anh
+++
Quả bóng tròn , quả bóng lăn
Nhưng không lẽ chẳng lăn bao giờ - cái lưỡi
Quả bóng tròn , quả bóng lăn vào lưới
Lưỡi lăn mình lưỡi chui tọt hang sâu
                                                                         Văn Dũng    1996
Tình Yêu Người Lính

Khi quen nhau em là thiếu phụ
Tôi là người quân ngũ đã nhiều năm
Em đau thương nước mắt chảy âm thầm
Tôi im lặng giữa ba bề lá đổ
Nhưng vẫn nghĩ về em , niềm vui dang dở
Để đêm hành quân dưới mưa rừng gian khổ
Em hay chăng ! tôi hạnh phúc với riêng mình
+++
Nơi ta gặp nhau điểm nối những con đường
Và tất cả vẫn là mới lạ
Một làn tóc thơm , một nụ cười như quen như lạ
Đôi bàn tay chai sần nay mới được nâng niu
Tôi biết em thích hóng ngọn gió chiều
Bởi gió ấy đi qua biển mặn
Một ly rượu nồng cũng bừng lên sức mạnh
Ta bên nhau sức sống cứ dâng đầy
                                                      Văn Dũng  1978
+++

Trời hãy nổi gió lên
Trút vào đầu loài người những cơn thịnh nộ
Những nỗi khổ , bất hạnh , yêu thương !
Đời hãy nổi gió lên
Quất vào anh và em - như gió lào miền trung  quất vào đống                                                                                                       lửa
Để cho anh và em - dẫu khi tàn ngọn lửa
Vẫn gửi được chút áng hồng vào mỗi buổi ban mai
                                                                             Văn Dũng  1987
+++

Nụ cười là hạt cát
Giọt nước mắt là muối biển khơi
Anh và em là nước mắt - nụ cười
Mặc cho đời thỏa thuê đong và đếm
++
Nụ cười là vầng Trăng
Sương đêm là nước mắt
Em và Anh là vầng Trăng - nước mắt
Vầng Trăng hiền rọi sáng mắt lung linh
                                                           Văn Dũng    1987
Gọi Nắng

Em đã hát đến trăm lần bài ca gọi nắng
Đông vẫn dài cái lạnh cứ lê thê
Áo em rách vẫn mang trọn câu thề
Vẫn đợi nắng và tâm hồn vẹn trắng
Đã bao đêm dài như ngàn sao thức trắng
Vẫn học bài, sưởi nắng - niềm tin
Bởi những chồi non trên những thân cây tưởng mục nát im lìm...
Bởi những ánh mắt thức nhiều đêm thâu đợi nắng
Và hôm nay trên trang giấy trắng
Anh gọi nắng về anh gọi nắng cho em
                                                         Văn Dũng 1988
Tình

Trăng rằm chưa tỏ đã mờ
Tại mây che bóng hay ngờ trăng non?
Trăng cao nên thấy chon von
 Hoa Hồng tuy thắm nhưng còn thờ ơ
 Hỏi người người cứ lảng lơ
Làm sao cho có tình - thơ trong đời

 Thấy lòng buồn lắm em ơi
Nghĩ mình phận bạc , trách trời không thương
Lòng còn thê thảm vấn vương
Một hình một bóng soi gương lệ nhòa

Đêm khuya văng vẳng tiếng gà

Gửi hồn theo gió tới nhà thăm em

Thấy em ngủ trọn giấc đêm

Môi hiền má thắm như tiên trên đời

Mai kia trăng sáng tuyệt vời

Gió vờn mái tóc anh ngồi bên em
                                                      Văn Dũng 1980
Rượu
                                     Cạn chén rượu nồng đời hồng như bếp lửa
                                     Phút ấy qua rồi cay đắng lại trào dâng
Ngày xưa nước mắt ai rơi vào men riệu

Để muôn năm riệu tắm vui - buồn
Ngày xưa tình yêu ai ? hòa trong men riệu
Để cho ta những phút say nồng
Riệu có từ mắt em
Tình yêu em nồng thắm
Anh uống suốt đời anh uống mãi không thôi
                                                                Văn Dũng 10 - 1985
Vô Đề

Ta không dám nói thơ hay là nhờ có nhiều bi kịch
Nhưng thực tế bi kịch nhiều thơ viết rất hay
Tình lung lay - đời mưa mưa bay
Say cảnh đẹp núi sông hùng vĩ

Say những cuộc đời lúc hy sinh chưa kịp nghĩ...
...Mai sau ai là người của tương lai?
                                                           Văn Dũng 10 - 1985            

NGƯỜI LÍNH VỀ THÀNH PHỐ

Tôi mang áo màu xanh đi lạc giữa phố phường
Lạc giữa tiếng cười chao nghiêng ánh điện
Những khóe mắt quầng thâm, những cặp mày lúng liếng
Chẳng xóa được nét buồn bầm chát trên bờ môi
Quê hương ơi! tuổi thơ ấu trong tôi
Vẫn vọng mãi lời ru xưa của mẹ
Nghe tiếng chim cu, buổi trưa hè bắt sẻ
Chợt nghĩ mình đã có một quê hương
Ấu thơ qua đi, tuổi trẻ  tôi lên đường
Đất gửi mẹ tình gửi người yêu dấu
Gửi thời gian những năm tháng vui buồn
Để mỗi lần khi nghĩ tới quê hương...
                                                      Văn Dũng    10 - 1985
+++

Ta thiếp đi trong mơ
Kỷ niệm xưa lại về
Bừng tỉnh dậy nắng vàng gọi tương lai
Con đò xưa qua sông còn nhớ bến vơi đầy
Người lính ba lô trên vai ra tiền tuyến
Khuất sau rặng tre già còn bao nỗi niềm thương
Và phía sau xa hơn là những tấm gương...
Soi riêng mình và chung tất cả
                                                     Văn Dũng 10 -1985
ký ức về bố và mẹ

                                 
Nghệ Sỹ Văn Đồng

Sau ngày miền nam hoàn toàn giải phóng được vài năm thì Bố tôi về hưu.Nhưng cũng kể từ dạo đó, gia đình tôi cứ thỉnh thoảng lại có to tiếng giữa Mẹ tôi và bố tôi. Mỗi lần như thế, Mẹ tôi như 1 vị chỉ huy

Gia đình tôi là một trong những gia đình hồi cư sau cùng về thành phố.Bởi thế miếng đất gia đình tôi ở được khoảng 150m vuông trở lại. Chỉ đủ làm một cái nhà 2 gian và một cái bếp, còn lại phía sau khoảng vài luống rau và một lối đi nhỏ.Bố tôi là một người hiền lành phúc hậu.yêu thích vẻ đẹp thiên nhiên. Bởi thế đất thì chật nhưng ông vẫn cứ trồng đủ các loại hoa, cây cảnh.lại có đắp cả ngũ hành sơn bằng xỉ than và xi măng rất đẹp.
Còn Mẹ tôi là một người sạch sẽ,cẩn thận và nóng tính. Hơn nữa bao nhiêu năm chịu sở chịu khổ cho chồng công tác, bây giờ nhìn thấy hoàn cảnh gia đình, lắm lúc bà cũng không chịu nổi. có lần đi chợ về, trời đã nóng bức , nước nôi thành phố thì khan hiếm phải đi xin hàng xóm từng thùng một vì nhà không có giếng.Thế mà Bố tôi vẫn lấy nước đem tưới cho những khóm hoa.
Mẹ tôi cáu lên nói với bố tôi:
Ông sung sướng thật! liệu ông có nhịn khát suốt cả đời để mà tưới hoa được không? ông thử nhìn xem đất thì chỉ bằng cái lỗ mũi, cái nhà ông đã bằng cái cái bếp của người ta chưa?
Thế mà ông đang còn hoa với chả hòe, ông nghệ sỹ đi cho lắm vào. Ông thử nghĩ xem liệu có  gạo mà không có củi ông có thể có cơm mà ăn được không. Có bó rau thì còn phải có tý muối nữa chứ. Rồi cứ thế bao nhiêu vất vả khổ cực bà tuôn ra tất cả. còn Bố tôi ông vẫn bình tĩnh tưới nốt khóm hoa ở cuối góc nhà mà không hề nói một câu gì
Một lần khác,không phải Bố tôi đem gián những bức tranh ông vẽ lên phên nhà để che dấu sự nghèo nàn rách nát của gia đình mà chính là ông thích những hình thù cổ quái, mà tôi khó hiểu. Ông vẽ cái lưỡi của EDOP, rồi thằng còng làm thằng thẳng ăn, rồi cái đòn xóc hai đầu, con rắn 3 đầu.. còn có cả những bức tranh chống Tàu năm 1979 xâm lược nước ta ở biên giới.,có cả Bạch Đằng giang. Tất cả ông treo lên hết. còn căn nhà vốn đã chật chội, ông còn bày la liệt nào bát chén, bột màu rồi hàng nắm đũa ăn cơm ông bẻ ra làm bút vẽ. Tất cả những thứ đó có vẻ khác thường làm cho hàng xóm già , trẻ , gái trai bàn tán, và có người đi chợ đã nói đến tai Mẹ tôi thế là Mẹ tôi đùng đùng chạy về.
Về đến nhà nhìn thấy bột màu bừa bãi  khắp nền nhà, bát ăn cơm thì cái úp cái ngửa, ngổn ngang trông chẳng khác gì người điên đang làm trò hề cho thiên hạ, thế là Mẹ tôi đùng đùng chạy vào
Giời ơi là giời ! có khổ thân tôi không. Ông thật chẳng thương tôi chút nào cả, nắm đũa tôi vừa mua hôm qua mà bây giờ ông bẻ hết để làm bút. Không biết  ông vẽ những cái này để làm gì cơ chứ . tôi đã phải chịu khổ chịu sở, sớm hôm bòn mót từng xu, thế mà ông! ông thật phá của rồi Mẹ tôi lăn ra giường , khóc lóc kể lể chuyện từ xửa từ xưa đến nỗi lúc này Bố tôi không kìm được nữa, bằng vẻ hơi dận dữ ông nói : bà thì biết cái quái gì?
Nói vừa dứt lời, Mẹ tôi như một người bị điện dật bà bật dậy
À ! Ông bảo tôi không biết cái gì ở cái nhà này à.Đang trong cơn hằn học mẹ tôi tưởng bố tôi đã xúc phạm đến niềm tin yêu bấy lâu của mẹ tôi, thế là bà chạy lại đập tan hết bát chén , bột màu và xé hết tất cả tranh dán trên phên nhà rồi bà dõng dạc nói thật to: từ nay cha con ông cứ ôm nhau mà sống, rồi bà thu vén mấy bộ quần áo và ra đi
Từ hôm mẹ tôi đến ở nhà chị gái tôi Bố tôi ít nói hẳn. có lúc ông ngồi im hằng tiếng đồng hồ, ông chẳng nối gì hết. ông nhìn hết cái nóc nhà bị hở hoác do lâu ngày chưa sửa được, rồi  ông nhìn đến cột nhà, ông nhìn tất cả mọi thứ cứ tưởng chừng những thứ đó từ xưa tới nay bây giờ ông mới gặp. rồi có lúc như chẳng nhìn vào đâu cả, đôi mắt như mơ màng sâu thẳm với bao ý nghĩ trong cuộc đời.
Một hôm Bố tôi đang vẽ, tay trái cầm  chén rượu bỗng ông gọi tôi đến và bảo tôi ngồi xuống chiếc ghế đặt trước mặt ông rồi ông bất đầu nói: con đã bao giờ biết đau khổ chưa? Tôi đang lúng túng không ngờ bố tôi lại hỏi tôi câu đó, tôi đang suy nghĩ để trả lời thì Bố tôi lại nói tiếp.
Con người ta sinh ra phải biết thế nào là đau khổ và phải biết yêu thương. Chỉ có tình yêu thương con người mới cho ta ý nghĩa cuộc sống, rồi ông lấy những bức tranh ông vẽ đặt trước mặt tôi ông giảng giải..
Có một điều làm tôi chưa hiểu nổi . gần đây ông hay làm thơ làm rất nhiều bài.. rồi ông đọc cho tôi nghe một bài ông nói: bài này bố viết cho lời đề tựa những bức ảnh nghệ thuật của bố sắp triển lãm do sở văn hóa tỉnh tổ chức ( bố tôi là nghệ sỹ nhiếp ảnh )
( Bài thơ này tôi không muốn công bố )
Bố tôi đọc xong ông lại rót rượu vào chén, nhấp một tý bố tôi lại nói tiếp : Con ạ nhà ta nghèo khổ thật , nghèo đến nỗi trong nhà cái có giá trị về tiền  bạc là cái phích nước Trung Quốc 2,5 lít nhưng cái đó cũng là của chú Bổn em kết nghĩa của bố tặng hồi miền nam mới giải phóng. Nhưng mà bố rất mừng, con có biết vì sao không?
Thứ nhất là các con mạnh khỏe, học giỏi và biết yêu lao động. thứ hai là suốt mấy mươi năm gắn liền với chiếc máy ảnh Bố cũng  đã có những tác phẩm được giải thưởng ở các cuộc triển lãm ảnh toàn quốc, và ở cộng hòa dân chủ Đức. thứ 3 là .. nói đến đây như có một cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng trong tình cảm của bố tôi, ông nói
Bố  có một kỷ niệm và vinh dự mà suốt đời Bố không bao giờ quên  được đó là hai lần Bác Hồ về thăm quê hương. Bố là người được vinh dự đi chụp ảnh phục vụ Bác Hồ.có lần Bác Hồ thấy Bố chụp ảnh say mê Bác Hồ nói với Bố : chú chụp ảnh say mê lắm, chú lại đây chụp chung với Bác một kiểu. nói đến đây bố tôi như nghẹn ngào khó thở vì cảm xúc .Bố tôi không khóc mà nước mắt cứ trào ra. Lúc này tôi có thể đoán chắc Bố tôi đang nghĩ về Bác Hồ.
Một lúc sau với cái vẻ mệt nhọc bố tôi rút cái khăn tay trong túi quần ra và lau những giọt nước mắt còn đọng trên gò má rồi ông nói để Bố đi nghỉ một tý..
Văn Dũng 1985
Dũng at 09/27/2012 03:00 pm comment
cám ơn Đồng Quê đã ghé thăm và cảm nhận. hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ trao đổi nhiều
ĐỒNG QUÊ at 09/26/2012 11:17 pm comment
Bức chân dung của cụ thật đẹp .Chất nghệ sỹ đong đầy trong mắt, hiền từ và nhân hậu .
quynhmai112005 at 09/17/2009 02:49 pm comment
Tôi luôn nhớ mãi hình ảnh một ông già râu tóc bạc phơ, làm thơ uống riệu và cho bạn riệu một cái cây. Nhưng khi ban đào cây thì lại bảo "thàng nào đào cây của tao đấy" Chúc gia đình luôn khoẻ
Nguyen Trong Tao at 09/15/2009 05:01 pm comment
Dũng ơi, hồi cụ Đồng mất, anh viếng muộn. Hôm đó anh cũng Phan Hồng Khánh, Trần Khánh... đi bộ đến mộ thắp hương cho cụ, và anh đã rót cả chai rượu lên mộ cụ, vì thương cụ quá. Khi uống rượu vui vẻ, thường đọc bài thơ Đường luật của cụ, rất vui. Anh còn nhớ  mấy câu: Rượu trắng rượu mùi uống tựa bơi Tranh gián trên tường trăm vạn nét Kể chi dưới bếp một đôi lời...   Anh đã đọc thơ của Dũng. Thơ Dũng chân thành mộc mạc và có tình, .Đọc cái đoạn hồi ký này, anh lại thấy xúc động hơn đọc thơ của em. Nếu em viết được nhiều thì cứ viết thoải mái nhé.   Chúc em và gia đình mạnh khỏe. Nhờ em thắp giùm anh nén hương cho các cụ.
+++
Ta cứ yêu nhau nhưng xin đừng hẹn ước
Để mỗi phút hờn qua, mãi mãi vẫn yêu
Ta cứ yêu nhau, hãy yêu tròn một nửa
Đễ một nửa mai sau hai đứa mãi theo tìm
+++
Trăng đã lặn tình còn lưu luyến quá
Sương trắng bay che khuất lối anh về
Anh không đi mà cũng chẳng quay về
Cứ ở lại bên tình em say đắm...
                                                  Văn Dũng
Tình Biển

Ta nhẹ nhàng in dấu chân vào cát
Sóng biển dịu dàng xóa lấp dấu chân ai
ai đau buồn ai mặn chát vì ai?
Biển vẫn vậy ngàn năm như số phận
Ta tiếc nối ngày xưa , khi đất trời ưng thuận
Không cưới biển về để chỉ mỗi riêng ta
Để đến ngày nay sóng cũng xô đẩy ta
Chút hoài niệm cũng mờ dần trên bãi cát
Nhưng Ta biết!
Dẫu mênh mông, biển vẫn còn khao khát
Khúc tình đầu khi bạc sóng đêm đông..
Biển và Ta.....
                                                     Văn Dũng
Đa Tình

Người ta  thường gọi tôi
Cái anh chàng mộng mơ, đa tình lãng mạn
Và thú thực các bạn
Tôi mộng mơ như tất cả trên đời
Tôi đa tình vì mọi người sống trong tôi
Tôi chia sẻ niềm vui hay nỗi khổ
Và tất cả các bạn trên đời
Nếu một ai trong đó
Khi lìa đời còn nhớ nhắc tên tôi
Thì tất cả các bạn ơi!
Tôi phải sống, phải mộng mơ, đa tình lãng mạn
Vì tôi biết thế giới phải chôn vùi súng đạn
Cái mộng mơ , đa tình vẫn sống mãi muôn nơi
                                                                     Văn Dũng
Diễu Đời

Đời thì thích khen mà tôi thì không khéo
Dẫu thiên đường, địa ngục hay trần gian
Có đến cả triệu năm , chưa nơi nào là chật cả
Chỉ đổi chỗ cho nhau
Ma quỉ ngự "thiên đường"
Thánh thần rơi vào "địa ngục"
Nắm rau lang trong nhà hàng đã trở thành món ăn đặc sản
Nụ cười chỉ là cái áo khoác ngoài của  những nỗi đau
Đừng lo chi một chỗ đứng nơi nhân tình thái thế
Ngoài kia biển rộng , sông dài còn nhiều nỗi đau
Hãy cứ thử một lần thôi nhé
Chia vui sẻ ngọt với cơ cầu..
                                                   Văn Dũng
Nghĩ Về Một Thời

Đã một thời tuổi trẻ đi qua

Trang giấy trắng chỉ viết lời kỷ niệm
Mái tóc màu xanh đã gửi vào dĩ vãng
Trên những cánh rừng với những nẻo đường xa
Tuổi hai mươi, ánh mắt - nụ cười hoa
Người để lại trên tuyến đường máu lửa
Nét ngực , bờ vai chuyện tình đôi lứa
Người gói vào áo trấn thủ mùa đông
Gót chân son với đôi má ửng hồng
Người gửi cả vào những ngày gian khó
Mưa bụi Trường Sơn hòa cùng máu đỏ
Bức tranh hồng,  khát vọng một tương lai
++
Chiến tranh qua đi ,ký ức tưởng mờ phai
Hạnh phúc đến lấp đầy bao khoảng trống ?
Cánh vai gầy gánh bao niềm hy vọng
Đội thời gian lên mái tóc điểm sương
Đáy mắt buồn ẩn chứa một làn hương
Khắc tuyệt vọng dưới làn da nâu sạm
Đời chỉ có dăm ba người bạn
Đứa ngược xuôi tất tưởi kiếm tý chồng
Đứa chèo đò , đếm con nước đục trong
Người lạc giữa tiếng nhạo cười góc phố
Thôi mặc đời ! ta có còn chi nữa
Gói vào trong áo trấn thủ mùa đông
Gói vào trong da sắt và xương đồng
Cái tê tái của một thời tuổi trẻ
                                                                    Văn Dũng
Chia Xa

Đừng có khóc anh chỉ xa một tý
Cho tình thêm nồng
Cho nỗi nhớ đầy vơi
Cho hai ta - thêm khao khát khoảng trời
Để nỗi nhớ hóa thành kỷ niệm đẹp
Em biết không thế gian này rất hẹp
Bước chân buồn gõ nhịp trong lòng anh
Dẫu chia xa nhưng giọt mắt long lanh
Anh vẫn hướng về một đầu nỗi nhớ
Thôi đừng em ! biển ngoài kia sóng vỗ
Mây trên trời gió lại đẩy lên cao
Anh sẽ về cho em thỏa ước ao
                                                                Văn Dũng
ĐIỀU MUỐN NÓI

Tôi đã từng yêu thơ
Và cũng biết làm thơ
Từ khi còn nhỏ tuổi
Nhưng mà chưa muốn nói
Vì cuộc chiến chưa xong
Chưa biết được đục trong
Chỉ thấy toàn hương khói
Nên tôi đem cất gói
Tận sâu kín đáy lòng
Tôi đã từng làm thơ
Năm lên mười tám tuổi
Mắt soi rõ đục trong
Là những điều muốn nói
Sâu kín tận đáy lòng
Những vần thơ buồn tủi
                                          Văn Dũng
KHÔNG TÊN

Những quả đồi không tên
Những ngôi mộ không tên
Quanh năm chịu mưa gió
Xói mòn bia đá nhỏ
Thành những hình mũi tên
Những quả đồi không tên
Là những cây cung nhỏ
Những bia đá không tên
Hóa thành những mũi tên
Sẽ bắn vào quá khứ
Khắc vào trong lịch sử
Những linh hồn uẩn quanh
Dưới trang bìa màu xanh
Là những hàng chữ đỏ
Bao người nằm trong đó
Cho đất nước yên lành
                                        Văn Dũng
Lưu lại một chút cảm nhận

Cảm xúc

01:41 18 thg 7 2009 bài viết của : Violetbaongoc

Đã vào mùa mưa rồi.

Mấy hôm nay mưa hoài, mưa hoài, ngày nào cũng có mưa.

Mưa đánh thức chồi non thức dậy & mưa cũng đánh thức nỗi buồn trong tôi, một nỗi buồn man mát, nhẹ nhàng, êm dịu, vu vơ. Sao tự nhiên lòng bỗng thấy nao nao, kỳ lạ thật ?Tối nay, ngồi nhìn mưa rơi, lắng nghe tiếng mưa lộp bộp, lộp bộp trên mái nhà, trên những nhành cây xung quanh, bỗng thấy nhớ ai đó ?.

Mưa thật buồn, nhưng tôi vẫn thích trời mưa. Tôi yêu mưa từ thuở còn thơ cắp sách tới trường & cho đến bây giờ, tình yêu đó vẫn không bị thời gian làm phai mờ trong tâm trí. Tôi yêu mưa, yêu cỏ cây hoa lá, yêu những buổi bình minh ửng hồng tuyệt đẹp, khi ánh nắng còn chưa gay gắt mà chỉ dịu nhẹ, mỏng manh như những sợi tơ vàng. Tôi yêu những chiều hoàng hôn tím nhạt bâng khuâng........... Ôi ! Tạo hóa thật kỳ diệu.
Có những tác phẩm của trời đất thật tuyệt diệu mà con người không thể vẽ được.
Tôi yêu thiên nhiên lắm, thiên nhiên ơi !

bình luận của Dũng14:18 18 thg 7 2009
bài viết đầy chất thơ, người bình cũng đầy thơ.( những bình luận của bạn bè  Violet )- thôi thì không dám làm thơ mà chỉ có đôi chút cảm lòng trước áng văn giản dị mà thắm thiết... cái cảm giác đứng trước bình minh sau cơn mưa, khi ánh nắng còn dịu nhẹ, mỏng manh như những sợi tơ vàng.
ôi thật tuyệt vời ! anh chưa được nghe ai nói về một buổi bình minh đẹp đến như thế.có lẽ trước cái bình minh dịu dàng mà như huyền ảo ấy con người như lạc vào cõi mộng. mọi nỗi ưu phiền, cực nhọc đã tan biến, nhường chỗ cho một cảm xúc trào dâng về hạnh phúc của con người. những khát khao ước vọng như được hòa quyện vào một không gian trữ tình đầy màu sắc. không một khúc hát, không một lời ca. nhưng ở đó cái buổi bình minh vẫn cứ ngân ca một âm hưởng bình yên, thơ mộng nhẹ nhàng và mỏng manh. cái thời khắc không mấy ai tìm lại cho mình như một giấc mơ dễ dàng tan biến. - một hoàng hôn tím nhạt, bâng khuâng như ai đó đợi chờ cho cả ngàn năm trong một khoảnh khắc. cái màu tím dễ thương như cất giữ của ta biết bao hoài niệm. một thời , một đoạn đời hay quá khứ. màu tím hoàng hôn như nhắc nhở bao trái tim đã yêu và đang yêu hãy gìn giữ......

MẢNH HỒN QUÊ

                                                   Tranh Lâm Chiều Đông

Chiều sóng sánh vàng rơi trên bến cũ
Khóm dừa già ưỡn ngực hứng vàng rơi
Bến sông quê ai tung lưới lên trời
Ôm kỷ niệm vào lòng thuyền -  nỗi nhớ
Người xa quê ai mà không trăn trở
Mảnh hồn làng, một thuở khó mờ phai...
                                                           Văn Dũng
KHAO KHÁT

Trời chuyển vào xuân

Cây bàng trút dần

Từng chiếc lá nhỏ

Hỡi em gái nhỏ

Chơi dưới gốc bàng

Thấy gì trong đó

Từng chiếc lá nhỏ

Từng mảnh thời gian

Đang bay theo gió

Như màu máu đỏ

Máu của cha anh

Sống hết thời xanh

Cho đời bóng mát

Cho đời màu xanh

Chiều nay rào rạt

 Lá đã lìa cành

Vẫn còn khao khát

Trong trái tim mình

Cho đời bóng mát

Cho đời màu xanh
                                         Văn Dũng 1996
Hai Con Lợn
Có hai con lợn được ông chủ nuôi chung một chuồng, cho ăn chung một máng, nhưng có một con rất tham ăn. Vì muốn ăn được nhiều hơn , con lợn tham ăn bèn nghĩ ra một kế, và nói với anh bạn lợn.

Cái miệng anh duyên dáng lắm, giá mà mọi người được ngắm anh, nhất là những lúc anh đang ăn,cái miệng sao mà duyên đến thế,Từ tốn ,thong dong và lịch lãm quá. Anh bạn lợn kia tưởng thật , thế là mỗi lần chủ nhà cho ăn, anh lợn tham ăn được những bữa no nê và ngày càng chóng lớn hơn. Nhưng bỗng một hôm vào ngày tháng chạp ( 12 ) đúng vào lúc gà vừa gáy canh 3, cũng là lúc hai anh lợn tỉnh giấc, và cùng lúc đó cả hai anh lợn nghe có tiếng xì xào bàn tán, rồi ông chủ nhà lớn tiếng!
Hãy giết con lợn to , cái thủ đem sang nhà gái...
Anh lợn tham ăn chỉ kịp nghe đến thế rồi nấc lên mấy tiếng, trong lòng ân hận cho tính tham ăn của mình nhưng không kịp nữa rồi,chủ nhà đã đem giây rọ ra chuồng 

Con Chó Và Chủ Nhà
Mỗi lần nghe chó sủa rất dai, chủ nhà đều thức dậy,và lần nào cũng may là có kẻ trộm sắp đào nhà. Mỗi lần như vậy chủ nhà lại thưởng cho chó một đùm cơm. Thấy vậy liền mấy đêm sau chó ta càng sủa dai thêm, và mấy lần đều không có kẻ trộm đào nhà , nhưng chủ nhà vẫn thưởng cho chó như những lần trước.

Đến đêm sau tiếp đã quá nửa đêm mà chó vẫn sủa dai ghê gớm. Thấy vậy chủ nhà tay cầm khúc gỗ rón rén mở cửa bước ra nhưng chẳng thấy tên trộm nào cả. Bực mình vì quá mất ngủ, sẵn khúc gỗ trong tay chủ nhà phang luôn vào con chó. Từ đó vì sợ hãi chó ta chỉ thui thủi trong một xó nhà.

Nhưng rồi một hôm tối trời có kẻ trộm rình nhà, nhưng chó ta lại sợ chủ nhà mất ngủ, sợ bị trận đòn oan nên chẳng thèm kêu lên một tiếng. Thế là sáng hôm sau chủ nhà phát hiện thấy mất trộm và chó ta lại bị một trận đòn khiếp vía đến nỗi không dám quay về nhà nữa


Không có nhận xét nào: