Tề Thiên Đại Thánh Tầm Đạo Lần Thứ Hai
Nghe vô thường gọi người
Lòng thầm kinh hãi
Một phen bôn đào
Tầm sư, học đạo màu
72 phép thần thông
Trời người đâu dễ đặng
Đạo thánh nhân khiêm hạ
Vẻ vời… không thật sống
Ngạo thế nhân
Tánh lại buông lung
Ý mã, tâm viên,…
Đời là thế.
Bị đuổi khỏi học đường
Quay về chốn cũ, nhà xưa
Hoa Quả Sơn, Thủy Liêm Động
Ta làm vua một cõi
Có đêm say, hồn thác xuống Diêm đài
Đạo tiên thánh hoài công
Mộng trường sinh bất tử
Ta điên tiết đạo Trời
Mấy bận loạn thiên cung
Thiên tướng hà sa đều tỏ mặt
Phút sa cơ khổ nhục
Chốn lao tù
Lò luyện đơn
Thái Thượng giam cầm
Lửa Tam muội cháy lòng
Bao ngày nung đốt?
Ta luyện mắt ngươi vàng
Lóng lánh tinh anh
Nuôi mối hận trong lòng
Thù này ta quyết trả
Lão Quân khinh suất, ngạo đời
Cho đồng tử mở nắp lò
Thét 1 tiếng vang chấn động Tam thiên
Thần binh, thiên tướng thảy đều bạt vía
Ngọc Đế cả kinh
Mời Phật Tổ hộ thiên đình
Ta cười nhạt khinh trời già nhu nhược
Lại sa vào khổ kiếp
Một trò chơi
Bàn tay buông thỏng của Như Lai
Ta cân đẩu vân mấy lượt
Hoài… không khỏi
Ngũ Hành Sơn rèn chí, nuôi tâm
Thời gian thấm thoát trôi qua
Mấy trăm năm có lẻ
Đào ra hoa, kết trái lại giao mùa
Có hôm nghe Người đi Thiên trúc
Thỉnh kinh điển đại thừa cứu khổ nhân gian
Âu cũng một chữ duyên
Ta bầu bạn cùng Người
Đường ngàn dặm xa xôi khó nhọc
Thỉnh chân kinh ngót nghét vượt 10 năm
Quay về lại cố hương
Người người hoan hỷ
Ta chỉ cười thương nhân thế đảo điên
Tam Tạng Kinh là ngón tay chỉ mặt trăng
Người ôm giữ cho lòng thêm điên đảo
Học chẳng hành, trẻ nít cười khinh
Ta rõ biết
Không trách trời cao không có mắt
Bởi do người không trọn đạo quân thần
Khiến 3 cõi 6 đường trầm luân cơ khổ
Kêu khóc oán trời
Trời bảo: Chẳng tại ta.
Tỉnh giấc vô thường -
Chánh đạo chỉ vậy thôi.
Giữ chân đạo thường an lạc tịnh
Đắm vô thường đau khổ khó rời xa
Siêu sinh mộng càng thêm như bào ảnh
Lặng dừng tâm sẽ đoạn dứt luân hồi.
Lòng an định, phải đâu là người chết?
Từ bi tâm chư Phật,
Những mong đền.
Nghe vô thường gọi người
Lòng thầm kinh hãi
Một phen bôn đào
Tầm sư, học đạo màu
72 phép thần thông
Trời người đâu dễ đặng
Đạo thánh nhân khiêm hạ
Vẻ vời… không thật sống
Ngạo thế nhân
Tánh lại buông lung
Ý mã, tâm viên,…
Đời là thế.
Bị đuổi khỏi học đường
Quay về chốn cũ, nhà xưa
Hoa Quả Sơn, Thủy Liêm Động
Ta làm vua một cõi
Có đêm say, hồn thác xuống Diêm đài
Đạo tiên thánh hoài công
Mộng trường sinh bất tử
Ta điên tiết đạo Trời
Mấy bận loạn thiên cung
Thiên tướng hà sa đều tỏ mặt
Phút sa cơ khổ nhục
Chốn lao tù
Lò luyện đơn
Thái Thượng giam cầm
Lửa Tam muội cháy lòng
Bao ngày nung đốt?
Ta luyện mắt ngươi vàng
Lóng lánh tinh anh
Nuôi mối hận trong lòng
Thù này ta quyết trả
Lão Quân khinh suất, ngạo đời
Cho đồng tử mở nắp lò
Thét 1 tiếng vang chấn động Tam thiên
Thần binh, thiên tướng thảy đều bạt vía
Ngọc Đế cả kinh
Mời Phật Tổ hộ thiên đình
Ta cười nhạt khinh trời già nhu nhược
Lại sa vào khổ kiếp
Một trò chơi
Bàn tay buông thỏng của Như Lai
Ta cân đẩu vân mấy lượt
Hoài… không khỏi
Ngũ Hành Sơn rèn chí, nuôi tâm
Thời gian thấm thoát trôi qua
Mấy trăm năm có lẻ
Đào ra hoa, kết trái lại giao mùa
Có hôm nghe Người đi Thiên trúc
Thỉnh kinh điển đại thừa cứu khổ nhân gian
Âu cũng một chữ duyên
Ta bầu bạn cùng Người
Đường ngàn dặm xa xôi khó nhọc
Thỉnh chân kinh ngót nghét vượt 10 năm
Quay về lại cố hương
Người người hoan hỷ
Ta chỉ cười thương nhân thế đảo điên
Tam Tạng Kinh là ngón tay chỉ mặt trăng
Người ôm giữ cho lòng thêm điên đảo
Học chẳng hành, trẻ nít cười khinh
Ta rõ biết
Không trách trời cao không có mắt
Bởi do người không trọn đạo quân thần
Khiến 3 cõi 6 đường trầm luân cơ khổ
Kêu khóc oán trời
Trời bảo: Chẳng tại ta.
Tỉnh giấc vô thường -
Chánh đạo chỉ vậy thôi.
Giữ chân đạo thường an lạc tịnh
Đắm vô thường đau khổ khó rời xa
Siêu sinh mộng càng thêm như bào ảnh
Lặng dừng tâm sẽ đoạn dứt luân hồi.
Lòng an định, phải đâu là người chết?
Từ bi tâm chư Phật,
Những mong đền.