Vô minh có nguồn gốc từ đâu?
Cũng như thân xác con người khi đứng khi đi. Lúc đi thì không còn đứng nữa, hoặc lúc đứng thì không còn đi nữa. Một đứa trẻ không hiểu hỏi rằng ‘đi’ hay ‘đứng’ do cái gì tạo ra (có nguồn gốc từ đâu) là do nó không hiểu chúng chỉ là những trạng thái biến đổi khác nhau của thân xác.
Tâm thức con người cũng vậy, khi tâm thức con người bị mê mờ không sáng suốt thì gọi là vô minh, khi tỉnh thức thì gọi là giác ngộ. Vậy khi hỏi ‘vô minh có nguồn gốc từ đâu?’ thì phải hiểu rằng đó là một trạng thái của tâm thức, mà tâm thức là từ vật mà có.
Phật bảo A-nan: “Căn và trần đồng một nguồn, cột và mở không phải hai, cái thức phân biệt là luống dối như hoa đốm giữa hư không. A-nan, nhân cái trần, mà phát ra cái biết của căn, nhân cái căn, mà có ra cái tưởng của trần, tướng phần sở kiến và kiến phần năng kiến đều không có tự tánh, như những hình cây lau gác vào nhau. Vậy nên nay ông chính nơi tri kiến, lập ra tướng tri kiến thì tức là gốc vô minh; chính nơi tri kiến, không có tướng tri kiến, thì đó là Vô lậu Chân tịnh Niết-bàn, làm sao trong ấy lại còn có vật gì khác.”
(Kinh Lăng Nghiêm tr 453-457 Tâm Minh dịch)
Khi tâm mê mờ vọng động thì cũng giống như khi ta nằm mơ, nhìn thấy trong giấc mơ có đủ cảnh vật, con người. Đến khi tỉnh giấc thì giấc mơ cũng tan biến. Nhưng ngay cả với cái tâm sáng suốt, đã tỉnh giấc mộng này cũng không phải là Chân tâm. Vì Chân tâm giống như một người không hề nằm mơ, đã không mơ thì làm sao có mê với tỉnh. Vì nói đến tâm nên được gọi là Chân tâm, chứ nó cũng chính là Chân không, Chân như, là Thật tướng của vạn pháp. Đây chính là cái Tuyệt đối của Phật giáo, mà Phật giáo thì cho rằng Tuyệt đối là không thể nghĩ bàn.
Tại sao Tuyệt đối là không thể nghĩ bàn?
Khi con người tư duy, suy nghĩ và lý luận thì đều dựa theo một phương cách đặc thù, mà Aristotle đã tóm tắt thành 3 quy luật về logic học:
_ Luật đồng nhất: hễ cho là A thì phải toàn bộ là A, không thể có B lẫn lộn trong đó.
_ Luật cấm mâu thuẫn : hễ là A thì không phải là B, vì A khác B nên không thể nói A cũng như B.
_ Luật triệt tam : nếu A không đúng thì nó phải là B (không phải A), chứ không phải là cái gì khác.
Tuyệt đối giống như một đồng tiền có hai mặt là mặt phải và mặt trái. Hai mặt này khác biệt nhau, khi nhìn mặt này thì mặt kia bị khuất lấp. Do đó khi mô tả đồng tiền là như thế nào thì người nhìn mặt phải mô tả thế này, trong khi người nhìn phía mặt trái lại mô tả như thế khác. Cả hai đều nói đúng về đồng tiền, chỉ có điều không đầy đủ. Nhưng nếu gom lại cả hai cách nói thì thành ra mâu thuẫn, nên lý trí không chấp nhận như vậy.
Giới khoa học hiện nay đang đau đầu khi nghiên cứu thế giới vi mô, vì sự hiện hữu của chúng không giống như những sự vật hiện tượng mà chúng ta đã biết, nó đi ngược lại với lý trí và cách hiểu của con người về thế giới. Trong cuộc sống, chúng ta chỉ thấy vạn vật hiện hữu theo dạng hạt hoặc dạng sóng. Ở dạng hạt, là hình thức phổ biến nhất, sự vật hiện hữu ở một vị trí cố định. Còn ở dạng sóng thì sự vật hiện hữu ở nhiều nơi cùng một lúc. Nhưng sự hiện hữu của các hạt cơ bản trong thế giới vi mô thì lại vừa là hạt vừa là sóng. Trong thí nghiệm ánh sáng qua hai khe cho thấy chúng có lưỡng tính sóng hạt. Chỉ khi có sự đo đạc cụ thể, tức là có sự can thiệp của ý thức con người, thì chúng mới trở thành là dạng hạt hoặc là dạng sóng. Nguyên lý bất định Heisenberg cho thấy, khi chúng ta biết được vị trí của nó thì lại không biết vận tốc, ngược lại, nếu biết được vận tốc thì không thể biết vị trí. Hiện tượng rối lượng tử còn kỳ cục hơn nữa, khi hai hạt ở cách xa nhau đến bao nhiêu đi nữa vẫn có thể giao tiếp và ảnh hưởng nhau ngay lập tức, cứ như thể là không hề có không gian.
“Tất cả chúng ta đều đã bị lừa, bản chất đích thực của thế giới không phải như chúng ta tưởng. Những gì chúng ta cho là ổn định, là bất biến, tuyệt đối, thật ra chỉ có gía trị tương đối trong phạm vi nhỏ hẹp của đời sống hàng ngày mà thôi. Xét về căn bản, chúng chẳng có gì là bên vững và ổn định mà hoàn toàn hư nguỵ - Vật chất hư nguỵ - không gian hư nguỵ - và thời gian, cái tưởng như tuyệt đối, cũng chỉ là hư nguỵ mà thôi!”
(Albert Einstein)
Vậy thì rốt cuộc lại, thế giới này thật ra là có hay không có? Nếu ta nói ‘có’ thì đúng rồi, bởi vì vạn vật đang hiện hữu ngay trước mắt ta thì họa có kẻ điên mới nói là ‘không có’. Thế nhưng nếu nói ‘không có’ cũng…đúng luôn. Hóa ra là nói theo nghĩa nào cũng đúng cả, vì ‘có’ và ‘không có’ cũng giống như hai mặt của cùng một đồng tiền, hễ thấy được mặt này thì lại không thấy được mặt kia. Mà khỗ nỗi ‘có’ và ‘không’ là trái ngược nhau nên nếu cho rằng nó vừa có vừa không thì thành ra mâu thuẫn.
“Vì có và không là trái nghịch nhau nên trong cùng một chỗ thì không thể có hai thứ được”
(Long Thọ)
Bởi vậy các giáo lý của Phật giáo đều mượn ngôn từ để chuyển tải, mọi tư duy lý luận và các phương pháp tu tập cũng chỉ như chiếc bè để giúp chúng ta qua sông, khi đến bờ rồi thì phải bỏ lại bè để trực nhận Tuyệt đối.
Hiện hữu tùy thuộc – Tương quan đối đãi – Lý Sự viên dung
"Cái này có thời cái kia có
Cái này không thời cái kia không
Cái này sinh thời cái kia sinh
Cái này diệt thời cái kia diệt"
(Kinh Phật tự thuyết. Tiểu bộ I)
Trở lại với thắc mắc muôn thuở của con người: “Vũ trụ do đâu mà có?” từ đó nảy sinh ra ý niệm về Thượng đế, là nguyên nhân đầu tiên sinh ra vạn vật và con người. Sở dĩ như vậy là do con người nhận thấy một điều rằng sự vật hiện tượng nào cũng có sự bắt đầu (khi được sinh ra), từ đó nảy sinh ra ý nghĩ cho rằng cả vũ trụ này cũng phải do một cái gì đó sinh ra. Nói cho công bằng thì họ có quan điểm đúng chứ không sai, nhưng đó là đúng theo kiểu ‘nhìn một mặt của đồng tiền’, tức là mô tả đúng về đồng tiền nhưng chỉ mới phân nữa thôi. Bởi vì thực chất vũ trụ là ‘vừa có vừa không’ (tạm nói vậy trước đã) nên chỉ thấy mặt ‘có’ đã cho rằng mình thấy đúng, thế rồi suy diễn tiếp, dựa theo quan điểm ‘có’ làm trụ cột để xây nên ngôi nhà.
Trước tiên phải hiểu rằng hễ nói ‘có’ thì cần phải nói rõ là ‘có cái gì đó’ thì mới có nghĩa được. Ví dụ: có cái nhà, có ông A, có cái cây…Cũng vậy, khi nói ‘không có’ thì cần phải nói rõ là ‘không có cái gì đó’ thì mới có nghĩa được. Ví dụ: không có cái nhà, không có ông A, không có cái cây…
Tiếp theo, chúng ta nên biết rằng hễ có cái này là do có cái kia, cho nên vạn vật đều hiện hữu tùy thuộc, tức là giả có. Đến đây sẽ có người thắc mắc: Vậy cái gì là thật có? Nếu sự thật là như vậy tại sao con người lại vô minh chấp có? Nếu mọi thứ đều là giả ảo thì ắt phải có cái có thật để sinh ra nó chứ?
Trước khi trả lời, tôi xin đưa ra một ví dụ minh họa, đó là ảo ảnh về đường chân trời. Có ảo ảnh đó là do điều kiện tự nhiên nó sinh ra như vậy, tức là bản tính tự nhiên nó là như vậy. Vì con người chúng ta nhỏ bé so với trái đất, nên dù trái đất có hình cầu nhưng từ góc nhìn bị giới hạn chúng ta thấy có đường chân trời, từ đó có quan điểm sai lầm là trái đất có hình dạng như cái mâm, còn bầu trời có hình dạng như cái lồng bàn úp xuống cái mâm, đường chân trời chính là nơi giao nhau giữa cái lồng bàn và cái mâm. Sau này khi con người hiểu ra rằng trái đất có hình cầu, thì đường chân trời vẫn hiện hữu như xưa, chỉ có điều giờ đây chúng ta biết rằng đó là ảo ảnh, chứ thật ra không có đường chân trời.
Vạn vật tuy là giả có, nhưng trong nội tại đã hàm chứa yếu tố ‘thật có’ ở trong đó, cho nên con người mới bị vô minh chấp có (cho là có thật). Chúng ta đều biết cái gì là giả ảo đều do có cái thật tạo ra nó. Ví dụ: có hình ảnh trên màn bạc là do máy chiếu hình ảnh lên đó. Nếu bỏ máy chiếu và màn bạc thì hình ảnh không còn nữa. Sở dĩ những thứ đó chúng ta cho là giả ảo vì chúng không có cấu trúc nội tại. Trong khi vạn vật thì có những thứ có cấu trúc nội tại, nên con người cho là chúng có thật là vì vậy. Ví dụ: khi con người chết đi thì vẫn còn thân xác, dù thân xác có tan rã thì những nguyên tử tạo nên thân xác vẫn còn và tạo dựng nên nhưng sự vật khác.
Nói tổng quát, vật nào chúng ta cho là giả ảo là do từ những cái khác tạo ra nó, không có những cái khác thì không có nó. Còn vật nào chúng ta cho là thật có thì lại là vừa từ những cái khác tạo ra nó, vừa do nó có những cái của riêng nó.
Bây giờ chúng ta hãy bình tâm mà suy xét cho kỹ lại thì thấy, hóa ra do tâm thức của mình phân tách sự vật hiện tượng ra làm hai ý niệm đối lập nhau mà sinh ra cớ sự, chứ bản chất của sự vật vốn là vô sự. Ngay từ góc nhìn duy vật, chúng ta thấy rằng vạn vật do các nguyên tử hợp thành cái này rồi sau đó phân ra để rồi hợp thành cái khác. Mọi thứ hợp rồi tan, tan rồi hợp, sự hợp lại của sự vật này là do sự tan rã của sự vật khác trước đó mà ra, rồi đến sự tan rã của sự vật này cũng sẽ làm nền tảng cho sự hợp lại (tạo sinh) của một sự vật nào đó sau này. Như vậy hai ý niệm ‘hợp’ và ‘tan’ là dựa vào nhau mà thành, chứ không có cái nào có trước sinh ra cái nào, sở dĩ có hợp là do có tan, mà sở dĩ có tan là do có hợp.
Khi một vật được hợp thành để sinh ra, chúng ta nói rằng ‘có vật A’, đến khi tan rã để rồi mất đi thì chúng ta nói rằng ‘không có vật A’. Nói khác đi, nói ‘hợp’ nói ‘tan’ cũng tức là nói ‘có’ nói ‘không’. Như vậy thì hai ý niệm ‘có’ và ‘không’ cũng là đối đãi nhau mà thành, do ‘có’ mới nảy sinh ra ‘không’ và ngược lại, do ‘không’ mới nảy sinh ra ‘có’. Không hiểu được sự tương đối của ‘có’ và ‘không có’ sẽ dẫn đến sự tuyệt đối hóa hai ý niệm này, dẫn đến mê lầm. Chẳng hạn, tâm thức con người tưởng tượng đến hư không (hư vô) tức là ‘không có gì hết’. Nhưng như đã nói từ đầu, khi nói ‘không có vật A’ thì mới có nghĩa, còn nói ‘không có’ một cách chung chung thì vô nghĩa, nên hư vô (không có gì hết) cũng vô nghĩa.
Còn hai ý niệm về ‘thật’ và ‘giả’ cũng xuất phát từ ‘có’ và ‘không’. Khi con người chấp ‘thật có’ thì phật giáo nói rằng ‘giả có’ để bác bỏ, chứ hiểu rằng vạn vật giả có theo kiểu không có cấu trúc nội tại thì lại sai, trở thành chấp không. Mọi người chỉ biết rằng có giả là do có thật, nhưng thật ra ngược lại cũng đúng luôn, tức là do có giả mới có thật. Ở đây không nói đến sự vật, mà nói đến nghĩa lý. Cũng như có mẹ thì mới có con, ai cũng biết rõ điều đó. Nhưng xét về nghĩa thì cũng do có con thì mới có mẹ, ý là người đàn bà đó có đứa con thì mới được xem là mẹ. Như vậy thì nhờ có ý niệm ‘giả’ mới biết đây là ‘thật’.
Chúng ta mỗi khi định nghĩa, tức là xác định để hiểu nghĩa, thì phải nương nhờ cái nghĩa khác để hiểu được cái nghĩa này. Ở trường hợp hai nghĩa đối lập nhau, thì nghĩa này sinh ra nghĩa kia và nghĩa kia lại sinh ra nghĩa này. Vạn vật vốn không có bản ngã, không có tính chất, không có nghĩa.
Trở lại với ‘vô minh’, cũng là do ‘giác ngộ’ mới biết là ‘vô minh’. Hãy tưởng tượng tất cả mọi người đều ngu hết, thì dựa vào đâu để nói là ‘ngu’? Rõ là phải có người khôn, nhờ có ‘khôn’ mới nói những người không có trí khôn kia là ‘ngu’. Giả sử có 3 người, A ngu hơn B, B ngu hơn C. Nếu đặt người B riêng biệt, để không có sự so sánh với A và C thì thử hỏi anh B này thực chất là ngu hay khôn? Rõ là không thể nói anh ta ‘ngu’ hay ‘khôn’, chẳng qua do có A hay C mới có sự so sánh để biết là anh B ngu hoặc khôn. Từ ví dụ về đường chân trời cho thấy, do tự nhiên tính của trái đất và tầm nhìn của con mắt mà thấy có đường chân trời, cũng vậy, do thế cách hiện hữu của vạn vật làm cho có vô minh. Cho nên dù có giác ngộ hay không thì nó vẫn như vậy, không liên quan gì đến vô minh hay giác ngộ.
Thiên hạ đều biết tốt là tốt,
Thì đã có xấu rồi.
Đều biết lành là lành,
Thì đã có cái chẳng lành rồi.
Bởi vậy
Có với không cùng sinh
Khó với dễ cùng thành
Cao với thấp cùng chiều
Giọng với tiếng cùng họa
Trước và sau cùng theo.
(Đạo đức kinh)
Chúng ta theo thói quen, cứ nhìn nhận mọi vật phụ thuộc vào thời gian, vật có trước sinh ra vật có sau. Nhưng trong mối tương quan đối đãi nhau, thì lại không có trước sau, mà là A sinh ra B và B sinh ra A (với A và B là hai ý niệm đối lập nhau). Như vậy thì xét về hiện tượng thì có thể nói chúng là hai thể riêng biệt, còn xét về bản chất thì chúng đều như nhau, vì vốn là không có. Sự thể như vậy, vốn là vô sự, do có người sinh sự mới thành ra cớ sự. Có hỏi thì có đáp, có thắc mắc thì có trả lời, có đau khổ thì mới tìm cách thoát khổ, có vô minh thì mới có giác ngộ…Có người hỏi A từ đâu mà có, khi biết rồi thì lại hỏi tại sao trước đây tôi lại không biết. Khi trả lời là do ngu dốt thì lại hỏi tại sao tôi bị ngu dốt. Chẳng lỗi tại ai cả, chỉ là bản tính tự nhiên khi sinh ra vốn nó như vậy. Sự tình vốn không có bắt đầu, nhưng khi viết một câu chuyện thì phải có ‘đầu đuôi câu chuyện’, vậy là có bắt đầu. Nếu có người hỏi tại sao lại bắt đầu như thế này, nếu thay đổi câu chuyện thì vẫn sẽ thắc mắc tại sao lại bắt đầu như thế kia, thì nên biết là do nhìn từ góc độ nào thì sẽ có sự bắt đầu như thế đó.
Khi Phật giáo nói ‘tất cả do tâm tạo’ thì nói theo duy tâm, tức là lấy tâm làm gốc, làm nguyên nhân ban đầu. Do tâm thức mê mờ vọng động mà sinh ra thế gian, giống như khi chúng ta buồn ngủ mà sinh ra giấc mơ. Theo Ấn giáo thì Đại ngã là thực thể duy nhất trên đời. Do chỉ có một mình, nó muốn tìm biết xem còn có gì khác tồn tại ngoài nó hay không. Thế là nó mê mờ và vì không còn gì khác, nó tự phân mình ra làm hai thể riêng biệt là chủ thể để thấy và đối tượng là cái bị thấy, vậy là xuất hiện thế gian và con người, cảnh vật. Đến khi nó hiểu ra rằng chủ thể và đối tượng thật ra đều là một, nó sực tỉnh giấc mộng. Cũng như trong giấc mơ, cả cái ta và cảnh vật trong đó đều là một, là giả ảo cả.
“Đó có là do đây có, đây có là do đó có”
(Trang Tử)
Tuy Phật giáo có lối kiến giải tương tự Ấn giáo, vì nương theo ngã chấp của người đời để giảng giải, nhưng thật ra mọi thứ vẫn chỉ là do tương quan đối đãi nhau cả thôi. Chúng ta nói có thế gian sinh diệt và niết bàn không sinh diệt, nói do có Phật tánh thường trụ và vạn hữu vô thường…thì cũng như nói tay phải và tay trái vậy thôi, do có ‘phải’ mới nói ‘trái’ mà cũng do có ‘trái’ mới nói ‘phải’. Do có cái không sinh diệt mà nói có sinh diệt, ngược lại, do có sinh diệt mới có không sinh diệt…
Rốt cuộc lại thì thật ra không có cái gọi là ‘Không tánh’, ‘Như lai’…nào cả. Tất nhiên phải hiểu ở đây khi nói ‘không có’ là theo nghĩa là không có thật, chứ nó vẫn là ‘có’ như khi chúng ta nói đến sự hiện hữu của thế gian. Trước đây ta nghe kinh nói là do có Niết bàn, nhờ có Không mới có thế gian. Nhưng phải hiểu ngược lại cho nó đầy đủ, là do có thế gian mới có niết bàn. Bản chất của thế gian cũng giống như một cuốn sách, với hình tướng cuốn sách dụ cho thế gian, còn nội dung cuốn sách dụ cho Niết bàn (Tánh không, Chân tâm, Chân như, Như lai…) Từ ví dụ trên ta thấy, vì muốn hiển thị nội dung nên mới tạo nên cuốn sách cho người ta đọc, ngược lại, vì in chữ trên cuốn sách mới hiểu được nội dung. Cũng vậy, các pháp nhờ có bản chất Không nên các pháp mới được sinh sôi nảy nở phong phú đến như thế. Ngược lại, do có sự hiển bày ra theo cách thế như vậy, thì chúng ta mới thấy được bản chất của chúng. Phải biết rằng ‘Đương thể tức Không’, tức là Sắc đó chính là Không, Sắc chính là biểu hiện của Không, chứ không phải là có cái gì đó gọi là ‘Không’ tồn tại độc lập ở ngoài cái gọi là ‘Sắc’. Vì Sắc và Không nương vào nhau mà thành, không có Không thì không thể có Sắc, ngược lại, không có Sắc thì không thể có Không. Do chúng nương tựa vào nhau mà thành nên chúng đều như nhau. Mọi thứ trên đời đều là biểu hiện của Phật, nên nói đâu đâu cũng là Phật, thì cũng là ý như vậy (ở đây, từ ‘Phật’ ám chỉ đến cái Tuyệt đối). Cũng do tâm thức tách rời làm hai thể đối lập mà ra chứ ‘cuốn sách’ vốn chỉ là một chứ không có hai thể riêng biệt là nội dung và hình thức. Giống như đồng tiền, dù có hai mặt nhưng đều là một đồng tiền, không thể có mặt này mà thiếu đi mặt kia.
Nói như vậy để thấy là Phật giáo khác Ấn giáo ở chỗ nào. Vì với Ấn giáo thì Đại ngã tạo ra giấc mơ nên đây là hai thứ riêng biệt và có cái thật cái giả riêng biệt nhau. Nhiều phật tử hiểu sai nên lầm tưởng Không tánh, Phật tánh, Tự tánh…giống như Đại ngã của Ấn giáo, là một thực thể (hiện hữu độc lập không nương nhờ vào cái gì khác) vô hình vô tướng, vô sinh bất diệt, an nhàn tự tại…
“Khi chưa học đạo thì núi sông là núi sông
Khi học đạo thì núi sông không phải là núi sông
Khi thành đạo thì núi sông là núi sông”
“Đạo ở đâu?
_ Ở ngay trước mắt.
Vậy tại sao tôi không thấy?
_ Tại vì còn phân biệt ta người nên không thấy.
Thế khi hết phân biệt ta người thì có thấy không?
_ Không còn phân biệt thì đâu còn ai hỏi có thấy hay không nữa.”
Vậy đó, khi nói ‘biết’ thì phải có chủ thể nhận biết và đối tượng được nhận biết, khi nói ‘thấy’ thì phải có cái thấy và cái bị thấy. Khi cái thấy và cái bị thấy đều là một thì làm gì có sự thấy, chả khác nào nói con mắt tự nhìn thấy con mắt. Chủ thể và đối tượng đều là một thì lấy cái gì để tìm biết cái gì?
Nói đến ‘một’ thì hãy nhớ rằng cũng do tương quan đối đãi từ ‘nhiều’. Do có nghĩa ‘nhiều’ mới tạo nên nghĩa ‘một’, ngược lại, do dựa vào nghĩa ‘một’ mà ra cái nghĩa ‘nhiều’. Biết vậy nên tạm nói ‘tất cả đều là một’ chứ không thật có cái một nào. Nếu nói tránh đi, cho rằng ‘tất cả đều có bản chất giống nhau’ thì chỉ vì do có người cho rằng khác nhau nên nói vậy để bác bỏ, tức là do ‘khác’ nên mới có ‘giống’ chứ thật ra tự thể không có giống hay khác.
Bàn về sự ngộ nhận trong phật pháp thì rất nhiều, sẵn nhớ đến cái nào thì nói cái đó thôi. Ví dụ khi nói ‘vạn pháp vô thường’ thì nhiều người tưởng lầm như sau: vạn pháp không có tính chất thường, đó là do lầm tưởng, mà thật ra chúng có tính chất vô thường. Từ hiểu lầm đó mà suy diễn tiếp rằng do tính chất vô thường là vĩnh viễn không thay đổi nên có thể nói vô thường cũng là thường. Thật ra thì nói ‘vô thường’ là ý nói phủ nhận quan điểm cho rằng vạn vật thường hằng. Nói khác đi, phật pháp nói rằng vạn vật không phải là thường hằng bất biến.
Khi bác bỏ kiến chấp sai lạc, có khi dùng từ đối lập để nói thành ra các phật tử lại hiểu sai mà thành ra có kiến chấp ngược lại. Đó là khi nói ‘không’ để bác bỏ ‘có’ thì người ta lại tưởng các pháp không có. Khi nói ‘giả ảo chứ không thật có’ thì người ta lại lầm tưởng các pháp là giả ảo, vậy là thành ra chấp không. Tất cả đều là do tâm tạo, nó tạo ra thế gian, rồi lại chia chẻ ra thể và dụng. Khi nói bản thể sinh ra diệu dụng, thế là các phật tử tin rằng có một bản thể chung cho vạn vật và vạn vật là diệu dụng của nó. Khi nói có Niết bàn ‘thường lạc ngã tịnh’, có Phật tánh vô sinh bất diệt trong mỗi người chúng ta, có Chân tâm như đại dương còn thế gian như sóng biển nên khi sóng tan thì trở về đại dương… vậy là các phật tử lại tin là có những thứ đó, quên mất cái giáo lý căn bản mà cũng cao siêu của Phật giáo là ‘cái này có do cái kia có’, nghĩa là không có cái gì tồn tại độc lập cả. Do đó đừng lầm lẫn Tuyệt đối của Phật giáo giống như ngoại đạo. Chẳng hạn trường phái Bất khả tri cũng cho rằng Tuyệt đối là không thể biết, nhưng khác ở chỗ “Tuyệt đối là không thể biết” với lại “có cái bản thể Tuyệt đối mà con người không thể dùng tư duy và nhận thức để biết”. Cũng như nói ‘Tuyệt đối không có trên dưới hay trái phải’ thì khác với nói ‘Có cái Tuyệt đối không có trên dưới trái phải’.
Nhận thức của con người đối với thế giới luôn là như vậy, luôn chia tách ra làm hai thể đối lập nhau. Bởi vậy từ mấy ngàn năm nay, hai trường phái duy vật và duy tâm luôn song đấu với nhau bất phân thắng bại, vì ai cũng có cái đúng của mình. Ngày nay, khoa học đã phát hiện ra ý thức của con người can dự vào vật chất ở nhiều mức độ, từ thế giới vi mô đến thế giới của con người. Thế giới bên ngoài do các hạt ánh sáng đập vào mắt và ứng với mỗi bước sóng thì tâm thức ta lại chuyển đổi thành ra một màu sắc nào đó. Vạn vật có màu sắc và hình dạng, rồi đến tên gọi thảy đều do tâm thức tạo ra. Bởi vậy Phật mới nói là ‘Thức sinh Danh sắc’. Các thánh nhân từ xưa đã nhận ra rằng khi trực nhận bản chất của thế giới thì không thể dùng tư duy lý luận để nói ra được.
“Biết thì không nói, nói thì không biết”
“Hễ mở miệng ra nói là đã sai rồi”
“Nói thuyết pháp tức là không có pháp gì để thuyết, ấy gọi là thuyết pháp”
Tất cả đều là không, nên chỉ lấy không này nói không kia. Do nhận thức nhị nguyên, nên con người bám chấp vào hai biên kiến. Cho nên khi thấy đi sang bên trái thì phải nói ‘sang bên phải’ để người ta quay sang bên phải. Nhưng đi sang bên phải thì phải nói ngược lại là ‘sang bên trái’. Do chấp có nên nói không có, chứ chấp không thì lại phải nói là có, chứ bản chất của thế giới là ‘bất khả tư nghì, bất khả thuyết’. Cho nên đành phải tạm nói theo cú thứ ba và cú thứ tư (xác định và phủ định): ‘vừa có vừa không’ hoặc là ‘không có cũng không không’.
Tóm lại, giáo lý phật giáo cũng chỉ là phương tiện, vì hết thảy đều do tâm tạo ra cả, nên xét về bản chất thì cũng như nhau. Do có ‘sai’ mà lập ra ‘đúng’, do có tà pháp nên có chánh pháp để diệt trừ. Khi diệt xong rồi thì vì chúng nương nhau mà thành nên cũng nương nhau mà diệt.
Thứ Tư, 16 tháng 1, 2019
Tác giả doccoden
Thứ Tư, 2 tháng 1, 2019
HỒI QUANG PHẢN CHIẾU
đốn ngộ-kiến tánh ai
có thể? dạ! tôi xin mạo muội gợi ý cho bạn
hi hi hi
4h30 rạng sáng ngày 24/8/2017.
Dạ xin kính chào các bạn tiền bối, hậu bối.
Chúc một buổi sáng vui vẻ.
Thật không dám múa rìu qua mắt thợ!
Nay tôi xin được viết ra đôi điều hiểu biết nhỏ bé, phiến diện, dốt nát, lệch lạc của riêng mình...và rất mong được các bạn bổ chính chỉ giáo cho.
Dạ xin chân thành cảm ơn chư quí vị trước.
...
1/ LÀM SAO ĐỐN NGỘ, KIẾN TÁNH?
(phương pháp kiến tánh, đốn ngộ? dạ! từ ngay trong thân này trong sáu căn này mà đốn ngộ: MẮT, TAI, MŨI, MIỆNG, THÂN, Ý -vọng tâm)
2/ ĐỐN NGỘ, KIẾN TÁNH RỒI THÌ SAO? TỨC KHẮC THÀNH PHẬT ? HAY VẨN LÀ NGƯỜI THƯỜNG VẨN TIỆM TU-BẢO NHẬM!(sự kiến tánh, sự đốn ngộ)
3/CÓ CÁCH NÀO BIẾT MÌNH KIẾN TÁNH, ĐỐN NGỘ? DẠ CÓ Ạ! (bài kiểm tra trắc nghiệm để biết bạn có kiến tánh, đốn ngộ không?)
4/THEO BẠN THẾ NÀO GỌI LÀ TU? BẠN CÓ MUỐN TU CHĂNG?
PHÁP TU NÀO MAU NHẤT? PHÁP TU NÀO SIÊU VIỆT NHẤT?
PHÁP TU NÀO CÓ THỂ VỪA TU VỪA LÀM VIỆC, VỪA LÊN DIỄN ĐÀN?
ĐI TU? HAY ĐỨNG TU, NGỒI TU, NẰM TU? Hi hi hi!
XUẤT GIA ĐI TU? BẠN ĐI TU Ở ĐÂU- CÂY BỒ ĐỀ TRONG RỪNG CHĂNG? HAY TẠI ĐÂY NGAY BÂY GIỜ KHI BẠN ĐANG ĐỌC DÒNG CHỮ NÀY BẠN CÓ THỂ ĐANG HÀNH TRÌ ĐANG TU ĐƯỢC CHĂNG? PHÁP GÌ ĐÂY?
5/ TỊNH ĐỘ CÓ THỂ KIẾN TÁNH, ĐỐN NGỘ Ư? MỌI PHÁP TU CÓ THỂ ĐỐN NGỘ, KIẾN TÁNH Ư? DẠ CÓ THỂ Ạ!
(dạ, bạn đừng vội cho rằng tôi bác bỏ cõi TÂY PHƯƠNG CỰC LẠC ạ!)
VÔ PHÁP TƯỚNG LÀ SAO?
6/CÓ NÊN BỎ TU TỊNH ĐỘ VÀ CÁC PHÁP KHÁC ĐỂ THEO TU ĐỐN NGỘ VÀ NGƯỢC LẠI?
(dạ không nên ạ!)
7/ BẠN HIỂU THẾ NÀO CÁC CÂU:
SỐNG TỈNH THỨC TỪNG PHÚT GIÂY HIỆN TẠI.
SỰ HỌC CÓ CẢN TRỞ SỰ TU.
(dạ, có cản trở mà cũng không cản trở! - không hề mâu thuẫn chút nào ạ...)
GIẢI THOÁT TRI KIẾN GIẢI THOÁT = TÂM VÔ ÚY THÍ
( dạ, nếu bạn nếm được hương vị chứ không phải hiểu nghĩa suông của câu nói " giải thoát tri kiến giải thoát- tức thấy tánh, đốn ngộ, vào cửa thiền cửa đạo, tâm vô úy thí" thì bạn sẽ hiểu ra sự học khoa học đời sống hay sự học hỏi kinh điển không làm cản trở sự tu, còn bằng không cho dù bạn có là nhà diễn thuyết hay viết hàng 1000 sách về thiền về tịnh bạn vẩn ở ngoài cửa thiền! cửa đạo! VÀ RỪNG KINH ĐIỂN, RỪNG KIẾN THỨC ẤY NÓ SẼ CẢN TRỞ BẠN TU HÀNH SẼ NHẤN CHÌM BẠN ĐẾN CHẾT NGẠT DƯỚI LÒNG ĐẠI DƯƠNG BAO LA! chỉ là con mọt sách to tướng! bạn sẽ luôn bị KINH ĐIỂN CHUYỂN BẠN XOAY TRÒN cho đến khi bạn trút hơi thở cuối cùng...! Thật uổng phí cả một đời tu tập...! Rất đáng tiếc!)
KINH PHÁP HOA CHUYỂN BẠN, HAY BẠN CHUYỂN KINH PHÁP HOA?.
TẠI SAO ĐỨC PHẬT THÍCH CA NÓI 49 NĂM TA CHƯA TỪNG NÓI PHÁP, AI NÓI NHƯ LAI NÓI PHÁP LÀ HỦY BÁNG NHƯ LAI?.
( dạ, vậy câu này có liên quan gì đến câu: ĐẠO MÀ NÓI ĐƯỢC THÌ KHÔNG PHẢI ĐẠO VẬY! )
NGÓNTAY CHỈ MẶT TRĂNG! NGÓN TAY LÀ CÁI GÌ? MẶT TRĂNG LÀ CÁI CHI?
8/ VẬY CỬA ĐẠO Ở ĐÂU? CỬA THIỀN Ở ĐÂU? Ở TRONG RỪNG, Ở TRONG CHÙA, Ở NHÀ BẠN, Ở CÔNG SỞ BẠN LÀM VIỆC? NGƯỜI TU THÌ NHIỀU SAO ÍT NGƯỜI ĐẮC!!!??? ĐẮC LÀ ĐẮC CÁI GÌ? THÀNH LÀ THÀNH CÁI CHI?
( dạ, ai đó đã nói : "đại đạo ở trước mắt!", đúng ạ, CỬA THIỀN CỬA TỊNH ở tại đây và ngay bây giờ ngay trong thâm tâm bạn trong lòng bạn, có tìm ra được hay không là tùy thuộc bạn. CỬA ĐẠO Ở trước màn hình vi tính này! màn hình điện thoại này!- câu này tôi nói)
9/TÔI LÀ AI? CÓ ĐỐN NGỘ, KIẾN TÁNH CHƯA MÀ VIẾT ĐỐN NGỘ- KIẾN TÁNH?
( dạ! tôi là thân thịt thúi..., tự ăn ắt tự biết no dù rau hay thịt!
dạ! bạn tin thuyết luân hồi của ĐỨC PHẬT chăng? tôi tin! tôi có thể là em trai em gái bạn hay là cô dì, chú bác của bạn kiếp trước! hay tôi là con chó con gà trong nhà bạn! và bạn cũng thế, bạn có thể là ba mẹ tôi, hay ông bà nội ngoại của tôi, chị gái tôi mợ tôi những kiếp trước...vì vậy cho nên bạn và tôi đều quen biết nhau thân thiết với nhau như thế là đủ lắm rồi! hi hi hi!)
DẠ, BẠN CÓ ĂN QUẢ CHÀ LÀ CHƯA? BẠN HÃY MÔ TẢ MÙI VỊ CỦA NÓ CHO TÔI BIẾT KHÔNG? DẠ KHÔNG Ạ! (tôi cũng thế, chưa từng ăn trái chà là, nếu bảo tôi mô tả mùi vị màu sắc nó cho bạn biết thì tôi không thể làm được, hơn nữa đâu bằng bạn hãy mua 1 quả chà là nhìn nó rồi ăn nó...sẽ biết nó ngọt hay chát...Vì vậy cho nên như ở trên nói nếu bạn không bước được vào cửa thiền cửa đạo thì bạn đang ở ngoài, bạn chưa thật sự nếm được mùi vị tu hành bên trong! đang gặm nhấm rừng kinh điển như con vẹt, đang viết hay đang đọc một quyển sách mô tả về mùi vị quả chà là mà bạn chưa hề ăn được nó lần nào! ích gì!? chỉ gãy ngứa ngoài giầy thôi bạn ạ! dã chàng xe cát!
10/ PHIM TÂY DU KÝ: CẦU ĐỘC MỘC = NHƯ PHÁP CHỈ MỘT, KINH KHÔNG TỰ (CHỮ) = CHÂN KINH?
11/ TÂM LÀ GÌ? CHÂN TÂM, VỌNG TÂM LÀM SAO PHÂN BIỆT, NÓ LÀ GÌ , Ở ĐÂU, MẶT MŨI RA SAO?
12/ BẠN CÓ DÁM, CÓ MUỐN BẠN CÓ THỂ THÀNH PHẬT, BỒ TÁT...CHĂNG? VẬY PHẬT LÀ GÌ, BỒ TÁT LÀ GÌ?
( hay bạn chỉ dám lên kế hoạch 6 năm tin mình lấy bằng đại học y khoa, tiếp 4 năm nữa lấy bằng tiến sĩ..., rồi bạn cố làm việc 10 năm sau. bạn sẽ được vợ, được con, được nhà lầu, xe hơi, vàng ký ...và được một chiếc quan tài mà người ta sẵn sàng luôn tặng bạn miễn phí lúc bạn từ giã cõi đời này! dù bạn có lỡ tán gia bại sản! Bạn nên mĩ cười hi hi hi! hay bạn sẽ khóc ? )
13/ BẠN HIỂU CÂU: LY KINH NHẤT TỰ ĐỒNG MA THUYẾT!
14/ BẠN THEO TÔN GIÁO NÀO? ĐẠO PHẬT HAY NGOẠI ĐẠO? HAY TÔN GIÁO KHÔNG?
(nếu bạn theo ĐẠO PHẬT xin bạn hãy rộng lượng, bao dung và luôn niềm nở với một người ngoại đạo! như với chính ta vậy! )
15/ VÂN VÂN...CÒN NỮA...CÒN SỰ CHỈ GIÁO CỦA CÁC BẠN NỮA!
...
Dạ, hôm nay tôi xin tóm gọn đề cương tại đây thôi, tôi phải đi rồi, các lần sau, mỗi ngày vào đây viết tôi sẽ từ từ trình bày tiếp cho các bạn từng mục một, nếu có điều gì chỉ giáo xin các bạn cứ thẳn thắng dạy bảo, trao đổi, trực tiếp diễn đàn hay qua email, facebook...
Kính các bạn!
Hoiquangphanchieu.
4h30 rạng sáng ngày 24/8/2017.
Dạ xin kính chào các bạn tiền bối, hậu bối.
Chúc một buổi sáng vui vẻ.
Thật không dám múa rìu qua mắt thợ!
Nay tôi xin được viết ra đôi điều hiểu biết nhỏ bé, phiến diện, dốt nát, lệch lạc của riêng mình...và rất mong được các bạn bổ chính chỉ giáo cho.
Dạ xin chân thành cảm ơn chư quí vị trước.
...
1/ LÀM SAO ĐỐN NGỘ, KIẾN TÁNH?
(phương pháp kiến tánh, đốn ngộ? dạ! từ ngay trong thân này trong sáu căn này mà đốn ngộ: MẮT, TAI, MŨI, MIỆNG, THÂN, Ý -vọng tâm)
2/ ĐỐN NGỘ, KIẾN TÁNH RỒI THÌ SAO? TỨC KHẮC THÀNH PHẬT ? HAY VẨN LÀ NGƯỜI THƯỜNG VẨN TIỆM TU-BẢO NHẬM!(sự kiến tánh, sự đốn ngộ)
3/CÓ CÁCH NÀO BIẾT MÌNH KIẾN TÁNH, ĐỐN NGỘ? DẠ CÓ Ạ! (bài kiểm tra trắc nghiệm để biết bạn có kiến tánh, đốn ngộ không?)
4/THEO BẠN THẾ NÀO GỌI LÀ TU? BẠN CÓ MUỐN TU CHĂNG?
PHÁP TU NÀO MAU NHẤT? PHÁP TU NÀO SIÊU VIỆT NHẤT?
PHÁP TU NÀO CÓ THỂ VỪA TU VỪA LÀM VIỆC, VỪA LÊN DIỄN ĐÀN?
ĐI TU? HAY ĐỨNG TU, NGỒI TU, NẰM TU? Hi hi hi!
XUẤT GIA ĐI TU? BẠN ĐI TU Ở ĐÂU- CÂY BỒ ĐỀ TRONG RỪNG CHĂNG? HAY TẠI ĐÂY NGAY BÂY GIỜ KHI BẠN ĐANG ĐỌC DÒNG CHỮ NÀY BẠN CÓ THỂ ĐANG HÀNH TRÌ ĐANG TU ĐƯỢC CHĂNG? PHÁP GÌ ĐÂY?
5/ TỊNH ĐỘ CÓ THỂ KIẾN TÁNH, ĐỐN NGỘ Ư? MỌI PHÁP TU CÓ THỂ ĐỐN NGỘ, KIẾN TÁNH Ư? DẠ CÓ THỂ Ạ!
(dạ, bạn đừng vội cho rằng tôi bác bỏ cõi TÂY PHƯƠNG CỰC LẠC ạ!)
VÔ PHÁP TƯỚNG LÀ SAO?
6/CÓ NÊN BỎ TU TỊNH ĐỘ VÀ CÁC PHÁP KHÁC ĐỂ THEO TU ĐỐN NGỘ VÀ NGƯỢC LẠI?
(dạ không nên ạ!)
7/ BẠN HIỂU THẾ NÀO CÁC CÂU:
SỐNG TỈNH THỨC TỪNG PHÚT GIÂY HIỆN TẠI.
SỰ HỌC CÓ CẢN TRỞ SỰ TU.
(dạ, có cản trở mà cũng không cản trở! - không hề mâu thuẫn chút nào ạ...)
GIẢI THOÁT TRI KIẾN GIẢI THOÁT = TÂM VÔ ÚY THÍ
( dạ, nếu bạn nếm được hương vị chứ không phải hiểu nghĩa suông của câu nói " giải thoát tri kiến giải thoát- tức thấy tánh, đốn ngộ, vào cửa thiền cửa đạo, tâm vô úy thí" thì bạn sẽ hiểu ra sự học khoa học đời sống hay sự học hỏi kinh điển không làm cản trở sự tu, còn bằng không cho dù bạn có là nhà diễn thuyết hay viết hàng 1000 sách về thiền về tịnh bạn vẩn ở ngoài cửa thiền! cửa đạo! VÀ RỪNG KINH ĐIỂN, RỪNG KIẾN THỨC ẤY NÓ SẼ CẢN TRỞ BẠN TU HÀNH SẼ NHẤN CHÌM BẠN ĐẾN CHẾT NGẠT DƯỚI LÒNG ĐẠI DƯƠNG BAO LA! chỉ là con mọt sách to tướng! bạn sẽ luôn bị KINH ĐIỂN CHUYỂN BẠN XOAY TRÒN cho đến khi bạn trút hơi thở cuối cùng...! Thật uổng phí cả một đời tu tập...! Rất đáng tiếc!)
KINH PHÁP HOA CHUYỂN BẠN, HAY BẠN CHUYỂN KINH PHÁP HOA?.
TẠI SAO ĐỨC PHẬT THÍCH CA NÓI 49 NĂM TA CHƯA TỪNG NÓI PHÁP, AI NÓI NHƯ LAI NÓI PHÁP LÀ HỦY BÁNG NHƯ LAI?.
( dạ, vậy câu này có liên quan gì đến câu: ĐẠO MÀ NÓI ĐƯỢC THÌ KHÔNG PHẢI ĐẠO VẬY! )
NGÓN
8/ VẬY CỬA ĐẠO Ở ĐÂU? CỬA THIỀN Ở ĐÂU? Ở TRONG RỪNG, Ở TRONG CHÙA, Ở NHÀ BẠN, Ở CÔNG SỞ BẠN LÀM VIỆC? NGƯỜI TU THÌ NHIỀU SAO ÍT NGƯỜI ĐẮC!!!??? ĐẮC LÀ ĐẮC CÁI GÌ? THÀNH LÀ THÀNH CÁI CHI?
( dạ, ai đó đã nói : "đại đạo ở trước mắt!", đúng ạ, CỬA THIỀN CỬA TỊNH ở tại đây và ngay bây giờ ngay trong thâm tâm bạn trong lòng bạn, có tìm ra được hay không là tùy thuộc bạn. CỬA ĐẠO Ở trước màn hình vi tính này! màn hình điện thoại này!- câu này tôi nói)
9/TÔI LÀ AI? CÓ ĐỐN NGỘ, KIẾN TÁNH CHƯA MÀ VIẾT ĐỐN NGỘ- KIẾN TÁNH?
( dạ! tôi là thân thịt thúi..., tự ăn ắt tự biết no dù rau hay thịt!
dạ! bạn tin thuyết luân hồi của ĐỨC PHẬT chăng? tôi tin! tôi có thể là em trai em gái bạn hay là cô dì, chú bác của bạn kiếp trước! hay tôi là con chó con gà trong nhà bạn! và bạn cũng thế, bạn có thể là ba mẹ tôi, hay ông bà nội ngoại của tôi, chị gái tôi mợ tôi những kiếp trước...vì vậy cho nên bạn và tôi đều quen biết nhau thân thiết với nhau như thế là đủ lắm rồi! hi hi hi!)
DẠ, BẠN CÓ ĂN QUẢ CHÀ LÀ CHƯA? BẠN HÃY MÔ TẢ MÙI VỊ CỦA NÓ CHO TÔI BIẾT KHÔNG? DẠ KHÔNG Ạ! (tôi cũng thế, chưa từng ăn trái chà là, nếu bảo tôi mô tả mùi vị màu sắc nó cho bạn biết thì tôi không thể làm được, hơn nữa đâu bằng bạn hãy mua 1 quả chà là nhìn nó rồi ăn nó...sẽ biết nó ngọt hay chát...Vì vậy cho nên như ở trên nói nếu bạn không bước được vào cửa thiền cửa đạo thì bạn đang ở ngoài, bạn chưa thật sự nếm được mùi vị tu hành bên trong! đang gặm nhấm rừng kinh điển như con vẹt, đang viết hay đang đọc một quyển sách mô tả về mùi vị quả chà là mà bạn chưa hề ăn được nó lần nào! ích gì!? chỉ gãy ngứa ngoài giầy thôi bạn ạ! dã chàng xe cát!
10/ PHIM TÂY DU KÝ: CẦU ĐỘC MỘC = NHƯ PHÁP CHỈ MỘT, KINH KHÔNG TỰ (CHỮ) = CHÂN KINH?
11/ TÂM LÀ GÌ? CHÂN TÂM, VỌNG TÂM LÀM SAO PHÂN BIỆT, NÓ LÀ GÌ , Ở ĐÂU, MẶT MŨI RA SAO?
12/ BẠN CÓ DÁM, CÓ MUỐN BẠN CÓ THỂ THÀNH PHẬT, BỒ TÁT...CHĂNG? VẬY PHẬT LÀ GÌ, BỒ TÁT LÀ GÌ?
( hay bạn chỉ dám lên kế hoạch 6 năm tin mình lấy bằng đại học y khoa, tiếp 4 năm nữa lấy bằng tiến sĩ..., rồi bạn cố làm việc 10 năm sau. bạn sẽ được vợ, được con, được nhà lầu, xe hơi, vàng ký ...và được một chiếc quan tài mà người ta sẵn sàng luôn tặng bạn miễn phí lúc bạn từ giã cõi đời này! dù bạn có lỡ tán gia bại sản! Bạn nên mĩ cười hi hi hi! hay bạn sẽ khóc ? )
13/ BẠN HIỂU CÂU: LY KINH NHẤT TỰ ĐỒNG MA THUYẾT!
14/ BẠN THEO TÔN GIÁO NÀO? ĐẠO PHẬT HAY NGOẠI ĐẠO? HAY TÔN GIÁO KHÔNG?
(nếu bạn theo ĐẠO PHẬT xin bạn hãy rộng lượng, bao dung và luôn niềm nở với một người ngoại đạo! như với chính ta vậy! )
15/ VÂN VÂN...CÒN NỮA...CÒN SỰ CHỈ GIÁO CỦA CÁC BẠN NỮA!
...
Dạ, hôm nay tôi xin tóm gọn đề cương tại đây thôi, tôi phải đi rồi, các lần sau, mỗi ngày vào đây viết tôi sẽ từ từ trình bày tiếp cho các bạn từng mục một, nếu có điều gì chỉ giáo xin các bạn cứ thẳn thắng dạy bảo, trao đổi, trực tiếp diễn đàn hay qua email, facebook...
Kính các bạn!
Hoiquangphanchieu.
ngày 26/8/17
1/ LÀM SAO ĐỐN NGỘ- KIẾN TÁNH :
Dạ! chào các bạn
KHOA HỌC: thường thì làm việc gì cũng có phương pháp, qua 3 giai đoạn, trước học lý thuyết sau đó nắm rõ nhuần nhuyễn rồi đến thực hành phòng thí nghiệm sau đó nhân rộng ra thực tế sản xuất.
PHẬT HỌC: có thể không như thế, tuy nói là văn tư tu giới định tuệ nhưng còn có 1 cách hay 1 pháp hay vô pháp tướng đó là ngay tại đây và bây giờ ngay tại khi cậu học trò mở tài liệu dạy lý thuyết để cuốn tài liệu ấy trên bàn (vẩn chưa mở ra đọc bên trong) là ngay ấy có thể đã thực hành cái gọi là ĐẠO tự bấy lâu rồi! đã ứng dụng vào thực tế sản xuất (đã đang hành trì rồi!) hi hi hi
Kỳ vậy?
Dạ! sự thật là vậy, đó là đốn ngộ-kiến tánh.
Khi cậu học trò (hành giả) mở quyển tài liệu (kinh văn) trước mặt cậu ta, cậu ta ghé mắt nhìn vào đó là lúc cái gọi là ĐẠO có ngay ở trước mấy con chữ đó!!!
Nếu cậu ta nhanh trí, đốn ngô ngay trước khi mở mắt đọc 1 chữ đầu tiên của quyển kinh thì đã có một cú nhảy đến ngay vùng đất Phật (tất nhiên chưa có thành Phật ngay đâu bạn ạ).
Bạn hãy suy gẫm lời tôi nói có lý chăng? mâu thuẫn chăng.
Nghĩa là cậu hành giã kia chưa đọc lý thuyết mà đã lãnh hội được diệu ý PHẬT PHÁP- đã vào nhà tổ , chưa thuộc lý thuyết cũng chưa qua thực hành thí nghiệm mà đã ứng dụng ra đời sống sản xuất rồi! hi hi hi
Bởi vậy học PHẬT khác với học chữ học nghề!
Còn bằng không đốn ngộ được, thì dù cậu hành giã kia có nghiền nát quyển kinh kia, có học thuộc lòng hiểu rõ nghĩa mồn một có thể thuyết giảng lại, có thể viết lại thành sách thì cậu ta chỉ làm một ông thầy giáo dạy lại kinh đó, tức chỉ dạy lý thuyết rỗng suông mà thôi. Chứng nghiệm bên trong cậu ta chưa hề biết tí nào, chứ đừng nói đến sự giải thoát gì đó...còn xa vời vợi...
Dạ, tôi rất dốt kinh điển nên thích nói những gì dốt và mang bản sắc riêng cá nhân tôi, rất mong các bạn bổ chính thêm. tất nhiên lời tôi nói không phải luôn có lý.
Lời tôi nói chỉ là vọng tâm mà thôi , là ý căn ! đây không phải là lời chân thật! còn phàm tình thế gian mà thôi, là tri kiến giải thoát mà thôi. Đó không phải là giải thoát! Dạ tôi là một phàm phu ạ!
....
TU HÀNH LÀ ĐI NGƯỢC LẠI THẾ GIAN, học tu ngược lại học chữ.
Chưa đọc kinh mà hiểu kinh thực hành kinh là một điều khó hiểu bạn ạ, có phải không?
Nếu bạn lấy quyển kinh mở ra đọc đến trang cuối cùng mà bạn vẩn chưa rõ diệu ý thì không bằng bạn chưa mở quyển kinh ra, chỉ cần nhìn trang bìa thôi cũng đủ mở ra một cái rỗng rang dung chứa cả quyển kinh ấy.
Giống như bảo bạn nhảy vào hồ nước mà đừng ướt bạn thì có được chăng? không được ạ.
Đọc kinh nghe kinh cũng vậy, nếu nghe kinh mà bị kinh chuyển thì bạn đã đánh mất chính bạn, bạn đã quên mình theo vật ( kinh) . Mà tam tạng giáo điển cũng chỉ nói đến cái tâm, cái lòng, cái tánh, cái mà bạn đã đang và luôn sẽ có nó suốt cuộc đời. Cái đó là CHÂN TÂM, LÀ TÁNH. Nếu bạn đọc kinh mà không bị kinh chuyển tức bạn không quên chân tâm của bạn, tức bạn đã thấy tánh, kiến tánh.
Ấy gọi là kiến tánh.
Ấy gọi là đốn ngộ.
...
DẠ, NGAY TRONG 6 CĂN NÀY CÓ THỂ ĐỐN NGỘ, KIẾN TÁNH Ạ.( mắt, tai , mũi, miệng, thân , ý)
a/ MẮT:
Bạn hãy lấy bất cứ thứ gì để trước mặt bạn và nhìn nó: màn hình máy tính, điện thoại, cây viết, con người, cây kiểng, hay khi bạn nhắm mắt thì nhìn vào chỗ tối đen trước mặt...
Xong chưa bạn? rồi bạn hãy nhìn đi...cứ thoải mái vô tư...và chỉ chú ý vật đó thôi.
Bạn sẽ thấy gì ngoài vật đó chăng? dạ sẽ khó mà nhận ra ngay cái gọi là đạo ở trước mặt ạ!
Vì hễ mở mắt thì chỉ thấy vật đó thôi.
Bây giờ bạn hãy nhìn lại chính bạn!
Thay vì chỉ tập trung vào vật trước mặt bạn, bạn hãy tập trung sự chú ý ngược lại, chú ý vào mắt bạn, rồi tiếp tục đưa sự chú ý đó vào tận sâu trong thâm tâm bạn, giống như bạn đang cố quên vật trước mặt bạn, bạn ngó lơ bỏ nó ra ngoài tằm mắt bạn.
Tất nhiên mắt vẩn thấy vật kia khi bạn mở mắt.
Nhưng thử hỏi bạn bạn còn thấy gì khác trong thâm tâm bạn không, trong lòng bạn không?
Có cái gì trống rỗng, mênh mông, trước mắt bạn mà cũng không trước mắt bạn! hi hi hi
Cái đó nó chưa đến, chưa đi, không màu sắc, không vuông tròn, không to nhỏ, nó như một màn không trung bao trùm lấy bạn và cả vật kia.
Nếu bạn có duyên và cơ may thì bạn sẽ nhận ra CÁI GỌI LÀ TÁNH, ĐẠO ngay đây thôi, bằng không khó mà hiểu nổi lời tôi nói...
Những gì tôi nói như một lời kẻ say rượu nhảm nhí nói đại nói càng...
Dạ, cảm ơn các bạn đọc đến đây...
(tạm ngưng, lần sau tiếp)
1/ LÀM SAO ĐỐN NGỘ- KIẾN TÁNH :
Dạ! chào các bạn
KHOA HỌC: thường thì làm việc gì cũng có phương pháp, qua 3 giai đoạn, trước học lý thuyết sau đó nắm rõ nhuần nhuyễn rồi đến thực hành phòng thí nghiệm sau đó nhân rộng ra thực tế sản xuất.
PHẬT HỌC: có thể không như thế, tuy nói là văn tư tu giới định tuệ nhưng còn có 1 cách hay 1 pháp hay vô pháp tướng đó là ngay tại đây và bây giờ ngay tại khi cậu học trò mở tài liệu dạy lý thuyết để cuốn tài liệu ấy trên bàn (vẩn chưa mở ra đọc bên trong) là ngay ấy có thể đã thực hành cái gọi là ĐẠO tự bấy lâu rồi! đã ứng dụng vào thực tế sản xuất (đã đang hành trì rồi!) hi hi hi
Kỳ vậy?
Dạ! sự thật là vậy, đó là đốn ngộ-kiến tánh.
Khi cậu học trò (hành giả) mở quyển tài liệu (kinh văn) trước mặt cậu ta, cậu ta ghé mắt nhìn vào đó là lúc cái gọi là ĐẠO có ngay ở trước mấy con chữ đó!!!
Nếu cậu ta nhanh trí, đốn ngô ngay trước khi mở mắt đọc 1 chữ đầu tiên của quyển kinh thì đã có một cú nhảy đến ngay vùng đất Phật (tất nhiên chưa có thành Phật ngay đâu bạn ạ).
Bạn hãy suy gẫm lời tôi nói có lý chăng? mâu thuẫn chăng.
Nghĩa là cậu hành giã kia chưa đọc lý thuyết mà đã lãnh hội được diệu ý PHẬT PHÁP- đã vào nhà tổ , chưa thuộc lý thuyết cũng chưa qua thực hành thí nghiệm mà đã ứng dụng ra đời sống sản xuất rồi! hi hi hi
Bởi vậy học PHẬT khác với học chữ học nghề!
Còn bằng không đốn ngộ được, thì dù cậu hành giã kia có nghiền nát quyển kinh kia, có học thuộc lòng hiểu rõ nghĩa mồn một có thể thuyết giảng lại, có thể viết lại thành sách thì cậu ta chỉ làm một ông thầy giáo dạy lại kinh đó, tức chỉ dạy lý thuyết rỗng suông mà thôi. Chứng nghiệm bên trong cậu ta chưa hề biết tí nào, chứ đừng nói đến sự giải thoát gì đó...còn xa vời vợi...
Dạ, tôi rất dốt kinh điển nên thích nói những gì dốt và mang bản sắc riêng cá nhân tôi, rất mong các bạn bổ chính thêm. tất nhiên lời tôi nói không phải luôn có lý.
Lời tôi nói chỉ là vọng tâm mà thôi , là ý căn ! đây không phải là lời chân thật! còn phàm tình thế gian mà thôi, là tri kiến giải thoát mà thôi. Đó không phải là giải thoát! Dạ tôi là một phàm phu ạ!
....
TU HÀNH LÀ ĐI NGƯỢC LẠI THẾ GIAN, học tu ngược lại học chữ.
Chưa đọc kinh mà hiểu kinh thực hành kinh là một điều khó hiểu bạn ạ, có phải không?
Nếu bạn lấy quyển kinh mở ra đọc đến trang cuối cùng mà bạn vẩn chưa rõ diệu ý thì không bằng bạn chưa mở quyển kinh ra, chỉ cần nhìn trang bìa thôi cũng đủ mở ra một cái rỗng rang dung chứa cả quyển kinh ấy.
Giống như bảo bạn nhảy vào hồ nước mà đừng ướt bạn thì có được chăng? không được ạ.
Đọc kinh nghe kinh cũng vậy, nếu nghe kinh mà bị kinh chuyển thì bạn đã đánh mất chính bạn, bạn đã quên mình theo vật ( kinh) . Mà tam tạng giáo điển cũng chỉ nói đến cái tâm, cái lòng, cái tánh, cái mà bạn đã đang và luôn sẽ có nó suốt cuộc đời. Cái đó là CHÂN TÂM, LÀ TÁNH. Nếu bạn đọc kinh mà không bị kinh chuyển tức bạn không quên chân tâm của bạn, tức bạn đã thấy tánh, kiến tánh.
Ấy gọi là kiến tánh.
Ấy gọi là đốn ngộ.
...
DẠ, NGAY TRONG 6 CĂN NÀY CÓ THỂ ĐỐN NGỘ, KIẾN TÁNH Ạ.( mắt, tai , mũi, miệng, thân , ý)
a/ MẮT:
Bạn hãy lấy bất cứ thứ gì để trước mặt bạn và nhìn nó: màn hình máy tính, điện thoại, cây viết, con người, cây kiểng, hay khi bạn nhắm mắt thì nhìn vào chỗ tối đen trước mặt...
Xong chưa bạn? rồi bạn hãy nhìn đi...cứ thoải mái vô tư...và chỉ chú ý vật đó thôi.
Bạn sẽ thấy gì ngoài vật đó chăng? dạ sẽ khó mà nhận ra ngay cái gọi là đạo ở trước mặt ạ!
Vì hễ mở mắt thì chỉ thấy vật đó thôi.
Bây giờ bạn hãy nhìn lại chính bạn!
Thay vì chỉ tập trung vào vật trước mặt bạn, bạn hãy tập trung sự chú ý ngược lại, chú ý vào mắt bạn, rồi tiếp tục đưa sự chú ý đó vào tận sâu trong thâm tâm bạn, giống như bạn đang cố quên vật trước mặt bạn, bạn ngó lơ bỏ nó ra ngoài tằm mắt bạn.
Tất nhiên mắt vẩn thấy vật kia khi bạn mở mắt.
Nhưng thử hỏi bạn bạn còn thấy gì khác trong thâm tâm bạn không, trong lòng bạn không?
Có cái gì trống rỗng, mênh mông, trước mắt bạn mà cũng không trước mắt bạn! hi hi hi
Cái đó nó chưa đến, chưa đi, không màu sắc, không vuông tròn, không to nhỏ, nó như một màn không trung bao trùm lấy bạn và cả vật kia.
Nếu bạn có duyên và cơ may thì bạn sẽ nhận ra CÁI GỌI LÀ TÁNH, ĐẠO ngay đây thôi, bằng không khó mà hiểu nổi lời tôi nói...
Những gì tôi nói như một lời kẻ say rượu nhảm nhí nói đại nói càng...
Dạ, cảm ơn các bạn đọc đến đây...
(tạm ngưng, lần sau tiếp)
Hi hi hi!...
Hãy luôn mĩm cười với người bên kia máy tính, khi gõ gõ khi đọc đọc!...
(facebook : hồi quang phản chiếu, email : tamtanhtamtanh@gmail.com)
xin cảm ơn!
Hãy luôn mĩm cười với người bên kia máy tính, khi gõ gõ khi đọc đọc!...
(facebook : hồi quang phản chiếu, email : tamtanhtamtanh@gmail.com)
xin cảm ơn!
hi hi hi
b/ TAI:
Cửa thứ 2 là tai bạn, có thể từ đây mà nhận ra nhớ ra cái HẰNG NGHE của bạn. Nghe nói BỒ TÁT QUÁN THẾ ÂM sở dĩ có tên QUÁN THẾ ÂM cũng nhờ nhĩ căn mà tìm ra con đường vào cửa ĐẠO mà tu hành thành BỒ TÁT nên tên gọi của Ngài đã nói lên cái pháp cái cửa mà Ngài đã vào ĐẠO.
Bạn thử nghe bất kỳ âm thanh gì, tiếng xe chạy, tiếng gà gáy sáng khi bạn ngồi thiền, ngồi niệm phật rạng sáng, tiếng chữi tiếng la ó của người hàng xóm quát nạt con cháu, tiếng quạt gió vù vù, tiếng gõ bàn phím máy tính, điện thoại, và cả tiếng nói của chính bạn....
Bạn chú ý tâm tư của bạn vào đó, nghe cho rõ, cho kỹ, như chưa từng bạn nghe bao giờ, có thể với tiếng nịnh hót khen tặng bạn sẽ rất vui và hạnh phúc, còn với tiếng che bai la rầy bạn sẽ buồn và bất an cõi lòng! kỳ vậy, có 2 thứ khác biệt trong cái nghe? 1 vui, 1 buồn... đó là cảm xúc nhất thời của bạn, đó cũng gọi là vọng tâm, là phiền não nó không phải là cái bất biến, nó không phải là bạn.
Bạn hãy một lần bình tâm mà nghe những âm thanh đó xem sao, rồi khi âm thanh đó tắt đi, bạn còn nghe nữa không? dạ không, vậy sao kỳ vậy? có tiếng thì nghe, không tiếng thì không có nghe âm thanh gì cả... Nhưng bạn có từng nghĩ ở trong người bạn trong thâm tâm bạn còn có 1 thứ hằng nghe! thứ này gọi là CHÂN TÂM là ĐẠO thấy nó bằng lòng, nhận ra nó là nhận ra cái hằng nghe, ấy là vào cửa ĐẠO vậy.
CÁI HẰNG NGHE này cũng giống như cái HẰNG THẤY! vẩn luôn hiện diện trong bạn, chưa hề mất đi đâu, ở trước tai bạn, bạn khóe nhận ra nó là được, là thấy tánh, kiến tánh. Chỉ có vậy thôi, kiến tánh không gì là kỳ đặc cả.
thật ra luôn có một sợi dây vô hình nối cái âm thanh vang ra từ vật bên ngoài hay từ cửa miệng bạn nói câu gì, cái dây vô hình này sẽ kết nối âm thanh kia chạy ngược lại lỗ tai bạn, đi vào sâu trong màn nhĩ rồi đi vào tận tận tận trong thâm tâm bạn, giống như sự hồi quang phản chiếu vậy mà. CÁI HẰNG NGHE luôn có mặt là chủ nhà, cái âm thanh thì vang lên rồi bặt tắt là khách trần đến đi...
Hãy phân biệt cho rõ chân và vọng tức là chủ và khách. Chủ chính là CHÂN TÂM, ĐẠO....
Nhưng thật là khó và cũng là hết sức dễ để nhận ra ông chủ này! tùy cơ duyên của bạn. Không dễ gì mà vui khi người khác chê mình, không dễ vì mà buồn khi người khác khen mình, giữa hai thứ cảm xúc ấy tức không vui không buồn khi bạn nghe thì mới có cơ may tìm ra nhận ra cái HẰNG NGHE!
Kinh PHẬT đã dạy cái hằng nghe này nhiều rồi nay tôi cũng nhắc lại thôi, không gì là mới mẽ vấn đề hết sức cũ phải không các bạn. Bạn ạ, nói thì nói vậy chứ nếu dễ nhận ra cái HẰNG NGHE thì còn gì nói nữa chứ....?
Con người hay chú ý hay tò mò thắc mắc những gì cao sâu, xa xâm, khó hiểu, kỳ đặc....Còn những gì đơn giản ở trước mắt ta ta lại quên đi thật là uổng quá...
MỌI PHÁP TU ĐỀU CÓ THỂ ĐỐN NGỘ- KIẾN TÁNH.
MỌI PHÁP TU ĐỀU CÓ LIÊN QUAN MẬT THIẾT VỚI NHAU, VỎ TUY KHÁC NHƯNG RUỘT VỐN LÀ 1!
(những đề mục sau này tôi sẽ nói rõ hơn)
Nói đến đây lại liên quan đến PHÁP THAM THOẠI ĐẦU! Tôi nói về pháp này để làm thí dụ, thường bất kỳ bạn lấy 1 câu gì làm thoại đầu để hành trì tu cũng được, ví dụ các câu này chẳng hạng: phật là gì? ta là ai? nam mô a di đà phật? Dạ thưa các bạn, theo cái hiểu thiển cận của tôi thì pháp tham thoại đầu cũng đi đến cuối con đường là ĐỐN NGỘ đó thôi, vì cũng tìm ra cái hằng NGHE cái hằng BIẾT ( chân tâm, từ ý căn vọng tâm khi đọc thầm câu thoại trong tâm). Theo HOIQUANGPHANCHIEU tôi thì mọi PHÁP TU đều như nhau không có pháp hay dở đốn tiệm, mà thật ra mọi pháp tu vốn dĩ là 1 thôi cũng chỉ cửa vào ĐẠO ( có 6 cửa) tuy bề ngoài có vẻ khác biệt nhau có pháp tự lực tha lực thật ra không ai ăn mà ta được no, chỉ ta ăn ta mới no. THẬT RA PHẢI TỰ LỰC, ta cũng nên nhường phần tha lực lại cho những người yếu đuối cô đơn khác hơn ta! dạ có phải không ạ! hi hi hi. Hãy cầu cho tha nhân trước khi cầu cho ta!
Hàng ngày bạn sẽ đọc câu thoại kia lên, đọc ra miệng hay thầm trong tâm (tôi sẽ nói cửa thứ 6 là Ý-vọng tâm! ở phần cửa thứ 6 ý căn cũng có liên quan đến điều này) .Nếu đọc ra miệng thì liên quan đến lỗ tai phải nghe! dạ đúng ạ? Vậy khi lỗ tai nghe câu thoại NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT! bạn sẽ có 1 cảm giác vô cùng an lành hạnh phúc...Nhưng bạn biết không cái HẰNG NGHE kia vẩn luôn hiện hữu vẩn nghe tiếng đó, cái hằng nghe trong thâm tâm bạn, trong lòng bạn mới là cái chân thật, là chủ nhà, là ĐẠO còn tiếng NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT ( hay câu: TA LÀ AI?) chỉ là vọng trần, thinh trần đến rồi đi là vọng tâm, không thật có, khi bạn ngừng đọc tiếng đó cũng bặt theo...
( Dạ, vấn đề chọ câu NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT làm ví dụ câu thoại đầu ở đây tôi không dám bài bác pháp tu TỊNH ĐỘ có cõi TÂY PHƯƠNG CỰC LẠC đâu ạ, Dạ! không dám bài bác ạ! nếu ai đã tin có cõi TÂY PHƯƠNG và PHẬT A DI ĐÀ rướt ta khi lâm chung thì hãy tin kiên cố mà niệm danh hiệu này ngày đêm cứ đi sẽ tới đừng phân vân mâu thuẫn khi đọc bài này tôi viết rồi có một ngày bạn cũng sẽ hiểu ra lời tôi nói không mâu thuẫn gì hết, vì hễ vào được 1 cửa đạo trong 5 cửa thì bạn sẽ thấu rõ hay cũng vào được luôn 5 cửa còn lại! hi hi hi . Dạ, khi bạn vào cửa được rồi thì bạn sẽ bỏ lại cái gọi là PHÁP TU ở bên ngoài như bỏ đôi dép dù rất đẹp và đắc tiền ở lại ngoài bệ cửa! hi hi hi)
(tạm ngưng, lần sau tiếp)
b/ TAI:
Cửa thứ 2 là tai bạn, có thể từ đây mà nhận ra nhớ ra cái HẰNG NGHE của bạn. Nghe nói BỒ TÁT QUÁN THẾ ÂM sở dĩ có tên QUÁN THẾ ÂM cũng nhờ nhĩ căn mà tìm ra con đường vào cửa ĐẠO mà tu hành thành BỒ TÁT nên tên gọi của Ngài đã nói lên cái pháp cái cửa mà Ngài đã vào ĐẠO.
Bạn thử nghe bất kỳ âm thanh gì, tiếng xe chạy, tiếng gà gáy sáng khi bạn ngồi thiền, ngồi niệm phật rạng sáng, tiếng chữi tiếng la ó của người hàng xóm quát nạt con cháu, tiếng quạt gió vù vù, tiếng gõ bàn phím máy tính, điện thoại, và cả tiếng nói của chính bạn....
Bạn chú ý tâm tư của bạn vào đó, nghe cho rõ, cho kỹ, như chưa từng bạn nghe bao giờ, có thể với tiếng nịnh hót khen tặng bạn sẽ rất vui và hạnh phúc, còn với tiếng che bai la rầy bạn sẽ buồn và bất an cõi lòng! kỳ vậy, có 2 thứ khác biệt trong cái nghe? 1 vui, 1 buồn... đó là cảm xúc nhất thời của bạn, đó cũng gọi là vọng tâm, là phiền não nó không phải là cái bất biến, nó không phải là bạn.
Bạn hãy một lần bình tâm mà nghe những âm thanh đó xem sao, rồi khi âm thanh đó tắt đi, bạn còn nghe nữa không? dạ không, vậy sao kỳ vậy? có tiếng thì nghe, không tiếng thì không có nghe âm thanh gì cả... Nhưng bạn có từng nghĩ ở trong người bạn trong thâm tâm bạn còn có 1 thứ hằng nghe! thứ này gọi là CHÂN TÂM là ĐẠO thấy nó bằng lòng, nhận ra nó là nhận ra cái hằng nghe, ấy là vào cửa ĐẠO vậy.
CÁI HẰNG NGHE này cũng giống như cái HẰNG THẤY! vẩn luôn hiện diện trong bạn, chưa hề mất đi đâu, ở trước tai bạn, bạn khóe nhận ra nó là được, là thấy tánh, kiến tánh. Chỉ có vậy thôi, kiến tánh không gì là kỳ đặc cả.
thật ra luôn có một sợi dây vô hình nối cái âm thanh vang ra từ vật bên ngoài hay từ cửa miệng bạn nói câu gì, cái dây vô hình này sẽ kết nối âm thanh kia chạy ngược lại lỗ tai bạn, đi vào sâu trong màn nhĩ rồi đi vào tận tận tận trong thâm tâm bạn, giống như sự hồi quang phản chiếu vậy mà. CÁI HẰNG NGHE luôn có mặt là chủ nhà, cái âm thanh thì vang lên rồi bặt tắt là khách trần đến đi...
Hãy phân biệt cho rõ chân và vọng tức là chủ và khách. Chủ chính là CHÂN TÂM, ĐẠO....
Nhưng thật là khó và cũng là hết sức dễ để nhận ra ông chủ này! tùy cơ duyên của bạn. Không dễ gì mà vui khi người khác chê mình, không dễ vì mà buồn khi người khác khen mình, giữa hai thứ cảm xúc ấy tức không vui không buồn khi bạn nghe thì mới có cơ may tìm ra nhận ra cái HẰNG NGHE!
Kinh PHẬT đã dạy cái hằng nghe này nhiều rồi nay tôi cũng nhắc lại thôi, không gì là mới mẽ vấn đề hết sức cũ phải không các bạn. Bạn ạ, nói thì nói vậy chứ nếu dễ nhận ra cái HẰNG NGHE thì còn gì nói nữa chứ....?
Con người hay chú ý hay tò mò thắc mắc những gì cao sâu, xa xâm, khó hiểu, kỳ đặc....Còn những gì đơn giản ở trước mắt ta ta lại quên đi thật là uổng quá...
MỌI PHÁP TU ĐỀU CÓ THỂ ĐỐN NGỘ- KIẾN TÁNH.
MỌI PHÁP TU ĐỀU CÓ LIÊN QUAN MẬT THIẾT VỚI NHAU, VỎ TUY KHÁC NHƯNG RUỘT VỐN LÀ 1!
(những đề mục sau này tôi sẽ nói rõ hơn)
Nói đến đây lại liên quan đến PHÁP THAM THOẠI ĐẦU! Tôi nói về pháp này để làm thí dụ, thường bất kỳ bạn lấy 1 câu gì làm thoại đầu để hành trì tu cũng được, ví dụ các câu này chẳng hạng: phật là gì? ta là ai? nam mô a di đà phật? Dạ thưa các bạn, theo cái hiểu thiển cận của tôi thì pháp tham thoại đầu cũng đi đến cuối con đường là ĐỐN NGỘ đó thôi, vì cũng tìm ra cái hằng NGHE cái hằng BIẾT ( chân tâm, từ ý căn vọng tâm khi đọc thầm câu thoại trong tâm). Theo HOIQUANGPHANCHIEU tôi thì mọi PHÁP TU đều như nhau không có pháp hay dở đốn tiệm, mà thật ra mọi pháp tu vốn dĩ là 1 thôi cũng chỉ cửa vào ĐẠO ( có 6 cửa) tuy bề ngoài có vẻ khác biệt nhau có pháp tự lực tha lực thật ra không ai ăn mà ta được no, chỉ ta ăn ta mới no. THẬT RA PHẢI TỰ LỰC, ta cũng nên nhường phần tha lực lại cho những người yếu đuối cô đơn khác hơn ta! dạ có phải không ạ! hi hi hi. Hãy cầu cho tha nhân trước khi cầu cho ta!
Hàng ngày bạn sẽ đọc câu thoại kia lên, đọc ra miệng hay thầm trong tâm (tôi sẽ nói cửa thứ 6 là Ý-vọng tâm! ở phần cửa thứ 6 ý căn cũng có liên quan đến điều này) .Nếu đọc ra miệng thì liên quan đến lỗ tai phải nghe! dạ đúng ạ? Vậy khi lỗ tai nghe câu thoại NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT! bạn sẽ có 1 cảm giác vô cùng an lành hạnh phúc...Nhưng bạn biết không cái HẰNG NGHE kia vẩn luôn hiện hữu vẩn nghe tiếng đó, cái hằng nghe trong thâm tâm bạn, trong lòng bạn mới là cái chân thật, là chủ nhà, là ĐẠO còn tiếng NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT ( hay câu: TA LÀ AI?) chỉ là vọng trần, thinh trần đến rồi đi là vọng tâm, không thật có, khi bạn ngừng đọc tiếng đó cũng bặt theo...
( Dạ, vấn đề chọ câu NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT làm ví dụ câu thoại đầu ở đây tôi không dám bài bác pháp tu TỊNH ĐỘ có cõi TÂY PHƯƠNG CỰC LẠC đâu ạ, Dạ! không dám bài bác ạ! nếu ai đã tin có cõi TÂY PHƯƠNG và PHẬT A DI ĐÀ rướt ta khi lâm chung thì hãy tin kiên cố mà niệm danh hiệu này ngày đêm cứ đi sẽ tới đừng phân vân mâu thuẫn khi đọc bài này tôi viết rồi có một ngày bạn cũng sẽ hiểu ra lời tôi nói không mâu thuẫn gì hết, vì hễ vào được 1 cửa đạo trong 5 cửa thì bạn sẽ thấu rõ hay cũng vào được luôn 5 cửa còn lại! hi hi hi . Dạ, khi bạn vào cửa được rồi thì bạn sẽ bỏ lại cái gọi là PHÁP TU ở bên ngoài như bỏ đôi dép dù rất đẹp và đắc tiền ở lại ngoài bệ cửa! hi hi hi)
(tạm ngưng, lần sau tiếp)
ngày 30/8/17
c/ MŨI :
Bạn hãy ngữi thử mùi dầu gió, mùi nước hoa, mùi thuốc sâu, mùi thuốc lá...vân vân.
Hãy mở nắp chai dầu gió đưa gần lỗ mũi bạn, hít một hơi dài tận sâu vào phổi...
Thật dễ chịu lắm ạ. Hít vài hơi thì mùi thơm nồng cay của mùi dầu gió sẽ giảm đi đến một lúc sẽ hết mùi này khi đậy nắp chai dầu lại.
Bạn hãy suy nghĩ coi mùi dầu này phát ra từ đâu? từ lỗ mũi hay từ thâm tâm bạn? hãy đem sự chú ý vào tận thâm tâm, khi đưa chai dầu lên mũi thì có mùi, khi đưa ra xa thì không còn mùi nữa. Mùi thì đến đi, nhưng cái sự ngữi nó luôn ở đó, hãy đem cái mũi ngữi lại chính cái mũi được không ạ?
Đừng cho suy nghĩ bay đi theo người mới tặng ta chai dầu gió kia! cũng đừng nhớ đến chai dầu kia mới mua bao nhiêu tiền, cũng đừng nhìn mực nước dầu đầy chai hay sắp hết...
XOAY CÁI NGỮI, NGỮI LẠI CÁI NGỮI!
CÁI TÁNH NGỮI LUÔN HằNG NGỮI, CHƯA BAO GIỜ MẤT ĐI MÀ LUÔN HIỆN HỮU, Ở TRONG THÂM TÂM BẠN.
Nhận ra cái tánh ngữi này là thấy tánh.
Bạn hãy tìm ra cái gì ở trong thâm tâm bạn nó chưa hề biết chán ghét mùi thuốc sâu nồng nặc hay thích thú mùi nước hoa mùi dầu gió dễ chịu, cái chán ghét hay thích thú là vọng tâm là ý căn đã nổi lên sau khi bạn nếm mùi nó đến rồi đi, nếu chấp nó là của bạn thì không thể tìm ra cái đứng giữa hai thứ cảm xúc này là không chán ghét cũng không mến ưa...rán tìm ra cái đó...đó là cái TÁNH.
Chỉ có vậy thôi.
c/ MŨI :
Bạn hãy ngữi thử mùi dầu gió, mùi nước hoa, mùi thuốc sâu, mùi thuốc lá...vân vân.
Hãy mở nắp chai dầu gió đưa gần lỗ mũi bạn, hít một hơi dài tận sâu vào phổi...
Thật dễ chịu lắm ạ. Hít vài hơi thì mùi thơm nồng cay của mùi dầu gió sẽ giảm đi đến một lúc sẽ hết mùi này khi đậy nắp chai dầu lại.
Bạn hãy suy nghĩ coi mùi dầu này phát ra từ đâu? từ lỗ mũi hay từ thâm tâm bạn? hãy đem sự chú ý vào tận thâm tâm, khi đưa chai dầu lên mũi thì có mùi, khi đưa ra xa thì không còn mùi nữa. Mùi thì đến đi, nhưng cái sự ngữi nó luôn ở đó, hãy đem cái mũi ngữi lại chính cái mũi được không ạ?
Đừng cho suy nghĩ bay đi theo người mới tặng ta chai dầu gió kia! cũng đừng nhớ đến chai dầu kia mới mua bao nhiêu tiền, cũng đừng nhìn mực nước dầu đầy chai hay sắp hết...
XOAY CÁI NGỮI, NGỮI LẠI CÁI NGỮI!
CÁI TÁNH NGỮI LUÔN HằNG NGỮI, CHƯA BAO GIỜ MẤT ĐI MÀ LUÔN HIỆN HỮU, Ở TRONG THÂM TÂM BẠN.
Nhận ra cái tánh ngữi này là thấy tánh.
Bạn hãy tìm ra cái gì ở trong thâm tâm bạn nó chưa hề biết chán ghét mùi thuốc sâu nồng nặc hay thích thú mùi nước hoa mùi dầu gió dễ chịu, cái chán ghét hay thích thú là vọng tâm là ý căn đã nổi lên sau khi bạn nếm mùi nó đến rồi đi, nếu chấp nó là của bạn thì không thể tìm ra cái đứng giữa hai thứ cảm xúc này là không chán ghét cũng không mến ưa...rán tìm ra cái đó...đó là cái TÁNH.
Chỉ có vậy thôi.
Hi hi hi!...
Hãy luôn mĩm cười với người bên kia máy tính, khi gõ gõ khi đọc đọc!...
(facebook : hồi quang phản chiếu, email : tamtanhtamtanh@gmail.com)
xin cảm ơn!
Hãy luôn mĩm cười với người bên kia máy tính, khi gõ gõ khi đọc đọc!...
(facebook : hồi quang phản chiếu, email : tamtanhtamtanh@gmail.com)
xin cảm ơn!
30/8/17
d/ MIỆNG:
- Thứ nhất Miệng nói chuyện:
Bạn hãy nói RA TIẾNG một câu ngắn gọn nào đó như:Nam mô a di đà phật, hay: Chào các
bạn, hay: Đi ăn cơm...
Khi nói ra tiếng âm thanh lại vang đến lỗ TAI rồi, giờ lại có sự liên quan giữa 2 căn là TAI và MIỆNG.
Rồi, bạn có nghe gì không? bạn sẽ nghe câu bạn vừa nói ra chứ, đúng không?
Bạn nói đi nói lại 5 mười lần, xem nào, khi vừa nói xong tiếng nói kia bặt trong không gian lặng mất tâm dạng, khi bạn khởi lên tai bạn lại nghe! cũng như ở nhĩ căn hãy tìm ra cái hằng nghe!
- Thứ hai LƯỠI nếm vị:
Bạn hãy ăn muối, đường, ớt, cái bánh ngọt...bốn thứ này có mùi vị đậm đà.
Hãy cho vào miệng một hạt múi cục, rồi nhai rồi nuốt cái mặng của nó, vị rất mặn hình như không có mùi. ĐÓ, vị mặn như làm tê đầu lưỡi của bạn. Hãy chuyên tâm vào đầu lưỡi để cảm nhận.
Bạn có nhận ra trong thâm tâm bạn cảm nhận vị mặn hay tại đầu lưỡi, nếu bạn chỉ cảm nhận vị mặn ở tại đầu lưỡi thôi thì bạn quên mất mình mà theo cái lưỡi theo vị mặn của muối.
Bạn hãy tiếp tục cho vài một hạt muối tiếp theo và cảm nhận...hãy nhắm mắt lại, tập trung tinh thần vào thâm tâm bạn, cảm nhận từ từ vị mặn.
Chừng nào cái vị mặn nó mặn đến thâm tâm bạn là bạn sắp tìm ra cái TÁNH rồi.
Để đốn ngộ rất là đơn giản, ngay tại trong mọi thời gian, mọi lúc chúng ta sinh hoạt ăn uống, nói chuyện, nghe thấy...
Chả có gì kỳ quặc, chả có gì khó khăn khổ cầu tọa thiền hàng đêm hàng tuần nhịn ăn ...
Dạ! đói ăn khát uống ạ!
Nói nghe thì dễ quá, nhưng đâu phải muốn ngộ là ngộ, và ngộ là ngộ cái gì? cái tánh, vậy cái tánh là cái gi? nếu cứ hỏi tiếp sẽ không có câu hỏi cuối cùng.
Bởi cái gọi là Tánh như tôi đã nói nó chưa hề có khuôn đúc, chưa hề có cái gì làm mẫu bao giờ, chưa ai bày bán trưng bày ở chợ hay siêu thị để cho ta ngắm nhìn mẫu mã đâu ạ, bạn phải tự mình nặn ra mẫu mã và tự mình thưởng thức nó thôi.
Dạ, ĐỨC PHẬT cũng không thể tặng bạn chiếc bánh ngọt kia , Ngài chỉ cho ta cách làm bánh và Ngài bảo ta phải làm ra 1 cái bánh ngọt y chang mùi vị hình dáng với cái bánh của Ngài! nhưng lại không cho ta xem mẫu mã mùi vị của chiếc bánh ngọt kia như thế nào, bảo ta phải làm một đầu bếp giỏi dang hãy tự tay làm lấy một thứ gì đó từ bột gạo và đường muối hương vị... Thật, những đầu bếp tài ba cũng phải bó tay! Có người nhào nặng mớ bột kia thành cháo, có người làm thành hồ, có người làm thành cái gì đây? có người không cần làm chỉ ăn bột, ăn đường cho đỡ đói lòng...có người bỏ các thứ đó vào ly rồi quậy nó lên làm thành một thứ nước giải khác tuyệt thật!
hi hi hi
d/ MIỆNG:
- Thứ nhất Miệng nói chuyện:
Bạn hãy nói RA TIẾNG một câu ngắn gọn nào đó như:
Khi nói ra tiếng âm thanh lại vang đến lỗ TAI rồi, giờ lại có sự liên quan giữa 2 căn là TAI và MIỆNG.
Rồi, bạn có nghe gì không? bạn sẽ nghe câu bạn vừa nói ra chứ, đúng không?
Bạn nói đi nói lại 5 mười lần, xem nào, khi vừa nói xong tiếng nói kia bặt trong không gian lặng mất tâm dạng, khi bạn khởi lên tai bạn lại nghe! cũng như ở nhĩ căn hãy tìm ra cái hằng nghe!
- Thứ hai LƯỠI nếm vị:
Bạn hãy ăn muối, đường, ớt, cái bánh ngọt...bốn thứ này có mùi vị đậm đà.
Hãy cho vào miệng một hạt múi cục, rồi nhai rồi nuốt cái mặng của nó, vị rất mặn hình như không có mùi. ĐÓ, vị mặn như làm tê đầu lưỡi của bạn. Hãy chuyên tâm vào đầu lưỡi để cảm nhận.
Bạn có nhận ra trong thâm tâm bạn cảm nhận vị mặn hay tại đầu lưỡi, nếu bạn chỉ cảm nhận vị mặn ở tại đầu lưỡi thôi thì bạn quên mất mình mà theo cái lưỡi theo vị mặn của muối.
Bạn hãy tiếp tục cho vài một hạt muối tiếp theo và cảm nhận...hãy nhắm mắt lại, tập trung tinh thần vào thâm tâm bạn, cảm nhận từ từ vị mặn.
Chừng nào cái vị mặn nó mặn đến thâm tâm bạn là bạn sắp tìm ra cái TÁNH rồi.
Để đốn ngộ rất là đơn giản, ngay tại trong mọi thời gian, mọi lúc chúng ta sinh hoạt ăn uống, nói chuyện, nghe thấy...
Chả có gì kỳ quặc, chả có gì khó khăn khổ cầu tọa thiền hàng đêm hàng tuần nhịn ăn ...
Dạ! đói ăn khát uống ạ!
Nói nghe thì dễ quá, nhưng đâu phải muốn ngộ là ngộ, và ngộ là ngộ cái gì? cái tánh, vậy cái tánh là cái gi? nếu cứ hỏi tiếp sẽ không có câu hỏi cuối cùng.
Bởi cái gọi là Tánh như tôi đã nói nó chưa hề có khuôn đúc, chưa hề có cái gì làm mẫu bao giờ, chưa ai bày bán trưng bày ở chợ hay siêu thị để cho ta ngắm nhìn mẫu mã đâu ạ, bạn phải tự mình nặn ra mẫu mã và tự mình thưởng thức nó thôi.
Dạ, ĐỨC PHẬT cũng không thể tặng bạn chiếc bánh ngọt kia , Ngài chỉ cho ta cách làm bánh và Ngài bảo ta phải làm ra 1 cái bánh ngọt y chang mùi vị hình dáng với cái bánh của Ngài! nhưng lại không cho ta xem mẫu mã mùi vị của chiếc bánh ngọt kia như thế nào, bảo ta phải làm một đầu bếp giỏi dang hãy tự tay làm lấy một thứ gì đó từ bột gạo và đường muối hương vị... Thật, những đầu bếp tài ba cũng phải bó tay! Có người nhào nặng mớ bột kia thành cháo, có người làm thành hồ, có người làm thành cái gì đây? có người không cần làm chỉ ăn bột, ăn đường cho đỡ đói lòng...có người bỏ các thứ đó vào ly rồi quậy nó lên làm thành một thứ nước giải khác tuyệt thật!
hi hi hi
3/9/17
e/THÂN:
Thân là giác quan to lớn và rộng rãi từ đầu đến chân với diện tích DA, THỊT, XƯƠNG bao la sẽ có nhiều điểm tiếp xúc, tức cũng có nhiều cơ hội để tu tập trực nhận ra bổn tánh, đạo.
Thưa các bạn, có ai chưa từng nếm trải các cảm giác sau không:
Đau, nhức, mỏi, tê, ngứa, mát, nóng, lạnh, dễ chịu khi mơn trớn, khó chịu khi nực nội chật chội, ớn lạnh nổi da gà khi đi ngang gò mã lạng đêm khuya, hắc hơi sổ mũi, ho, ngạt thở, chảy nước mắt, tiêu, tiểu...vân vân
Trong mỗi cảm thọ trên là mỗi một cơ hội vàng để ta thâm nhận vào yếu chỉ phật pháp, vào nhà tổ, vào bản lai tự tánh của chính ta trong thâm tâm ta.
Tôi dốt nên nói theo cái dốt riêng tôi, các bạn đừng ngạc nhiên.
Các bạn thử để ý các cảm thọ trên xảy ra với bạn ngay bây giờ...ví dụ khi bạn bật quạt máy lên, thì mát mẻ phải không ạ? lấy mũi kim châm vào da tay bạn, bạn thấy đau không? dạ đau rất đau!
bạn uống một ly cà phê sửa nóng thì sẽ cảm nhận nóng cả miệng rồi vào ruột vào cả thân thể bạn? còn nếu bây giờ bạn uống 1 ly sửa đá thì mát, lạnh tê tê đầu lưỡi tê cả họng tê cả mình! hi hi hi
hay bạn có từng bị đau răng! cái răng sâu nhức cả bưng óc bạn phải không?
bạn bao nhiêu tuổi rồi? bạn có bị đau khớp không? chắc là nhức lắm!
bạn có bị mỏi tay tê chân không, đau thắt lưng cột sống không? tuổi già ai cũng từng đau nhức như vầy... cả chính tôi còn trẻ (39) cũng bị đau nhức rồi.
Vậy làm sao để đốn ngộ khi cảm thọ xảy ra?
Dễ ợt à, bạn hãy chú tâm vào cảm thọ đó, rán chịu một chút đau nhức bạn ạ, bạn sẽ thấy được đền đáp!
Rồi tiếp đó bạn hãy quán chiếu tập trung ý thức vào trong thâm tâm bạn xem coi còn có cái gì lồng lộng thênh thang bao la chưa hề đau nhức mỏi tê không?
nếu bạn phát hiện ra còn có một cái gì đó không hề đau nhức khi thân thể bạn đau nhức tức bạn đã thấy rõ bản tâm bản tánh của chính bạn, tức KIẾN TÁNH vậy!
Dạ, thưa các bạn, kiến tánh là việc rất dễ và đơn giản kiến tánh ngay trên cơ thể ta chứ không có kiến tánh phải ở trong rừng, hay khi phải ngồi thiền gì đó, mà đốn ngộ ngay tại đây và bây giờ!
Còn bằng không, thì dù bạn có tìm trong sách vở kinh điển đến mấy chục năm cũng không có cơ hội.
Dạ, tôi chỉ có thể gợi ý cho bạn thế thôi, bạn chính bạn phải làm điều còn lại, như bạn phải tự ăn quảCHÀ LÀ thì bạn mới có thể cảm nhận mùi vị của nó mà thôi, chứ bạn cứ tìm đọc các loại sách viết về mùi vị của quả chà là mà đọc thì dù đọc đến mắt mờ răng rụng cũng chả nếm được mùi vị thật sự.
VẬY ĐỐN NGỘ-KIẾN TÁNH-THẤY TỰ TÁNH DI DÀ DUY TÂM TỊNH ĐỘ thật quá dễ!
Nói dễ nhưng không dễ đâu bạn ạ, bạn không nghe trong kinh PHÁP BỬU ĐÀN KINH hay sao, pháp đốn ngộ kiến tánh của LỤC TỔ xuất thế chỉ giáo hóa cho bậc thượng căn, người hạ căn như cây cỏ non nhỏ yếu ớt pháp đốn giáo trực chỉ kiến tánh như con mưa lớn dễ làm ngã rạp hết cỏ non yếu ớt kia!!!! chỉ một số cây nào cứng cáp mới có thể chịu nỗi giông bão mưa to...
Dạ, nói thì nói vậy chứ xác suất cho mọi người là ngang nhau!
Riêng tôi thì KIẾN TÁNH Ở MẮT, Ở TAI, Ở MIỆNG, Ở THÂN HAY Ở Ý CĂN!!???
DẠ , TÔI THÌ Ở THÂN Ạ!
Tôi một lần nọ đang tảng bộ trong kho một công ty khi tôi đang làm việc, nhà kho rất nóng, rất bụi, rất ồn tiếng motor rú rất to điếc cả tai, lại mệt nửa...Thế rồi cái cổ tôi bị mỏi quá...tôi vừa đi vừa lắc lắc cái đầu của mình để cho đỡ mõi thôi, ấy vậy mà nào ngờ bỗng nhiên trong thâm tâm tôi nhận ra còn có một cái gì đó bao trùm khắp tôi tự hồi nào, cái này không có đầu đuôi, ngằn mé, nó ở đó chăm chú nhìn tôi, không vui buồn, không hề mỏi!!!, dạ cái cổ tôi mõi chứ cái rộng thênh thang nó không có mỏii ạ...rồi tôi chợt nhận ra cái này, để ý nó và đi tiếp vài chục thước nữa vẩn cảm nhận nó luôn ở đó, tiếp đó tôi lắc lắc thật nhanh cái cỗ mình xem coi cái kia nó có biến đi không, ai ngờ nó luôn ở đó khi tôi chú ý đến nó....
Nhưng bạn biết không, cái gọi là TÁNH, TÂM, ĐẠO kia khi tôi thấy nó nó sẽ biến mất khi tôi nói chuyện, hay đọc kinh, hay ai đó gọi điện cho tôi, hay khi làm việc nặng mang vác...và mỗi ngày sau hôm ấy tôi về nhà ngày ngày đều rán nhớ nó, nhưng chỉ có vài lần mỗi ngày, vài giây mỗi ngày thôi,... (chuyện này tôi đã kể trong tiêu đề: KINH NGHIỆM KIẾN TÁNH BẢO NHẬM , tôi đã kể lại kinh nghiệm tôi sống vật vã với cái TÁNH trong 6 năm từ năm 2011 đến 2017 , dạ chủ đề này bị cho là vi phạm nội quy nên đã xóa mất lâu rồi ạ, nếu cần sau này tôi sẽ viết lại bổ sung vào tiêu đề tôi đang viết này)
Dạ, thưa các bạn. Kiến tánh là điều bạn có thể làm được, bạn đừng xem thường chính bạn là nhỏ bé là thấp kém...biết đâu???
Bạn đừng nghĩ những nhà sư tu gọi là lâu mấy chục năm vào chùa, vào rừng từ nhỏ ngồi thiền cho tới bảy tám chục tuổi mới kiến tánh, còn ta là học sinh, sinh viên, là xe ôm, là người quét rác, là người làm công ty, là người tại gia chắc kiến tánh là điều không thể? nếu nghĩ vậy là bạn đã bỏ đi cơ hội cho chính mình...
Bạn thấy tôi có tu hành gì đâu sao lại có thể viết chủ chủ đề nhạy cảm kiến tánh này chứ? một là tôi nói sai nói nhảm, hai là cũng có thể là điều ngược lại chắc các bạn hiểu chứ? 2 khả năng thôi!
tin hay không tùy các bạn, tôi chỉ biết tôi tin tôi là đủ...
bạn có nghe câu chuyện nhà khoa học tên EDISON, ông ta thử nghiệm thất bại đến 9999 lần, đến lần thứ 10000 mới thành công tìm ra sợi dây tóc bóng đèn thắp sáng cho chúng ta ngày nay! bóng đèn dây tóc đó.
(viết đến đây tôi rất là cảm ơn ôngEDISON dày
công cực khổ tìm ra bóng đèn day tóc, xin gởi lời cảm ơn này đến thới giới bên
kia hy vọng ông vui vui...hi hi hi )
...
(còn tiếp)
e/THÂN:
Thân là giác quan to lớn và rộng rãi từ đầu đến chân với diện tích DA, THỊT, XƯƠNG bao la sẽ có nhiều điểm tiếp xúc, tức cũng có nhiều cơ hội để tu tập trực nhận ra bổn tánh, đạo.
Thưa các bạn, có ai chưa từng nếm trải các cảm giác sau không:
Đau, nhức, mỏi, tê, ngứa, mát, nóng, lạnh, dễ chịu khi mơn trớn, khó chịu khi nực nội chật chội, ớn lạnh nổi da gà khi đi ngang gò mã lạng đêm khuya, hắc hơi sổ mũi, ho, ngạt thở, chảy nước mắt, tiêu, tiểu...vân vân
Trong mỗi cảm thọ trên là mỗi một cơ hội vàng để ta thâm nhận vào yếu chỉ phật pháp, vào nhà tổ, vào bản lai tự tánh của chính ta trong thâm tâm ta.
Tôi dốt nên nói theo cái dốt riêng tôi, các bạn đừng ngạc nhiên.
Các bạn thử để ý các cảm thọ trên xảy ra với bạn ngay bây giờ...ví dụ khi bạn bật quạt máy lên, thì mát mẻ phải không ạ? lấy mũi kim châm vào da tay bạn, bạn thấy đau không? dạ đau rất đau!
bạn uống một ly cà phê sửa nóng thì sẽ cảm nhận nóng cả miệng rồi vào ruột vào cả thân thể bạn? còn nếu bây giờ bạn uống 1 ly sửa đá thì mát, lạnh tê tê đầu lưỡi tê cả họng tê cả mình! hi hi hi
hay bạn có từng bị đau răng! cái răng sâu nhức cả bưng óc bạn phải không?
bạn bao nhiêu tuổi rồi? bạn có bị đau khớp không? chắc là nhức lắm!
bạn có bị mỏi tay tê chân không, đau thắt lưng cột sống không? tuổi già ai cũng từng đau nhức như vầy... cả chính tôi còn trẻ (39) cũng bị đau nhức rồi.
Vậy làm sao để đốn ngộ khi cảm thọ xảy ra?
Dễ ợt à, bạn hãy chú tâm vào cảm thọ đó, rán chịu một chút đau nhức bạn ạ, bạn sẽ thấy được đền đáp!
Rồi tiếp đó bạn hãy quán chiếu tập trung ý thức vào trong thâm tâm bạn xem coi còn có cái gì lồng lộng thênh thang bao la chưa hề đau nhức mỏi tê không?
nếu bạn phát hiện ra còn có một cái gì đó không hề đau nhức khi thân thể bạn đau nhức tức bạn đã thấy rõ bản tâm bản tánh của chính bạn, tức KIẾN TÁNH vậy!
Dạ, thưa các bạn, kiến tánh là việc rất dễ và đơn giản kiến tánh ngay trên cơ thể ta chứ không có kiến tánh phải ở trong rừng, hay khi phải ngồi thiền gì đó, mà đốn ngộ ngay tại đây và bây giờ!
Còn bằng không, thì dù bạn có tìm trong sách vở kinh điển đến mấy chục năm cũng không có cơ hội.
Dạ, tôi chỉ có thể gợi ý cho bạn thế thôi, bạn chính bạn phải làm điều còn lại, như bạn phải tự ăn quảCHÀ LÀ thì bạn mới có thể cảm nhận mùi vị của nó mà thôi, chứ bạn cứ tìm đọc các loại sách viết về mùi vị của quả chà là mà đọc thì dù đọc đến mắt mờ răng rụng cũng chả nếm được mùi vị thật sự.
VẬY ĐỐN NGỘ-KIẾN TÁNH-THẤY TỰ TÁNH DI DÀ DUY TÂM TỊNH ĐỘ thật quá dễ!
Nói dễ nhưng không dễ đâu bạn ạ, bạn không nghe trong kinh PHÁP BỬU ĐÀN KINH hay sao, pháp đốn ngộ kiến tánh của LỤC TỔ xuất thế chỉ giáo hóa cho bậc thượng căn, người hạ căn như cây cỏ non nhỏ yếu ớt pháp đốn giáo trực chỉ kiến tánh như con mưa lớn dễ làm ngã rạp hết cỏ non yếu ớt kia!!!! chỉ một số cây nào cứng cáp mới có thể chịu nỗi giông bão mưa to...
Dạ, nói thì nói vậy chứ xác suất cho mọi người là ngang nhau!
Riêng tôi thì KIẾN TÁNH Ở MẮT, Ở TAI, Ở MIỆNG, Ở THÂN HAY Ở Ý CĂN!!???
DẠ , TÔI THÌ Ở THÂN Ạ!
Tôi một lần nọ đang tảng bộ trong kho một công ty khi tôi đang làm việc, nhà kho rất nóng, rất bụi, rất ồn tiếng motor rú rất to điếc cả tai, lại mệt nửa...Thế rồi cái cổ tôi bị mỏi quá...tôi vừa đi vừa lắc lắc cái đầu của mình để cho đỡ mõi thôi, ấy vậy mà nào ngờ bỗng nhiên trong thâm tâm tôi nhận ra còn có một cái gì đó bao trùm khắp tôi tự hồi nào, cái này không có đầu đuôi, ngằn mé, nó ở đó chăm chú nhìn tôi, không vui buồn, không hề mỏi!!!, dạ cái cổ tôi mõi chứ cái rộng thênh thang nó không có mỏii ạ...rồi tôi chợt nhận ra cái này, để ý nó và đi tiếp vài chục thước nữa vẩn cảm nhận nó luôn ở đó, tiếp đó tôi lắc lắc thật nhanh cái cỗ mình xem coi cái kia nó có biến đi không, ai ngờ nó luôn ở đó khi tôi chú ý đến nó....
Nhưng bạn biết không, cái gọi là TÁNH, TÂM, ĐẠO kia khi tôi thấy nó nó sẽ biến mất khi tôi nói chuyện, hay đọc kinh, hay ai đó gọi điện cho tôi, hay khi làm việc nặng mang vác...và mỗi ngày sau hôm ấy tôi về nhà ngày ngày đều rán nhớ nó, nhưng chỉ có vài lần mỗi ngày, vài giây mỗi ngày thôi,... (chuyện này tôi đã kể trong tiêu đề: KINH NGHIỆM KIẾN TÁNH BẢO NHẬM , tôi đã kể lại kinh nghiệm tôi sống vật vã với cái TÁNH trong 6 năm từ năm 2011 đến 2017 , dạ chủ đề này bị cho là vi phạm nội quy nên đã xóa mất lâu rồi ạ, nếu cần sau này tôi sẽ viết lại bổ sung vào tiêu đề tôi đang viết này)
Dạ, thưa các bạn. Kiến tánh là điều bạn có thể làm được, bạn đừng xem thường chính bạn là nhỏ bé là thấp kém...biết đâu???
Bạn đừng nghĩ những nhà sư tu gọi là lâu mấy chục năm vào chùa, vào rừng từ nhỏ ngồi thiền cho tới bảy tám chục tuổi mới kiến tánh, còn ta là học sinh, sinh viên, là xe ôm, là người quét rác, là người làm công ty, là người tại gia chắc kiến tánh là điều không thể? nếu nghĩ vậy là bạn đã bỏ đi cơ hội cho chính mình...
Bạn thấy tôi có tu hành gì đâu sao lại có thể viết chủ chủ đề nhạy cảm kiến tánh này chứ? một là tôi nói sai nói nhảm, hai là cũng có thể là điều ngược lại chắc các bạn hiểu chứ? 2 khả năng thôi!
tin hay không tùy các bạn, tôi chỉ biết tôi tin tôi là đủ...
bạn có nghe câu chuyện nhà khoa học tên EDISON, ông ta thử nghiệm thất bại đến 9999 lần, đến lần thứ 10000 mới thành công tìm ra sợi dây tóc bóng đèn thắp sáng cho chúng ta ngày nay! bóng đèn dây tóc đó.
(viết đến đây tôi rất là cảm ơn ông
...
(còn tiếp)
hihihih ... sau khi bị kiến cắn rồi
thì sẽ phải làm sao ?
có nên cắn lại kiến không ?
hihih ...
có nên cắn lại kiến không ?
hihih ...
hihihih ... sau khi bị kiến cắn rồi thì sẽ
phải làm sao ?
có nên cắn lại kiến không ?
hihih ...
có nên cắn lại kiến không ?
hihih ...
Tức cái dụng này , lìa cái dụng này
Chào 2 người bạn.
Rất cảm ơn ông bạn NGỘ KHÔNG đã hỏi, ông là Tôn hành giả hi hi hi nên hỏi tôi thật lắt léo, tôi đâu biết ông hỏi gì...làm sao tôi biết trả lời ông đây!( Chỉ biết sáng 4h tôi thức dậy đưa bà nhà đi chợ, về nhà pha 1 ly cà phê nóng uống, rồi rảnh thì lên diễn đàn này ít phút, 7h sáng làm việc khác, tới trưa thì ăn cơm uống nước ngủ trưa, chiều tiếp tục làm việc nhà, tối 19h ăn cơm, đến 22h thì đi ngủ. Vậy thôi, ngày này qua ngày khác...)
Mà cũng hên cho tôi có quế nhân giúp đỡ...hi hi hi!, có ngay một ông TÀO THÁO trả lời dùm tôi. Cảm ơn ông bạn TÀO THÁO xin đa tạ...
(Sao? ông bạn NGỘ KHÔNG nếu chưa hài lòng, xin cứ chất vấn, biết tới đâu tôi nói tới đó...chỉ e ông sẽ cười vỡ bụng cho mà coi hi hi.)
Đi nha.
Rất cảm ơn ông bạn NGỘ KHÔNG đã hỏi, ông là Tôn hành giả hi hi hi nên hỏi tôi thật lắt léo, tôi đâu biết ông hỏi gì...làm sao tôi biết trả lời ông đây!( Chỉ biết sáng 4h tôi thức dậy đưa bà nhà đi chợ, về nhà pha 1 ly cà phê nóng uống, rồi rảnh thì lên diễn đàn này ít phút, 7h sáng làm việc khác, tới trưa thì ăn cơm uống nước ngủ trưa, chiều tiếp tục làm việc nhà, tối 19h ăn cơm, đến 22h thì đi ngủ. Vậy thôi, ngày này qua ngày khác...)
Mà cũng hên cho tôi có quế nhân giúp đỡ...hi hi hi!, có ngay một ông TÀO THÁO trả lời dùm tôi. Cảm ơn ông bạn TÀO THÁO xin đa tạ...
(Sao? ông bạn NGỘ KHÔNG nếu chưa hài lòng, xin cứ chất vấn, biết tới đâu tôi nói tới đó...chỉ e ông sẽ cười vỡ bụng cho mà coi hi hi.)
Đi nha.
...
7/9/17
(viết tiếp theo)
f/ Ý - Suy nghĩ - Vọng tâm! :
Dạ! các bạn ạ.
Ý căn là giác quan thứ 6, cửa thứ 6 để vào ĐẠO, NHÀ TỔ...
Hỏi bạn rằng, từ sáng tới tối bạn có không suy nghĩ chưa? hình như luôn suy nghĩ hết cái này đến chuyện khác...từ nhớ chuyện năm xưa, đến suy diễn ngày mai chưa tới.
Cái trí nhớ của mình nó đâu chịu ngồi nghĩ mệt, nó cứ nghĩ ngợi lộn tùng phèo, nhất là những việc đau đầu, buồn phiền, căm ghét, nghịch ý trái tai thì nhiều, chuyện an vui phước lành thì ít nhớ tới.
Vậy tôi hỏi bạn:
Ngay bây giờ khi bạn đọc câu tôi viết này, bạn đang nghĩ gì???
Có thể bạn đang lên diễn đàn này mà lại nhớ chuyện ngày hôm qua, hay hồi sáng, hồi trưa...
BÂY GIỜ BẠN LÀM THEO TÔI NHƯ SAU:
Bạn hãy rán tập trung vào cái việc mình đang suy nghĩ đó, tức gọi là cái tâm vọng gì đó...Khi khởi lên 1 vọng tâm bạn sẽ biết nó chứ? Vậy bạn hãy phăng lại cái GỐC, CÁI CỘI GỐC của nó xem coi ở chỗ nào vậy?
Giống như người đi ghe, thuyền họ phăng cái MỎ NEO lên ghe. Họ phải kéo dây luột từ từ cho cái mỏ neo bị móc ở dưới đáy bùn lên mặt nước rồi kéo tí nữa cho lên mũi ghe!
Việc tìm cội gốc của suy nghĩ của vọng tâm cũng vậy, hãy phăng cho hết dây!!
Bạn thấy cái gốc chưa?
Thường thì vọng tưởng nổi lên trong vài giây hay vài phút cũng sẽ biến mất rồi vọng tưởng khác tiếp tục thay thế nổi lên, luôn luôn đổi chỗ cho nhau.
Vậy lúc vọng tưởng nó biến mất, bạn có thấy nó đi chốn chỗ nào không? nó đi vào tim hay hốc mắt, hay vào tai, hay vào miệng rồi? hi hi hi
Thật không biết vọng tưởng chốn đi đâu. Nhưng một điều bạn biết nó nổi lên rồi biến mất.
VẬY CÁI GÌ ĐỂ BIẾT VỌNG TƯỞNG ĐẾN ĐI? CÁI ĐÓ GỌI LÀ TÂM CHÂM, LÀ ĐẠO. Tức ngoài tâm vọng, vọng tâm này còn có 1 CÁI TÂM KHÁC nó sẽ ngồi yên xem cái vọng tâm này.
HÃY TÌM RA CÁI TÂM NGOÀI TÂM VỌNG NÀY LÀ KIẾN TÁNH, LÀ ĐỐN NGỘ! CHỈ CÓ VẬY THÔI. DỄ QUÁ MÀ.
Nói thì nói vậy chứ khó lắm ạ.
Ít ai chịu khó mà xem lại chú ý lại cái suy nghĩ cái biết của mình lắm, phần đông họ bị cuốn theo vọng tâm này, họ luôn suy nghĩ không ngừng, nên gọi quên mình theo vọng tưởng.
Ai đó nói: đem tâm quán tâm cũng giống như vậy, rất là khó...
Ví dụ có 2 cái tâm:
Một ly nước và bùn lẫn lộn, quậy lên cho mạnh sẽ thấy một màu đục ngầu.
Ta nhìn vào từ xa thấy một màu đục, nhưng thực chất là 2 chất khác nhau, nước trong ví như chân tâm, bùn đục ví như vọng tâm.
Việc của người tu ví như phải làm sao tách hai thứ này, nhìn cho ra hai thứ này đang lân lộn với nhau.
Tất nhiên khi ly nước bùn kia còn đang động đậy do ta khuấy lên thì không thể thấy ngay 2 chất được, phải để nó đứng yên một thời gian...
Rồi quan sát chăm chú ly nước bạn sẽ thấy từ từ bùn lắng xuống đáy ly, còn nước ở trong ở trên. Lúc đó bạn mới thấy có 2 chất trong ly khi ly nước đứng yên.
Cũng thế thật khó mà nhận ra chân tâm đang lẫn lộn trong vọng tâm, hai mà một , một mà hai.
Bạn là người theo đời (không phải là tôn giáo PHẬT GIÁO) chưa bao giờ biết tu hành gì phải không? bạn đừng lo lắng, bạn vẩn có thể đốn ngộ.
Bạn có bao giờ ngồi nghĩ mệt một mình chưa? khi bạn rối gấm điên đảo với tiền bạc, với tình nhân, với công danh sự nghiệp có lúc bạn cũng phát điên lên mà! hi hi hi phải không? cũng có lúc bạn muốn vứt bỏ tất cả để ngồi hút một điếu thuốc một mình hay ngồi chằm ngăm một mình...
Trong lúc đó, bạn có nghĩ xem tại sao lúc ấy tâm mình trống rỗng không? chẳng suy nghĩ gì cả,,,đến tiếng gọi tiếng kêu của người khác mình cũng không nghe! đó là bạn đang bị cái không ngơ nó kéo đi theo nó rồi, tức giống như bạn quên mình theo cái trống không rồi.
CHÂN TÂM không phải là cái trống rỗng mà vô tri đó.
Tìm cội gốc của vọng tâm cũng giống như người tu pháp tham thoại đầu, họ cũng tìm cuội gốc của điểm đầu tiên xuất phát câu nói khởi lên. Chỉ khác là một người thì đọc câu thoại ra lời (hoặc không ra lời) là họ phải dùng sức, một nỗ lực để đọc lên câu thoại đó , còn người học đốn ngộ kiến tánh kia thì tùy theo dòng nước buông trôi như người ta không cần nổ máy không cần dùng sức lực mà tự buông trôi theo dòng nước cho thuyền tự trôi, cho suy nghĩ tự trôi đi, tự nổi lên lặng xuống tùy ý, không bó buột vào một câu độc nhất như pháp tham thoại đầu, đọc suy nghĩ tức đọc vọng tâm! mà vọng tâm luôn biến đổi cả 100 thứ, nên có cả 100 câu thoại nổi lên trong thâm tâm!
Sao? bạn có nhận thấy 2 pháp tu này gần giống nhau phải không? Với tôi thì chỉ là 1 thôi, 84 ngàn pháp cũng giống như nhau thế cả.
- Giống nhau: đều là quán vọng tâm- quán trí nhớ nổi lên.
- Khác nhau: pháp tham thoại đầu chỉ quán chỉ chú ý 1 câu thoại, 1 vọng tâm duy nhất! ( Phật là gì?, tôi là ai? tâm là gì? đạo là gì? ...)
còn pháp kiến tánh, thì quán cả 100, cả 1000 vọng tâm nổi lên tùy ý, không có bó buột, không có bắt nó phải theo ý mình, nó muốn nổi lên cái gì thì nổi, nó muốn đến đi bao lâu, bao nhiêu lần là tùy ý kệ nó mặc nó...
PHáp trực chỉ chân tâm là nhìn thẳng vào tâm nổi lên mà tìm tâm chìm còn lại!
Đem cái biết biết lại cái biết...ai đó nói thế.
( Dạ! tôi xin phép nói lại, tôi là phàm phu, không phải là tổ là minh sư gì hết, tôi chỉ thích viết những gì tôi thích, tôi biết. Ngày xưa thuở các vị Tổ còn tại thế, các Ngài dạy đệ tử trực chỉ chân tâm vì có thầy có trò gặp mặt nhau ngày ngày nói chuyện ăn cơm, nên chuyện dạy trực chỉ chân tâm là vậy..., từ cái quát nạt, từ cái đập gậy, từ cái ngó, cái chỉ tay...đều là cơ hội đốn ngộ vào cửa ĐẠO. Nhưng khi các Ngài đã không còn nữa, thì không còn trực chỉ chân tâm nữa, đâu còn đối đáp trực tiếp tiếp xúc trực tiếp giữa thầy và trò nữa, chỉ qua sách vở, bài luận, qua internet, nên khó mà trực chỉ, chỉ qua gián tiếp qua lời nói...tự ta thắp đèn lên mà đi thôi...tự ta trực chỉ lấy ta mà thôi!)
Bạn hãy thử bắt đầu với một vọng tưởng nổi lên bất kỳ.
...
7/9/17
(viết tiếp theo)
f/ Ý - Suy nghĩ - Vọng tâm! :
Dạ! các bạn ạ.
Ý căn là giác quan thứ 6, cửa thứ 6 để vào ĐẠO, NHÀ TỔ...
Hỏi bạn rằng, từ sáng tới tối bạn có không suy nghĩ chưa? hình như luôn suy nghĩ hết cái này đến chuyện khác...từ nhớ chuyện năm xưa, đến suy diễn ngày mai chưa tới.
Cái trí nhớ của mình nó đâu chịu ngồi nghĩ mệt, nó cứ nghĩ ngợi lộn tùng phèo, nhất là những việc đau đầu, buồn phiền, căm ghét, nghịch ý trái tai thì nhiều, chuyện an vui phước lành thì ít nhớ tới.
Vậy tôi hỏi bạn:
Ngay bây giờ khi bạn đọc câu tôi viết này, bạn đang nghĩ gì???
Có thể bạn đang lên diễn đàn này mà lại nhớ chuyện ngày hôm qua, hay hồi sáng, hồi trưa...
BÂY GIỜ BẠN LÀM THEO TÔI NHƯ SAU:
Bạn hãy rán tập trung vào cái việc mình đang suy nghĩ đó, tức gọi là cái tâm vọng gì đó...Khi khởi lên 1 vọng tâm bạn sẽ biết nó chứ? Vậy bạn hãy phăng lại cái GỐC, CÁI CỘI GỐC của nó xem coi ở chỗ nào vậy?
Giống như người đi ghe, thuyền họ phăng cái MỎ NEO lên ghe. Họ phải kéo dây luột từ từ cho cái mỏ neo bị móc ở dưới đáy bùn lên mặt nước rồi kéo tí nữa cho lên mũi ghe!
Việc tìm cội gốc của suy nghĩ của vọng tâm cũng vậy, hãy phăng cho hết dây!!
Bạn thấy cái gốc chưa?
Thường thì vọng tưởng nổi lên trong vài giây hay vài phút cũng sẽ biến mất rồi vọng tưởng khác tiếp tục thay thế nổi lên, luôn luôn đổi chỗ cho nhau.
Vậy lúc vọng tưởng nó biến mất, bạn có thấy nó đi chốn chỗ nào không? nó đi vào tim hay hốc mắt, hay vào tai, hay vào miệng rồi? hi hi hi
Thật không biết vọng tưởng chốn đi đâu. Nhưng một điều bạn biết nó nổi lên rồi biến mất.
VẬY CÁI GÌ ĐỂ BIẾT VỌNG TƯỞNG ĐẾN ĐI? CÁI ĐÓ GỌI LÀ TÂM CHÂM, LÀ ĐẠO. Tức ngoài tâm vọng, vọng tâm này còn có 1 CÁI TÂM KHÁC nó sẽ ngồi yên xem cái vọng tâm này.
HÃY TÌM RA CÁI TÂM NGOÀI TÂM VỌNG NÀY LÀ KIẾN TÁNH, LÀ ĐỐN NGỘ! CHỈ CÓ VẬY THÔI. DỄ QUÁ MÀ.
Nói thì nói vậy chứ khó lắm ạ.
Ít ai chịu khó mà xem lại chú ý lại cái suy nghĩ cái biết của mình lắm, phần đông họ bị cuốn theo vọng tâm này, họ luôn suy nghĩ không ngừng, nên gọi quên mình theo vọng tưởng.
Ai đó nói: đem tâm quán tâm cũng giống như vậy, rất là khó...
Ví dụ có 2 cái tâm:
Một ly nước và bùn lẫn lộn, quậy lên cho mạnh sẽ thấy một màu đục ngầu.
Ta nhìn vào từ xa thấy một màu đục, nhưng thực chất là 2 chất khác nhau, nước trong ví như chân tâm, bùn đục ví như vọng tâm.
Việc của người tu ví như phải làm sao tách hai thứ này, nhìn cho ra hai thứ này đang lân lộn với nhau.
Tất nhiên khi ly nước bùn kia còn đang động đậy do ta khuấy lên thì không thể thấy ngay 2 chất được, phải để nó đứng yên một thời gian...
Rồi quan sát chăm chú ly nước bạn sẽ thấy từ từ bùn lắng xuống đáy ly, còn nước ở trong ở trên. Lúc đó bạn mới thấy có 2 chất trong ly khi ly nước đứng yên.
Cũng thế thật khó mà nhận ra chân tâm đang lẫn lộn trong vọng tâm, hai mà một , một mà hai.
Bạn là người theo đời (không phải là tôn giáo PHẬT GIÁO) chưa bao giờ biết tu hành gì phải không? bạn đừng lo lắng, bạn vẩn có thể đốn ngộ.
Bạn có bao giờ ngồi nghĩ mệt một mình chưa? khi bạn rối gấm điên đảo với tiền bạc, với tình nhân, với công danh sự nghiệp có lúc bạn cũng phát điên lên mà! hi hi hi phải không? cũng có lúc bạn muốn vứt bỏ tất cả để ngồi hút một điếu thuốc một mình hay ngồi chằm ngăm một mình...
Trong lúc đó, bạn có nghĩ xem tại sao lúc ấy tâm mình trống rỗng không? chẳng suy nghĩ gì cả,,,đến tiếng gọi tiếng kêu của người khác mình cũng không nghe! đó là bạn đang bị cái không ngơ nó kéo đi theo nó rồi, tức giống như bạn quên mình theo cái trống không rồi.
CHÂN TÂM không phải là cái trống rỗng mà vô tri đó.
Tìm cội gốc của vọng tâm cũng giống như người tu pháp tham thoại đầu, họ cũng tìm cuội gốc của điểm đầu tiên xuất phát câu nói khởi lên. Chỉ khác là một người thì đọc câu thoại ra lời (hoặc không ra lời) là họ phải dùng sức, một nỗ lực để đọc lên câu thoại đó , còn người học đốn ngộ kiến tánh kia thì tùy theo dòng nước buông trôi như người ta không cần nổ máy không cần dùng sức lực mà tự buông trôi theo dòng nước cho thuyền tự trôi, cho suy nghĩ tự trôi đi, tự nổi lên lặng xuống tùy ý, không bó buột vào một câu độc nhất như pháp tham thoại đầu, đọc suy nghĩ tức đọc vọng tâm! mà vọng tâm luôn biến đổi cả 100 thứ, nên có cả 100 câu thoại nổi lên trong thâm tâm!
Sao? bạn có nhận thấy 2 pháp tu này gần giống nhau phải không? Với tôi thì chỉ là 1 thôi, 84 ngàn pháp cũng giống như nhau thế cả.
- Giống nhau: đều là quán vọng tâm- quán trí nhớ nổi lên.
- Khác nhau: pháp tham thoại đầu chỉ quán chỉ chú ý 1 câu thoại, 1 vọng tâm duy nhất! ( Phật là gì?, tôi là ai? tâm là gì? đạo là gì? ...)
còn pháp kiến tánh, thì quán cả 100, cả 1000 vọng tâm nổi lên tùy ý, không có bó buột, không có bắt nó phải theo ý mình, nó muốn nổi lên cái gì thì nổi, nó muốn đến đi bao lâu, bao nhiêu lần là tùy ý kệ nó mặc nó...
PHáp trực chỉ chân tâm là nhìn thẳng vào tâm nổi lên mà tìm tâm chìm còn lại!
Đem cái biết biết lại cái biết...ai đó nói thế.
( Dạ! tôi xin phép nói lại, tôi là phàm phu, không phải là tổ là minh sư gì hết, tôi chỉ thích viết những gì tôi thích, tôi biết. Ngày xưa thuở các vị Tổ còn tại thế, các Ngài dạy đệ tử trực chỉ chân tâm vì có thầy có trò gặp mặt nhau ngày ngày nói chuyện ăn cơm, nên chuyện dạy trực chỉ chân tâm là vậy..., từ cái quát nạt, từ cái đập gậy, từ cái ngó, cái chỉ tay...đều là cơ hội đốn ngộ vào cửa ĐẠO. Nhưng khi các Ngài đã không còn nữa, thì không còn trực chỉ chân tâm nữa, đâu còn đối đáp trực tiếp tiếp xúc trực tiếp giữa thầy và trò nữa, chỉ qua sách vở, bài luận, qua internet, nên khó mà trực chỉ, chỉ qua gián tiếp qua lời nói...tự ta thắp đèn lên mà đi thôi...tự ta trực chỉ lấy ta mà thôi!)
Bạn hãy thử bắt đầu với một vọng tưởng nổi lên bất kỳ.
...
( dạ viết tiếp theo nhá...)
Phần trên là đã viết xong mục số 1/ LÀM SAO ĐỐN NGỘ-KIẾN TÁNH : 6 con đường vào địa đạo TÁNH! TÂM. (kiến cắn, kiến tánh, tợ kiến tánh gì đó...)
Dạ! nếu bạn nào muốn mình thử một lần bước vào địa đạo trên thì hãy email cho tôi:tamtanhtamtanh@gmail.com.
Tôi sẽ gởi cho bạn một email hồi âm, bảo đảm khi bạn mở ra đọc email hồi âm này (trong đó chỉ viết có 1 câu ngắn gọn duy nhất!) thì bạn sẽ thấy tánh, tâm! của chính mình.
Nếu bạn muốn! Hoặc bạn có thể không tin lời nhãm nhí của tôi!
Tùy bạn vậy...
Dạ! tôi luôn sẳn sàng chờ bạn.
Dạ! Cảm ơn bạn trước.
(hôm nay là ngày 11/9/2017)
Phần trên là đã viết xong mục số 1/ LÀM SAO ĐỐN NGỘ-KIẾN TÁNH : 6 con đường vào địa đạo TÁNH! TÂM. (kiến cắn, kiến tánh, tợ kiến tánh gì đó...)
Dạ! nếu bạn nào muốn mình thử một lần bước vào địa đạo trên thì hãy email cho tôi:tamtanhtamtanh@gmail.com.
Tôi sẽ gởi cho bạn một email hồi âm, bảo đảm khi bạn mở ra đọc email hồi âm này (trong đó chỉ viết có 1 câu ngắn gọn duy nhất!) thì bạn sẽ thấy tánh, tâm! của chính mình.
Nếu bạn muốn! Hoặc bạn có thể không tin lời nhãm nhí của tôi!
Tùy bạn vậy...
Dạ! tôi luôn sẳn sàng chờ bạn.
Dạ! Cảm ơn bạn trước.
(hôm nay là ngày 11/9/2017)
...
19/9/17
(viết tiếp0
2/ ĐỐN NGỘ, KIẾN TÁNH RỒI THÌ SAO? TỨC KHẮC THÀNH PHẬT ? HAY VẨN LÀ NGƯỜI THƯỜNG VẨN TIỆM TU-BẢO NHẬM! (sự kiến tánh, sự đốn ngộ)
Dạ phải nói đại nói càng...
Thôi hôm nay thay từ " đốn ngộ" hay thâm nhập thiền tông bằng "đốn cây" thì chúng ta sẽ dễ hình dung ra hơn, chứ nếu nói đốn ngộ hoài chỉ e chả có cây nào để làm cột nhà nữa, huống chi là tìm được lại nhà xưa.
Hãy xem, những cây già nua được chặt ngang, đốn ngang gốc...
Chúng sẽ mọc lên nhiều đọt non hơn, cây con hơn!
Và cái thân cây gỗ to kia nằm quẹp thẳng đờ sát mặt đất...
Còn mấy nhánh non mọc ra từ thân cây mẹ cũng là đà mặt đất chúng rất là thấp so với đọt non ở trên ngọn cây khi chưa đốn xuống.
Điều này cũng giống như ĐỐN NGỘ mà!
Tuy đồng PHẬT như ai đó đã nói...nhưng khác biệt rất lớn một trời một vực, một ở trên cao, một là đà mặt đất, cùng đều là đọt non mà!
Vậy nên không có việc đốn ngộ là thành phật thành phiết gì ngay tức khắc ạ...mà có biết PHẬT là cái gì ông gì đâu mà để thành giống ông ta chứ!? Phải không bạn, bạn có thấy mặt mày ông phật ra sao chưa, nói tôi nghe coi!
Ví như mấy cái tược non mọc lên chỗ gốc cây bị chặt đốn rất là yếu ớt, và đếm không xuể ví như rõ 1 pháp thì thông vạn pháp vốn vĩ cùng là đọt non cả! đọt với đọt có khác chi? nên thiền, hay tịnh có khác chi!
Đốn rồi thì cây ngã, cây ngã rồi thì nằm thấp mặt đất, nên phải bắt đầu lại từ đầu...bắt đầu lại từ chỗ thấp nhất! ngay tại đây và bây giờ! ngay tại dưới chân ta! mặt đất này! từ chỗ ăn ở mặt ngủ nghĩ hàng ngày, đi đứng tới lui, nói xui nói ngược, hớt tóc cạo râu, học ăn học nói, học hiền bỏ dữ, học niệm phật tụng kinh, gõ mõ lạy phật...
KỲ VẬY?
Sao đốn ngộ rồi lại cũng như chưa ngộ? sao cũng gõ mõ tụng kinh, học lành bỏ ác..vậy?
Có gì đâu mà kỳ với cục! đã nói rồi mà, tược non mọc ở chỗ rất là thấp chỗ bị đốn chặt mà!
Thử hỏi có ai khùng mà leo lên đọt cây tre mà chặt từng lóng ở trên đọt xuống trước không? leo lên tuột xuống rồi leo lên chặt biết giờ nào mới hết cây tre cả trăm đốt?
Chắc người khùng khiệu là tôi quá rồi! hi hi hi
Rất nhiều người không có cơ duyên với chặt tre ở gốc! mà chỉ khoái chặt từng mắt từng mắt ở ngọn trước thôi! vì họ thích như thế, quen như thế, họ chỉ dòm lên trên đọt tre, đâu có chịu nhìn lại dưới chân mình! họ sợ chặt phải chân mình thì khốn nguy! hi hi hi.
Phải có gan mới được!
Và người nhát gan họ tưởng những người gan to đều leo lên đọt tre! thật là trật lất!
người chặt ở gốc là người đốn gốc (đốn ngộ) là người nhát gan lắm vì họ đâu dám leo lên đọt tre cao mà chặt.
Người không chặt gốc (không đốn ngộ) mới là người leo lên đọt tre cao! mới là người đang ở trên đọt tre cao! sớm muộn gì cũng sẽ bị té xuống mặt đất thấp cho coi!
Kỳ lạ ha! lạ quá ha!
Dạ! thưa các bạn yêu mến!
Rất hạnh phúc khi được viết như vầy...
Thật sai lầm, khi nói người đốn ngộ là họ đã một phút nhảy tới trời xanh! Thât ra người đốn ngộ một phút họ cúi thấp cúi thấp đến mức không còn cúi thấp được nữa! chỗ ấy là chỗ cây tre bị chặt=đốn ấy mà. Chỉ khi nào cúi thấp mới nhìn thấy hết được các chỗ cao còn lại...
Và chính ở chỗ gốc tre bị chặt này, họ mới nhìn được tận từng các nhánh tre non khác đâm chòi mọc nhiều um tùm hơn, từ 1 cây tre ban đầu mọc ra nhiều cây! từ 1 pháp tu họ thâm nhập được cửa vào thì họ sẽ mở tung được các cửa (pháp tu khác còn lại) khác của căn nhà.
Và cửa nào họ cũng ló đầu ra nhìn được! kỳ thật! nên bảo họ niệm phật họ cũng niệm được, bảo họ quán tưởng khúc gỗ họ cũng làm được, bảo họ gõ mõ tụng kinh họ cũng không ngại ngùng, chả có làm gì (đọt tre non1) nói gì (đọt tre non2) suy nghĩ gì (đọt tre non3...) ra khỏi gốc tre bị chặt kia!
Bạn sẽ khó mà chấp nhận điều tôi viết.
chỗ cao nhất ở chỗ thấp nhất! và chỗ này cũng chưa phải thật cao!
Cụ thể như vầy:
bạn không thể bỏ niệm phật mà bảo bạn ngồi quán cục đất! bạn sẽ nói rằng tôi đang tu pháp tịnh độ, tôi chỉ niệm danh hiệu phật A DI ĐÀ mà. Sao lại có thể coi cục đất chứ!
hay ngược lại...người tu thiền gì đó bảo phải sang tịnh độ đâu có được, thiền là thiền, tịnh là tịnh, thiền khác tịnh hoàn toàn chứ! dạ chắc bạn sẽ nói vậy nghĩ vậy...thật không thể bửa nay thiền, mai thì tịnh độ...
Nếu bạn đã cưa cái gốc tre kia ngã rồi thì nay thiền mai tịnh có gì khác đâu ví như cái đọt tre non này với đọt tre non khác trong 1 chùm dọt tre non đang mọc lên um tùm! đọt nào mà chẳng gọi là đọt tre, hông lẽ có đọt đế sậy mọc lộn vào gốc tre! Lạ ha! lạ ha!
Còn chưa cưa, chưa đốn xong thì chỉ có 1 đọt duy nhất là ở ngọn tre cao vút trên không trung kia thôi!
(gõ nhiều mỏi tay rồi, mai mốt gõ tiếp thôi)
19/9/17
(viết tiếp0
2/ ĐỐN NGỘ, KIẾN TÁNH RỒI THÌ SAO? TỨC KHẮC THÀNH PHẬT ? HAY VẨN LÀ NGƯỜI THƯỜNG VẨN TIỆM TU-BẢO NHẬM! (sự kiến tánh, sự đốn ngộ)
Dạ phải nói đại nói càng...
Thôi hôm nay thay từ " đốn ngộ" hay thâm nhập thiền tông bằng "đốn cây" thì chúng ta sẽ dễ hình dung ra hơn, chứ nếu nói đốn ngộ hoài chỉ e chả có cây nào để làm cột nhà nữa, huống chi là tìm được lại nhà xưa.
Hãy xem, những cây già nua được chặt ngang, đốn ngang gốc...
Chúng sẽ mọc lên nhiều đọt non hơn, cây con hơn!
Và cái thân cây gỗ to kia nằm quẹp thẳng đờ sát mặt đất...
Còn mấy nhánh non mọc ra từ thân cây mẹ cũng là đà mặt đất chúng rất là thấp so với đọt non ở trên ngọn cây khi chưa đốn xuống.
Điều này cũng giống như ĐỐN NGỘ mà!
Tuy đồng PHẬT như ai đó đã nói...nhưng khác biệt rất lớn một trời một vực, một ở trên cao, một là đà mặt đất, cùng đều là đọt non mà!
Vậy nên không có việc đốn ngộ là thành phật thành phiết gì ngay tức khắc ạ...mà có biết PHẬT là cái gì ông gì đâu mà để thành giống ông ta chứ!? Phải không bạn, bạn có thấy mặt mày ông phật ra sao chưa, nói tôi nghe coi!
Ví như mấy cái tược non mọc lên chỗ gốc cây bị chặt đốn rất là yếu ớt, và đếm không xuể ví như rõ 1 pháp thì thông vạn pháp vốn vĩ cùng là đọt non cả! đọt với đọt có khác chi? nên thiền, hay tịnh có khác chi!
Đốn rồi thì cây ngã, cây ngã rồi thì nằm thấp mặt đất, nên phải bắt đầu lại từ đầu...bắt đầu lại từ chỗ thấp nhất! ngay tại đây và bây giờ! ngay tại dưới chân ta! mặt đất này! từ chỗ ăn ở mặt ngủ nghĩ hàng ngày, đi đứng tới lui, nói xui nói ngược, hớt tóc cạo râu, học ăn học nói, học hiền bỏ dữ, học niệm phật tụng kinh, gõ mõ lạy phật...
KỲ VẬY?
Sao đốn ngộ rồi lại cũng như chưa ngộ? sao cũng gõ mõ tụng kinh, học lành bỏ ác..vậy?
Có gì đâu mà kỳ với cục! đã nói rồi mà, tược non mọc ở chỗ rất là thấp chỗ bị đốn chặt mà!
Thử hỏi có ai khùng mà leo lên đọt cây tre mà chặt từng lóng ở trên đọt xuống trước không? leo lên tuột xuống rồi leo lên chặt biết giờ nào mới hết cây tre cả trăm đốt?
Chắc người khùng khiệu là tôi quá rồi! hi hi hi
Rất nhiều người không có cơ duyên với chặt tre ở gốc! mà chỉ khoái chặt từng mắt từng mắt ở ngọn trước thôi! vì họ thích như thế, quen như thế, họ chỉ dòm lên trên đọt tre, đâu có chịu nhìn lại dưới chân mình! họ sợ chặt phải chân mình thì khốn nguy! hi hi hi.
Phải có gan mới được!
Và người nhát gan họ tưởng những người gan to đều leo lên đọt tre! thật là trật lất!
người chặt ở gốc là người đốn gốc (đốn ngộ) là người nhát gan lắm vì họ đâu dám leo lên đọt tre cao mà chặt.
Người không chặt gốc (không đốn ngộ) mới là người leo lên đọt tre cao! mới là người đang ở trên đọt tre cao! sớm muộn gì cũng sẽ bị té xuống mặt đất thấp cho coi!
Kỳ lạ ha! lạ quá ha!
Dạ! thưa các bạn yêu mến!
Rất hạnh phúc khi được viết như vầy...
Thật sai lầm, khi nói người đốn ngộ là họ đã một phút nhảy tới trời xanh! Thât ra người đốn ngộ một phút họ cúi thấp cúi thấp đến mức không còn cúi thấp được nữa! chỗ ấy là chỗ cây tre bị chặt=đốn ấy mà. Chỉ khi nào cúi thấp mới nhìn thấy hết được các chỗ cao còn lại...
Và chính ở chỗ gốc tre bị chặt này, họ mới nhìn được tận từng các nhánh tre non khác đâm chòi mọc nhiều um tùm hơn, từ 1 cây tre ban đầu mọc ra nhiều cây! từ 1 pháp tu họ thâm nhập được cửa vào thì họ sẽ mở tung được các cửa (pháp tu khác còn lại) khác của căn nhà.
Và cửa nào họ cũng ló đầu ra nhìn được! kỳ thật! nên bảo họ niệm phật họ cũng niệm được, bảo họ quán tưởng khúc gỗ họ cũng làm được, bảo họ gõ mõ tụng kinh họ cũng không ngại ngùng, chả có làm gì (đọt tre non1) nói gì (đọt tre non2) suy nghĩ gì (đọt tre non3...) ra khỏi gốc tre bị chặt kia!
Bạn sẽ khó mà chấp nhận điều tôi viết.
chỗ cao nhất ở chỗ thấp nhất! và chỗ này cũng chưa phải thật cao!
Cụ thể như vầy:
bạn không thể bỏ niệm phật mà bảo bạn ngồi quán cục đất! bạn sẽ nói rằng tôi đang tu pháp tịnh độ, tôi chỉ niệm danh hiệu phật A DI ĐÀ mà. Sao lại có thể coi cục đất chứ!
hay ngược lại...người tu thiền gì đó bảo phải sang tịnh độ đâu có được, thiền là thiền, tịnh là tịnh, thiền khác tịnh hoàn toàn chứ! dạ chắc bạn sẽ nói vậy nghĩ vậy...thật không thể bửa nay thiền, mai thì tịnh độ...
Nếu bạn đã cưa cái gốc tre kia ngã rồi thì nay thiền mai tịnh có gì khác đâu ví như cái đọt tre non này với đọt tre non khác trong 1 chùm dọt tre non đang mọc lên um tùm! đọt nào mà chẳng gọi là đọt tre, hông lẽ có đọt đế sậy mọc lộn vào gốc tre! Lạ ha! lạ ha!
Còn chưa cưa, chưa đốn xong thì chỉ có 1 đọt duy nhất là ở ngọn tre cao vút trên không trung kia thôi!
(gõ nhiều mỏi tay rồi, mai mốt gõ tiếp thôi)
đốn ngộ thì mới ngộ ra tự tánh của mình vốn
thanh tịnh viên mãn tròn đầy chứ sao thành Phật được hẻ. Phật là giác ngộ hoàn
toàn. Từ cái ngộ đó mới tìm cách mà trụ vào tự tánh thì từ từ giác ngộ dần dần.
A di đà Phật!
...
Phải đấy...phải đó...tập bò tập chạy như tập vái tập lạy...niệm phật hay ngồi thiền cũng như tiền với dây chuyền vàng 24!
Phải đấy...phải đó...tập bò tập chạy như tập vái tập lạy...niệm phật hay ngồi thiền cũng như tiền với dây chuyền vàng 24!
3/CÓ CÁCH NÀO BIẾT MÌNH KIẾN TÁNH, ĐỐN NGỘ?
DẠ CÓ Ạ! (bài kiểm tra trắc nghiệm để biết bạn có kiến tánh, đốn ngộ không?)
CÁCH 1:
Nếu bạn có thể vứt bỏ ra khỏi trí nhớ của bạn 4 chữ: kiến tánh, đốn ngộ .
Thì bạn mới có thể biết mình sắp ngộ đốn, tánh kiến...
Còn bằng không, một chữ " K " đầu tiên trong từ " KIẾN " cũng không nếm được hương vị!
...
CÁCH 1:
Nếu bạn có thể vứt bỏ ra khỏi trí nhớ của bạn 4 chữ: kiến tánh, đốn ngộ .
Thì bạn mới có thể biết mình sắp ngộ đốn, tánh kiến...
Còn bằng không, một chữ " K " đầu tiên trong từ " KIẾN " cũng không nếm được hương vị!
...
CÁCH 2:
-Tự nhiên bạn hiểu hết diệu ý bên trong tất cả các pháp môn Chư Phật, Tổ dạy ( tất cả pháp môn trong kinh điển và ngoài kinh điển, kể cả tất cả pháp tu của ngoại đạo)
(bạn có thể diễn tả nó bằng cái lời của bạn cái hiểu của bạn như suối chảy không ngừng khi đặt bút xuống viết, mở miệng ra nói...)
- Những câu nói mâu thuẫn trong kinh điển giờ đã biến mất mâu thuẫn khi bạn thấy tánh. Mọi nút thắt được tháo gỡ.
( mâu thuẫn giữa chỗ nói tu thành phật thành bồ tát chỗ nói vô tu vô chứng vô đắc, 49 năm NHƯ LAI thuyết pháp nhưng chỗ lại nói: ai nói NHƯ LAI thuyết pháp là hủy báng NHƯ LAI, mâu thuẫn chỗ pháp tịnh độ mới có cõi CỰC LẠC còn tất cả pháp khác chỉ có CỰC BUỒN! vì vắng lặng, tĩnh lự, hư vô...)
-Tự nhiên bạn hiểu hết diệu ý bên trong tất cả các pháp môn Chư Phật, Tổ dạy ( tất cả pháp môn trong kinh điển và ngoài kinh điển, kể cả tất cả pháp tu của ngoại đạo)
(bạn có thể diễn tả nó bằng cái lời của bạn cái hiểu của bạn như suối chảy không ngừng khi đặt bút xuống viết, mở miệng ra nói...)
- Những câu nói mâu thuẫn trong kinh điển giờ đã biến mất mâu thuẫn khi bạn thấy tánh. Mọi nút thắt được tháo gỡ.
( mâu thuẫn giữa chỗ nói tu thành phật thành bồ tát chỗ nói vô tu vô chứng vô đắc, 49 năm NHƯ LAI thuyết pháp nhưng chỗ lại nói: ai nói NHƯ LAI thuyết pháp là hủy báng NHƯ LAI, mâu thuẫn chỗ pháp tịnh độ mới có cõi CỰC LẠC còn tất cả pháp khác chỉ có CỰC BUỒN! vì vắng lặng, tĩnh lự, hư vô...)
Hi hi hi!...
CÁCH 3:
Kiến tánh rồi thì luôn nhớ hơi thở của bạn lúc bạn thấy tánh hay sống với cái tánh ấy.
(lúc bạn quên hơi thở trong thoáng chốc thì đó cũng là lúc bạn quên mình theo vật! quên mất cái tánh. hi hi hi)
(tất nhiên nói ngược lại không đúng!- nếu chú ý tới hơi thở tất sẽ nhớ nó ngay nhưng như vậy không có nghĩa là bạn kiến tánh!
Ví như người tu pháp gì mà đếm hơi thở ra vào 12345 gì đó..., tôi không rành tên gọi là gì hình như là QUÁN SỔ TỨC gì đó...Người tu pháp này họ cũng nhớ hơi thở mà! họ đâu có kiến tánh đâu?! họ vẩn thở vẩn nhớ hơi thở và mỗi nhịp thở đếm 1 rồi 2 họ đang tập trung ý thức, hay tập trung suy nghĩ vào hơi thở và mấy con số toán học này! đây cũng là pháp hữu vi dạy trong kinh điển có dùng sức. Cốt để an tâm, dẹp vọng tưởng...rồi dần già lâu ngày bạn công phu tin tấn tự động bạn sẽ nhận ra còn có một điều gì bí ẩn núp sau mấy con số toán học và hơi thở này! CÁI NÚP SÂU TRONG ĐÓ là gì? cái này mới chính là cái bạn phải hành trì hay sống với nó nhớ tới nó đây mới gọi là thật sự TU BÊN TRONG! hay NẾM ĐƯỢC DIỆU Ý HƯƠNG VỊ CỦA PHÁP MÔN ĐÓ!
Chứ chã nhẽ ngồi bắt chước mấy chú nhóc con học toán vỡ lòng e a 1...2...3...4... hoài hay sao? hi hi hi
Tất nhiên nếu đếm hơi thở hoài mà vẩn thích vẩn không thấy gì vẩn bình thường thì phải tin tấn dũng mãnh mà đếm đến hơi thở đến hơi thở cuối cùng! Kiên nhẫn...kiên nhẫn...Cho dù HẮC BẠCH VÔ THƯỜNG đến rước đi cũng không quên hơi thở và đừng có rung sợ mà niệm NAM MÔ A DI ĐÀ phật!thì thật không có nên đâu...đã không hiểu thì chưa tin, đã hiểu thì tin rồi làm, đã làm thì làm cho chót, chết cũng cam tâm! pháp tu hữu vi nào cũng y chang nhau mà thôi, bắp cũng gọi là ngô mà!Pháp tu hữu vi nào cũng nhắm đến cái đích đầu tiên là rơi vào pháp vô vi!
Nếu kiếp này không vớ được pháp vô vi thì hẹn lại kiếp sau vậy...đừng có lo...Ai cũng phải chết mà! Tui cũng vậy mà! hi hi hi
Còn người thấy tánh họ vẩn nhớ hơi thở, họ không dẹp vọng tưởng, họ không dùng sức gì cả, vọng tưởng đến biết đến, đi biết đi , cứ thản nhiên vui chơi với nó, và luôn hằng biết còn có 1 cái gọi là TÁNH ẩn sâu trong vọng tưởng đó! vậy thôi chỉ có vậy.
Tất nhiên nói nghe dễ quá...nhưng ăn được lời nói thì khó chứ đọc được lời nói, hiểu được lời nói có gì khó đâu!
Chỉ có ăn được lời kinh văn mới biết mùi vị của chân kinh, còn không dầu có nghiền nát tam tạng giáo điển cũng chỉ là tro bụi phù du...chỉ một cơn gió tử thần nhè nhẹ thoảng qua là tiêu tan đám bụi bám kia....và sự nghiệp đèn sách mày kinh nấu điển cùng luận giải biện tài thao thao bất tuyệt mấy chục năm trời! theo mây theo gió...
Thật không còn 1 hạt kinh dính lại tà áo khoát!)
Kiến tánh rồi thì luôn nhớ hơi thở của bạn lúc bạn thấy tánh hay sống với cái tánh ấy.
(lúc bạn quên hơi thở trong thoáng chốc thì đó cũng là lúc bạn quên mình theo vật! quên mất cái tánh. hi hi hi)
(tất nhiên nói ngược lại không đúng!- nếu chú ý tới hơi thở tất sẽ nhớ nó ngay nhưng như vậy không có nghĩa là bạn kiến tánh!
Ví như người tu pháp gì mà đếm hơi thở ra vào 12345 gì đó..., tôi không rành tên gọi là gì hình như là QUÁN SỔ TỨC gì đó...Người tu pháp này họ cũng nhớ hơi thở mà! họ đâu có kiến tánh đâu?! họ vẩn thở vẩn nhớ hơi thở và mỗi nhịp thở đếm 1 rồi 2 họ đang tập trung ý thức, hay tập trung suy nghĩ vào hơi thở và mấy con số toán học này! đây cũng là pháp hữu vi dạy trong kinh điển có dùng sức. Cốt để an tâm, dẹp vọng tưởng...rồi dần già lâu ngày bạn công phu tin tấn tự động bạn sẽ nhận ra còn có một điều gì bí ẩn núp sau mấy con số toán học và hơi thở này! CÁI NÚP SÂU TRONG ĐÓ là gì? cái này mới chính là cái bạn phải hành trì hay sống với nó nhớ tới nó đây mới gọi là thật sự TU BÊN TRONG! hay NẾM ĐƯỢC DIỆU Ý HƯƠNG VỊ CỦA PHÁP MÔN ĐÓ!
Chứ chã nhẽ ngồi bắt chước mấy chú nhóc con học toán vỡ lòng e a 1...2...3...4... hoài hay sao? hi hi hi
Tất nhiên nếu đếm hơi thở hoài mà vẩn thích vẩn không thấy gì vẩn bình thường thì phải tin tấn dũng mãnh mà đếm đến hơi thở đến hơi thở cuối cùng! Kiên nhẫn...kiên nhẫn...Cho dù HẮC BẠCH VÔ THƯỜNG đến rước đi cũng không quên hơi thở và đừng có rung sợ mà niệm NAM MÔ A DI ĐÀ phật!thì thật không có nên đâu...đã không hiểu thì chưa tin, đã hiểu thì tin rồi làm, đã làm thì làm cho chót, chết cũng cam tâm! pháp tu hữu vi nào cũng y chang nhau mà thôi, bắp cũng gọi là ngô mà!Pháp tu hữu vi nào cũng nhắm đến cái đích đầu tiên là rơi vào pháp vô vi!
Nếu kiếp này không vớ được pháp vô vi thì hẹn lại kiếp sau vậy...đừng có lo...Ai cũng phải chết mà! Tui cũng vậy mà! hi hi hi
Còn người thấy tánh họ vẩn nhớ hơi thở, họ không dẹp vọng tưởng, họ không dùng sức gì cả, vọng tưởng đến biết đến, đi biết đi , cứ thản nhiên vui chơi với nó, và luôn hằng biết còn có 1 cái gọi là TÁNH ẩn sâu trong vọng tưởng đó! vậy thôi chỉ có vậy.
Tất nhiên nói nghe dễ quá...nhưng ăn được lời nói thì khó chứ đọc được lời nói, hiểu được lời nói có gì khó đâu!
Chỉ có ăn được lời kinh văn mới biết mùi vị của chân kinh, còn không dầu có nghiền nát tam tạng giáo điển cũng chỉ là tro bụi phù du...chỉ một cơn gió tử thần nhè nhẹ thoảng qua là tiêu tan đám bụi bám kia....và sự nghiệp đèn sách mày kinh nấu điển cùng luận giải biện tài thao thao bất tuyệt mấy chục năm trời! theo mây theo gió...
Thật không còn 1 hạt kinh dính lại tà áo khoát!)
Vậy có nghĩa là sau khi bị kiến cắn thì vứt hết
Giáo Lý Phật Pháp đi chăng ?
...
CHÀO NGỘ KHÔNG!
- Kiến tánh kiến cắn rồi tự nhiên không cần vứt sạch mà kinh điển giả tự nhiên bay mất! chỉ còn lại kinh điển thật-chân kinh thôi!
TAM TẠNG GIÁO ĐIỂN chỉ là kinh giả!
Kinh thật, chân kinh phải là kinh không tự, không chữ! ( PHIM TÂY DU KÝ kinh không chữ mới thật, có chữ là giả- tôi khen ông NGÔ THỪA ÂN ổng đem cái ý này vào phim thật là hay!)
TAM tạng giáo lý chỉ là con chữ, sách vở, tất sẽ bị vô thường hoại diệt theo thời gian, chỉ có chân kinh- kinh không chữ thì mới còn tồn tại bất tử.
Kinh này vương mới không đốt được, không dùng nước làm ước được, chứ kinh bằng sách, bằng đĩa VCD, DVD, Thẻ nhớ, hay download lên diễn đàn, tạng thư phật học, thư viện phật học sớm muộn cũng hoại diệt khi không có điện! hay mối mọt ăn sách vở, đĩa VCD bị trầy xướt...
Tất cả kinh điển chỉ dạy pháp hữu vi, tất hoại diệt! mục đích bày ra pháp hữu vi là để an thân, an tâm! kế đến phải tiến lên bước nữa là TÌM RA cái gọi là chân tâm hay cục phân chó GÌ ĐÓ ! rồi từ đó cứ đi tiếp...đi tiếp...với chân tâm này...ĐÓ MỚI LÀ CHÂN KINH THẬT SỰ! dù niệm phật cốt cũng để an tâm trước, sau đó dần già phát hiện ra chân tâm mà sống với nó,,,tu với nó, mà khi đã tu được với nó rồi thì đâu còn mơ gì đến cực lạc tây phang! hi hi hi. Nếu còn niệm phật mà mơ cực lạc là còn tu ngoài vỏ. chưa thấy bản tâm bản tánh, chưa niệm phật nhất tâm, hay niệm phật tam muội tam miết tam mó gì đó...hi hihi
Tóm lại:
khi chưa hiểu giáo lý thật, nếm được giáo lý thật, ăn được giáo lý thật thì nhất định cũng cần có giáo lý giả để nương nhờ mà rồi từ từ tìm ra giáo lý thật! Nhưng nếu nương nhờ hoài, nhưng nếu sống với giáo lý giả hoài, tu với giáo lý giả hoài ắt đến khi tan rã xác thân khi chết thì còn gì mà nương. Nên mục đích là nhanh chóng thoát ra cái giả, thoát cái nương nhờ này, mà phải tự lực cánh sinh tìm ra cái chân thật.
Phải dùng giáo lý giả chỉ là cách thường tình, vòng vo, tạm đặt ra, hợp căn cơ người chậm nhạy bén mới tu pháp hữu vi, niệm phật, ngồi thiền cột tâm....vân vân.
Người nhạy bén không cần kinh giả, nhân lời thầy tổ la quát khi xưa mà nhận ra cái chân kinh..., và thời nay không còn thầy tổ thì phải nhờ chính mình! đâu còn ai quát mắng mình...
(Tất nhiên phật dạy ta bố thí tức pháp hữu vi, vậy khi kiến tánh ta bỏ pháp hữu vi này sao? dạ không, tự nhiên nếu bạn thấy tánh, bạn sống với cái tánh ấy một thời gian tự nhiên bạn sẽ hỷ lạc và lắng động phiền não, cởi mở, chân thành, tham sân si ít đi dần dần,,, tình thương người mến vật, bố thí của bố thí tài bố thí tâm ngày càng nảy nở như hoa xuân khoe sắc!
Rất là tuyệt!
Không cần ép mình bố thí người mình ghét, không cần tập thương người mình không thương! người mình căm thù! mà tự nhiên trong lòng ta mến yêu người ta từng thù ghét và căm thù năm xưa! ngộ thật, kỳ thật! lạ thật!
Hãy tự lo liệu vậy...tự thấp đuốc thấp nến gì đó...
Hi hi hi
Càng nói càng viết ( cái nói cái viết này là ý căn tức ma nói! ) càng xa kinh thật! nói một câu xa 1 câu, viết một quyển sách về TỊNH, THIỀN thì càng xa TỊNH THẬT, THIỀN THẬT bằng số đo của quyển sách ấy!
...
Viết dài dòng quá, nên cũng xa cái gọi là chân kinh vài ba vòng rồi! hi hi
Đi nha ông bạn.
CHÀO NGỘ KHÔNG!
- Kiến tánh kiến cắn rồi tự nhiên không cần vứt sạch mà kinh điển giả tự nhiên bay mất! chỉ còn lại kinh điển thật-chân kinh thôi!
TAM TẠNG GIÁO ĐIỂN chỉ là kinh giả!
Kinh thật, chân kinh phải là kinh không tự, không chữ! ( PHIM TÂY DU KÝ kinh không chữ mới thật, có chữ là giả- tôi khen ông NGÔ THỪA ÂN ổng đem cái ý này vào phim thật là hay!)
TAM tạng giáo lý chỉ là con chữ, sách vở, tất sẽ bị vô thường hoại diệt theo thời gian, chỉ có chân kinh- kinh không chữ thì mới còn tồn tại bất tử.
Kinh này vương mới không đốt được, không dùng nước làm ước được, chứ kinh bằng sách, bằng đĩa VCD, DVD, Thẻ nhớ, hay download lên diễn đàn, tạng thư phật học, thư viện phật học sớm muộn cũng hoại diệt khi không có điện! hay mối mọt ăn sách vở, đĩa VCD bị trầy xướt...
Tất cả kinh điển chỉ dạy pháp hữu vi, tất hoại diệt! mục đích bày ra pháp hữu vi là để an thân, an tâm! kế đến phải tiến lên bước nữa là TÌM RA cái gọi là chân tâm hay cục phân chó GÌ ĐÓ ! rồi từ đó cứ đi tiếp...đi tiếp...với chân tâm này...ĐÓ MỚI LÀ CHÂN KINH THẬT SỰ! dù niệm phật cốt cũng để an tâm trước, sau đó dần già phát hiện ra chân tâm mà sống với nó,,,tu với nó, mà khi đã tu được với nó rồi thì đâu còn mơ gì đến cực lạc tây phang! hi hi hi. Nếu còn niệm phật mà mơ cực lạc là còn tu ngoài vỏ. chưa thấy bản tâm bản tánh, chưa niệm phật nhất tâm, hay niệm phật tam muội tam miết tam mó gì đó...hi hihi
Tóm lại:
khi chưa hiểu giáo lý thật, nếm được giáo lý thật, ăn được giáo lý thật thì nhất định cũng cần có giáo lý giả để nương nhờ mà rồi từ từ tìm ra giáo lý thật! Nhưng nếu nương nhờ hoài, nhưng nếu sống với giáo lý giả hoài, tu với giáo lý giả hoài ắt đến khi tan rã xác thân khi chết thì còn gì mà nương. Nên mục đích là nhanh chóng thoát ra cái giả, thoát cái nương nhờ này, mà phải tự lực cánh sinh tìm ra cái chân thật.
Phải dùng giáo lý giả chỉ là cách thường tình, vòng vo, tạm đặt ra, hợp căn cơ người chậm nhạy bén mới tu pháp hữu vi, niệm phật, ngồi thiền cột tâm....vân vân.
Người nhạy bén không cần kinh giả, nhân lời thầy tổ la quát khi xưa mà nhận ra cái chân kinh..., và thời nay không còn thầy tổ thì phải nhờ chính mình! đâu còn ai quát mắng mình...
(Tất nhiên phật dạy ta bố thí tức pháp hữu vi, vậy khi kiến tánh ta bỏ pháp hữu vi này sao? dạ không, tự nhiên nếu bạn thấy tánh, bạn sống với cái tánh ấy một thời gian tự nhiên bạn sẽ hỷ lạc và lắng động phiền não, cởi mở, chân thành, tham sân si ít đi dần dần,,, tình thương người mến vật, bố thí của bố thí tài bố thí tâm ngày càng nảy nở như hoa xuân khoe sắc!
Rất là tuyệt!
Không cần ép mình bố thí người mình ghét, không cần tập thương người mình không thương! người mình căm thù! mà tự nhiên trong lòng ta mến yêu người ta từng thù ghét và căm thù năm xưa! ngộ thật, kỳ thật! lạ thật!
Hãy tự lo liệu vậy...tự thấp đuốc thấp nến gì đó...
Hi hi hi
Càng nói càng viết ( cái nói cái viết này là ý căn tức ma nói! ) càng xa kinh thật! nói một câu xa 1 câu, viết một quyển sách về TỊNH, THIỀN thì càng xa TỊNH THẬT, THIỀN THẬT bằng số đo của quyển sách ấy!
...
Viết dài dòng quá, nên cũng xa cái gọi là chân kinh vài ba vòng rồi! hi hi
Đi nha ông bạn.
...
(tiếp)
cách 4:
- Để biết mình có kiến tánh hay không? cách thứ 4 tiếp theo để kiểm chứng là: không trở ngại hay thấy khó chịu khi thay đổi hành trì giữa các pháp tu hữu vi!
.....
(nghĩa là: ví dụ bạn đang tu quán câu thoại đầu Ta là ai! bảo bạn quán tượng phật trước mặt cũng được, hay bạn quay sang niệm NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT cũng được, hay bảo bạn bỏ niệm phật mà ngồi quán chót mũi bạn bạn cũng làm trơn tru không cảm thấy khó chịu hay khó khăn gì...
Các ví dụ trên đều là các pháp hữu vi như các pháp : TỊNH ĐỘ TÔNG, MẬT TÔNG, THIỀN TIỆM GIÁO-NGUYÊN THỦY...vân vân truyền trong kinh điển, nên pháp nào thực hành - tu cũng vậy mà thôi cũng đều là cách lột ra CÁI VỎ để thấy được để ngữi được để ăn được pháp chân thật là CÁI RUỘT ẩn tàng sâu bên trong lớp vỏ mà thôi!
Pháp chân thật nếu đã nếm được rồi thì bạn sẽ ngồi đó mà mĩm cười hạnh phúc thấy rằng thật ra pháp vốn chỉ 1!, 84000 pháp tu thật ra khi đem cô đặc, đem chưng cất lấy hết tạp chất ra thì chỉ còn lại tinh hoa rượu gốc của nó chỉ còn lại 1 pháp duy nhất- 1 loại rượu gốc cực mạnh tạm gọi cho có tên mà gọi đó là pháp thấy tánh!, hay Thiền tông, thiền đốn ngộ, thuyền độc mộc, pháp kiến cắn gì đó cũng được...Tên gọi thôi mà...tên gì chả được...)
(Như tôi- Hoiquangphanchieu này, giờ pháp phiết gì tôi hành trì cũng được, chả có chướng ngại hay khó khăn khó khiết gì, thiền, tịnh, mật ong mật gấu gì cũng như nhau..., nhưng kỳ thật tôi chả có hành trì mấy cái lớp vỏ này làm gì nữa...bởi ai lại ngốc khi được lọt vào ruột mà ở đó còn phí sức mà ngồi kiết già đau đầu mỏi gối cổ cong nhức chân làm gì.. sờ mó ngắm ngía cái vỏ nữa làm gì...Dạ, thật không dám tự tân bốc mình...nhưng vì nói phải nói cho ra nói, vì viết phải viết cho ra viết...)
( dạ! ngược lại có nghĩa là bạn chưa kiến tánh, chưa thấy tánh thường thì cần tu pháp gì phải chọn 1 pháp duy nhất mà cứ thế hành trì tu, ai lôi kéo theo người khác cũng phải tin tấn chính mình đã chọn pháp đó là hợp với mình, không tu theo người khác, hay vì thấy người khác tu tịnh độ thời mạt pháp mạt phiết gì đó...đông quá mà ta bỏ pháp quán sổ tức...rẽ sang tịnh độ thì thật không nên. Hãy suy nghĩ, cân nhắc cho kỹ!
Và khi đã thấy tánh rồi, thì các pháp hữu vi trên đều tốn hao sức lực là cái vỏ nên bạn sẽ vứt bỏ nó ngay! chỉ sống với cái ruột, đây không phải là hỷ báng, hay chê pháp hữu vi dở, mà nhân nhờ hành trì hữu vi mà nhận ra vô vi!, hoặc có người là ngoại đạo, hoặc có người không theo tôn giáo nào, hoặc có người chính hiệu là nhà khoa học, trí thức, hoặc có người chưa tu tập hành trì pháp hữu vi nào, nhưng người này là bậc thượng căn thượng cặn thượng cắn gì đó...mà nhanh trí liễu ngộ nhờ câu kinh, nhờ ngữ lục chư tổ, nhờ thiện tri thức chỉ dạy mà đốn ngộ ngay cái pháp vô vi này thì không cần tập tành hành trì các pháp hữu vi làm chi nữa...)
(dạ! hình như có ái đó nói: thời mạt pháp chỉ có pháp Tịnh Độ là mới giải thoát! mới là pháp phù hợp, mới là pháp thâu nhiếp hết thảy cả các pháp chư phật dạy!..., tôi nghĩ người này thật là đáng thương! thật đáng buồn cho người này, không phải chê người này, mà thật tình nói rằng người này chả hiểu gì cả 1 chữ : TU! chứ đừng nói gì đến pháp đến phiết! đến tịnh độ tịnh đố...gì đó...
Nếu người đó nói: 2 chữ NIỆM PHẬT là thâu nhíp hết tất cả 84000 pháp tu của chư PHẬT đã dạy thì mới đúng! mới có lý! người này mới hiểu chữ TU!
Vì sao 2 chữ: NIỆM PHẬT là thâu nhíp tất cả pháp tu? tra từ điển xem, vạch nát kinh điển xem, cái nghĩa đơn giản thôi của từ: NIỆM, và từ : PHẬT coi thế nào? hình như niệm phật là niệm bản lai thanh tịnh mới đúng! vậy niệm cái bản lai thanh tịnh là niệm cái gì? có phải niệm cái tánh? cái tâm?..., vậy có phải pháp thấy tánh không? có phải là pháp THIỀN TÔNG không? có phải là pháp vô vi không? đốn ngộ không?
1 PHÁP VÔ VI gọi là THIỀN TÔNG, ĐỐN NGỘ, KIẾN TÁNH THÌ MỚI THÂU NHÍP HẾT TẤT CẢ PHÁP TU HỮU VI :"84000-1" , thật ra không phải có 84000 pháp hữu vi mà phải trừ đi 1 pháp vô vi mới đúng! hi hi hi, vậy sẽ còn lại là: 83999!)
(Dạ! tam tạng giáo điển có thể được tóm tắt thành 1 câu:
TU TÂM DƯỠNG TÁNH!, hay tóm gọn hơn , cực kỳ gọn hơn chỉ còn thành 1 chữ: TÂM!)
( Dạ! tôi không có ý đả phá, hay có ý bác bỏ các pháp hữu vi mà CHƯ PHẬT đã dạy. Tôi có 10 cái mạng cũng không dám! Hi hi hi )
Cảm ơn các bạn đã đọc!
(nhiều khi các bạn vào đây đang đọc giờ này -2027, 2037, 2057...thì tôi đã không còn ở thế gian này nữa rồi...hi hi hi! Thật mà!)
(tiếp)
cách 4:
- Để biết mình có kiến tánh hay không? cách thứ 4 tiếp theo để kiểm chứng là: không trở ngại hay thấy khó chịu khi thay đổi hành trì giữa các pháp tu hữu vi!
.....
(nghĩa là: ví dụ bạn đang tu quán câu thoại đầu Ta là ai! bảo bạn quán tượng phật trước mặt cũng được, hay bạn quay sang niệm NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT cũng được, hay bảo bạn bỏ niệm phật mà ngồi quán chót mũi bạn bạn cũng làm trơn tru không cảm thấy khó chịu hay khó khăn gì...
Các ví dụ trên đều là các pháp hữu vi như các pháp : TỊNH ĐỘ TÔNG, MẬT TÔNG, THIỀN TIỆM GIÁO-NGUYÊN THỦY...vân vân truyền trong kinh điển, nên pháp nào thực hành - tu cũng vậy mà thôi cũng đều là cách lột ra CÁI VỎ để thấy được để ngữi được để ăn được pháp chân thật là CÁI RUỘT ẩn tàng sâu bên trong lớp vỏ mà thôi!
Pháp chân thật nếu đã nếm được rồi thì bạn sẽ ngồi đó mà mĩm cười hạnh phúc thấy rằng thật ra pháp vốn chỉ 1!, 84000 pháp tu thật ra khi đem cô đặc, đem chưng cất lấy hết tạp chất ra thì chỉ còn lại tinh hoa rượu gốc của nó chỉ còn lại 1 pháp duy nhất- 1 loại rượu gốc cực mạnh tạm gọi cho có tên mà gọi đó là pháp thấy tánh!, hay Thiền tông, thiền đốn ngộ, thuyền độc mộc, pháp kiến cắn gì đó cũng được...Tên gọi thôi mà...tên gì chả được...)
(Như tôi- Hoiquangphanchieu này, giờ pháp phiết gì tôi hành trì cũng được, chả có chướng ngại hay khó khăn khó khiết gì, thiền, tịnh, mật ong mật gấu gì cũng như nhau..., nhưng kỳ thật tôi chả có hành trì mấy cái lớp vỏ này làm gì nữa...bởi ai lại ngốc khi được lọt vào ruột mà ở đó còn phí sức mà ngồi kiết già đau đầu mỏi gối cổ cong nhức chân làm gì.. sờ mó ngắm ngía cái vỏ nữa làm gì...Dạ, thật không dám tự tân bốc mình...nhưng vì nói phải nói cho ra nói, vì viết phải viết cho ra viết...)
( dạ! ngược lại có nghĩa là bạn chưa kiến tánh, chưa thấy tánh thường thì cần tu pháp gì phải chọn 1 pháp duy nhất mà cứ thế hành trì tu, ai lôi kéo theo người khác cũng phải tin tấn chính mình đã chọn pháp đó là hợp với mình, không tu theo người khác, hay vì thấy người khác tu tịnh độ thời mạt pháp mạt phiết gì đó...đông quá mà ta bỏ pháp quán sổ tức...rẽ sang tịnh độ thì thật không nên. Hãy suy nghĩ, cân nhắc cho kỹ!
Và khi đã thấy tánh rồi, thì các pháp hữu vi trên đều tốn hao sức lực là cái vỏ nên bạn sẽ vứt bỏ nó ngay! chỉ sống với cái ruột, đây không phải là hỷ báng, hay chê pháp hữu vi dở, mà nhân nhờ hành trì hữu vi mà nhận ra vô vi!, hoặc có người là ngoại đạo, hoặc có người không theo tôn giáo nào, hoặc có người chính hiệu là nhà khoa học, trí thức, hoặc có người chưa tu tập hành trì pháp hữu vi nào, nhưng người này là bậc thượng căn thượng cặn thượng cắn gì đó...mà nhanh trí liễu ngộ nhờ câu kinh, nhờ ngữ lục chư tổ, nhờ thiện tri thức chỉ dạy mà đốn ngộ ngay cái pháp vô vi này thì không cần tập tành hành trì các pháp hữu vi làm chi nữa...)
(dạ! hình như có ái đó nói: thời mạt pháp chỉ có pháp Tịnh Độ là mới giải thoát! mới là pháp phù hợp, mới là pháp thâu nhiếp hết thảy cả các pháp chư phật dạy!..., tôi nghĩ người này thật là đáng thương! thật đáng buồn cho người này, không phải chê người này, mà thật tình nói rằng người này chả hiểu gì cả 1 chữ : TU! chứ đừng nói gì đến pháp đến phiết! đến tịnh độ tịnh đố...gì đó...
Nếu người đó nói: 2 chữ NIỆM PHẬT là thâu nhíp hết tất cả 84000 pháp tu của chư PHẬT đã dạy thì mới đúng! mới có lý! người này mới hiểu chữ TU!
Vì sao 2 chữ: NIỆM PHẬT là thâu nhíp tất cả pháp tu? tra từ điển xem, vạch nát kinh điển xem, cái nghĩa đơn giản thôi của từ: NIỆM, và từ : PHẬT coi thế nào? hình như niệm phật là niệm bản lai thanh tịnh mới đúng! vậy niệm cái bản lai thanh tịnh là niệm cái gì? có phải niệm cái tánh? cái tâm?..., vậy có phải pháp thấy tánh không? có phải là pháp THIỀN TÔNG không? có phải là pháp vô vi không? đốn ngộ không?
1 PHÁP VÔ VI gọi là THIỀN TÔNG, ĐỐN NGỘ, KIẾN TÁNH THÌ MỚI THÂU NHÍP HẾT TẤT CẢ PHÁP TU HỮU VI :"84000-1" , thật ra không phải có 84000 pháp hữu vi mà phải trừ đi 1 pháp vô vi mới đúng! hi hi hi, vậy sẽ còn lại là: 83999!)
(Dạ! tam tạng giáo điển có thể được tóm tắt thành 1 câu:
TU TÂM DƯỠNG TÁNH!, hay tóm gọn hơn , cực kỳ gọn hơn chỉ còn thành 1 chữ: TÂM!)
( Dạ! tôi không có ý đả phá, hay có ý bác bỏ các pháp hữu vi mà CHƯ PHẬT đã dạy. Tôi có 10 cái mạng cũng không dám! Hi hi hi )
Cảm ơn các bạn đã đọc!
(nhiều khi các bạn vào đây đang đọc giờ này -2027, 2037, 2057...thì tôi đã không còn ở thế gian này nữa rồi...hi hi hi! Thật mà!)
...
(tiếp)
CÁCH 5:
Muốn biết mình có kiến tánh hay không cũng còn có cách thứ 5:
Mình đọc kinh mà chuyển được kinh thì mình kiến tánh!
Mình bị kinh chuyển (quên mình theo vật=kinh) khi đọc nó thì mình chưa kiến tánh!
giải thích:
Sao lại như vậy? chuyển kinh, kinh chuyển là gì đây.
Có một ông bạn VÔ NĂNG, hay NGỘ KHÔNG gì đó tôi viết tới đây thì quên rồi...hi hi hi! đã hỏi tôi rằng kiến tánh rồi thì vứt bỏ hết kinh điển chăng?
Tức là kiến tánh rồi thì không cần kinh điển nữa hay sao? dạ đúng! mà cũng không đúng!
Một người kiến tánh biết rất rõ: ban đầu mới kiến tánh sống với cái tánh chưa có quen, chưa có nhớ tánh nhiều hơn quên tánh! thì người kiến tánh này sẽ đứng giữa 2 ngã ba đường! giữa 2 suy nghĩ là mình có nên đọc kinh, nghiên cứu kinh điển nữa hay không? Anh ta sẽ phân vân mà khó xác định được phải làm thế nào mới phải! Vì mới kiến tánh, anh ta sẽ quên cái tánh (quên mình theo vật=kinh) khi anh ta đọc kinh, nghe kinh! Đây là sự thật! Tôi cũng vậy!
Khi TÔI mới kiến tánh kiến cò gì đó...thì tôi rất là phân vân và sợ không dám nghe kinh, hay đọc kinh vì càng nghe, càng đọc thì tôi càng quên mất cái tánh!
Và kinh nghiệm tôi đã trải qua sau 6 năm thì từ từ không sợ quên cái tánh khi đọc kinh nghe kinh nữa. Tức là như bây giờ nè! như bây giờ tôi đang lên diễn đàn này gõ gõ bằng đôi tay đôi mắt nhìn và tâm suy nghĩ động não để viết ra câu chữ...thì CÁI TÁNH vẩn ở riêng đó một bên trong thâm tâm, vọng tâm là suy nghĩ hiểu biết của bộ não chỉ thị ra đôi mắt nhìn và đôi tay để đánh máy bài viết này cho các bạn nè!
Khi chưa thấy tánh, bạn sẽ không thể phân biệt tách ra được chân tâm và vọng tâm! như khi dầu và nước lúc bị khuấy lên, nhưng khi để yên hồi lâu thì dầu sẽ nổi lên trên, nước nặng hơn ở dưới tách thành 2 lớp rõ ràng! Nước là chân tâm, là CÁI TÁNH, dầu là vọng tâm, là suy nghĩ lăng xăng!
Vậy: Khi một người đã kiến tánh và đã có thời gian đủ nhiều sống với cái tánh ấy thuần thục thành thạo rồi thì khi anh ta đọc kinh điển, nghe kinh điển, viết kinh điển, anh ta sẽ chuyển được kinh điển!
Chuyển kinh là gì? chuyển kinh là không bị kinh trói buột, không bị kinh điễn dẫn đi, không bị mê theo kinh mà quên chính mình, quên mất chân tâm mình theo kinh (kinh là vật!) , dù ta nghe hay đọc hay suy nghĩ nói viết thì đó cũng chỉ là suy nghĩ tức vọng tâm tức dùng sức của bộ não có hành, có tạo tác ắt có hoại diệt vô thường gì đó...
Cho nên kinh điển là con dao 2 lưỡi! chưa kiến tánh (chỉ tu được lớp vỏ=tu bên ngoài), chưa tu ruột được, chưa thâm nhập THIỀN TÔNG, chưa ngộ đạo ngộ điết gì đó hi hi hi...Thì dù có nghiền nát kinh điển ra học, ra tư duy, ra suy nghĩ, ra đọc ra nói ra giải nghĩa ...thì đó cũng là hành động của vọng tâm, là giặc, mà loại giặc này khó phân biệt và rất là khó xua đuổi nó được mà lại hay nhận nó làm con! Thật là khốn khổ mà!
Nói tới đây lại nhớ đến thêm cái ý câu nói: Giải thoát tri kiến giải thoát rất là khó..., khi ta học kinh điển tức là ta đang tích trữ tri kiến giải thoát vào bộ não vào vọng tâm ta làm vọng tâm ta càng nổi dậy, làm vọng tâm ta càng thêm mập, béo, to khỏe hơn.
Và nó sẽ bùng dậy nhảy múa lăng xăng theo chữ nghia kinh điển nhiều hơn, nên ta nào hay biết chính vọng tâm càng nhảy múa (càng hiểu biết kinh điển) thì dù điệu nhảy LAMBADA hay sexsi hay điệu nhảy hip hot của tụi nhóc con thì điệu nào cũng là điệu nhảy nhót cám dỗ vô bổ ...điệu nào cũng tai hại cả!
Tất nhiên có điệu nhảy của vọng tâm thì êm ả hiền diệu (thuyết giảng kinh), có điệu nhảy thì nóng bỏng khêu gọi dục vọng (sexsi,hip hot)...dù điệu nhảy thánh thiện hay gợi dục nào cũng là nòi giống nhảy múa mà thôi! Dù là con mèo hay con mão cũng kêu... ngao...ngao... mà! hi hi hi
Dạ! tôi dốt nát nói bậy nói bạ các bạn nghe có lý thì tôi mừng, không có lý thì tôi cũng vui! hi hi hi...
Vậy nên, một người muốn biết mình có kiến tánh hay không chỉ cần đọc kinh là cũng biết, nếu chuyển được kinh là kiến tánh rồi!
Nghe là hình như trong PHÁP BỬU ĐÀN KINH có nói cái ý: Pháp Hoa chuyển hay chuyển Pháp Hoa? đó ...đó...là cái ý đó...
Cho nên, chưa kiến tánh thì đọc cả tam tạng kinh điển thì cũng dã chàng xe cát bể đông! như hạt bụi trần chỉ 1 cơn gió nhẹ là sẽ phủi sạch khi tử thần đến...Nhưng! nói vậy không có nghĩa là bát bỏ kinh điển à nha! Tôi không dám bảo bạn đốt bỏ kinh điển! Thật là tội lỗi!
Có kinh giả = kinh có chữ! cũng có kinh thật= chân kinh= kinh không chữ! trong kinh giả đó.
Kinh không chữ mà ai đọc được thì đó mới thật là đọc được kinh! Dạ! hãy cố gắng, cố gắng đọc được kinh không chữ ẩn tàng sâu thẩm trong mấy con chữ nhảy múa li ti kia! hỡi các bạn trẻ, già! hỡi người thượng căn! Ai từng là người thông minh! hãy rán tìm được cái chữ của kinh vô tự!
(các bạn có thấy chư Tổ ngày xưa dạy đệ tử đọc kinh không chữ không!? Các Ngài có bày kinh có chữ ra để trên bàn cho học trò đọc bao giờ đâu? đây là cách trực tiếp đi thẳng, phải có thầy Tổ có trò trực tiếp mới dạy cách trực tiếp này được..., ngày nay không còn thầy Tổ, nên cách này không thực hiện được...Phật pháp cũng phải thay đổi phát triển theo xã hội vật chất...ngày nay các bạn không cần đến gặp thầy TỔ- mà có còn ai đâu mà gặp! chỉ cần ơ tại nhà gõ gõ mấy cái ENTER máy tính là đã có ngay một ngữ lục chư tổ để lại, có cả Pháp Bửu Đàn Kinh...các thứ này cũng là kinh có chữ đó thôi! Nhưng các loại kinh chữ này lại me mé gần giống kinh không chữ!)
hi hi hi...
Tập làm thơ con cốc coi có giống cốc con hông..
KÌA CON CỐC!
Hít đông hít tây...
Hít ngây chỗ ấy...
Ai hay ai giỏi
Thì đến đây thấy
Cốc đâu cốc đây!
Đi đi đừng chạy
Chữ khôn chữ dại
Nói càng viết đại
Tôi dột tôi dại.
Cốc đâu cốc đây!
(tiếp)
CÁCH 5:
Muốn biết mình có kiến tánh hay không cũng còn có cách thứ 5:
Mình đọc kinh mà chuyển được kinh thì mình kiến tánh!
Mình bị kinh chuyển (quên mình theo vật=kinh) khi đọc nó thì mình chưa kiến tánh!
giải thích:
Sao lại như vậy? chuyển kinh, kinh chuyển là gì đây.
Có một ông bạn VÔ NĂNG, hay NGỘ KHÔNG gì đó tôi viết tới đây thì quên rồi...hi hi hi! đã hỏi tôi rằng kiến tánh rồi thì vứt bỏ hết kinh điển chăng?
Tức là kiến tánh rồi thì không cần kinh điển nữa hay sao? dạ đúng! mà cũng không đúng!
Một người kiến tánh biết rất rõ: ban đầu mới kiến tánh sống với cái tánh chưa có quen, chưa có nhớ tánh nhiều hơn quên tánh! thì người kiến tánh này sẽ đứng giữa 2 ngã ba đường! giữa 2 suy nghĩ là mình có nên đọc kinh, nghiên cứu kinh điển nữa hay không? Anh ta sẽ phân vân mà khó xác định được phải làm thế nào mới phải! Vì mới kiến tánh, anh ta sẽ quên cái tánh (quên mình theo vật=kinh) khi anh ta đọc kinh, nghe kinh! Đây là sự thật! Tôi cũng vậy!
Khi TÔI mới kiến tánh kiến cò gì đó...thì tôi rất là phân vân và sợ không dám nghe kinh, hay đọc kinh vì càng nghe, càng đọc thì tôi càng quên mất cái tánh!
Và kinh nghiệm tôi đã trải qua sau 6 năm thì từ từ không sợ quên cái tánh khi đọc kinh nghe kinh nữa. Tức là như bây giờ nè! như bây giờ tôi đang lên diễn đàn này gõ gõ bằng đôi tay đôi mắt nhìn và tâm suy nghĩ động não để viết ra câu chữ...thì CÁI TÁNH vẩn ở riêng đó một bên trong thâm tâm, vọng tâm là suy nghĩ hiểu biết của bộ não chỉ thị ra đôi mắt nhìn và đôi tay để đánh máy bài viết này cho các bạn nè!
Khi chưa thấy tánh, bạn sẽ không thể phân biệt tách ra được chân tâm và vọng tâm! như khi dầu và nước lúc bị khuấy lên, nhưng khi để yên hồi lâu thì dầu sẽ nổi lên trên, nước nặng hơn ở dưới tách thành 2 lớp rõ ràng! Nước là chân tâm, là CÁI TÁNH, dầu là vọng tâm, là suy nghĩ lăng xăng!
Vậy: Khi một người đã kiến tánh và đã có thời gian đủ nhiều sống với cái tánh ấy thuần thục thành thạo rồi thì khi anh ta đọc kinh điển, nghe kinh điển, viết kinh điển, anh ta sẽ chuyển được kinh điển!
Chuyển kinh là gì? chuyển kinh là không bị kinh trói buột, không bị kinh điễn dẫn đi, không bị mê theo kinh mà quên chính mình, quên mất chân tâm mình theo kinh (kinh là vật!) , dù ta nghe hay đọc hay suy nghĩ nói viết thì đó cũng chỉ là suy nghĩ tức vọng tâm tức dùng sức của bộ não có hành, có tạo tác ắt có hoại diệt vô thường gì đó...
Cho nên kinh điển là con dao 2 lưỡi! chưa kiến tánh (chỉ tu được lớp vỏ=tu bên ngoài), chưa tu ruột được, chưa thâm nhập THIỀN TÔNG, chưa ngộ đạo ngộ điết gì đó hi hi hi...Thì dù có nghiền nát kinh điển ra học, ra tư duy, ra suy nghĩ, ra đọc ra nói ra giải nghĩa ...thì đó cũng là hành động của vọng tâm, là giặc, mà loại giặc này khó phân biệt và rất là khó xua đuổi nó được mà lại hay nhận nó làm con! Thật là khốn khổ mà!
Nói tới đây lại nhớ đến thêm cái ý câu nói: Giải thoát tri kiến giải thoát rất là khó..., khi ta học kinh điển tức là ta đang tích trữ tri kiến giải thoát vào bộ não vào vọng tâm ta làm vọng tâm ta càng nổi dậy, làm vọng tâm ta càng thêm mập, béo, to khỏe hơn.
Và nó sẽ bùng dậy nhảy múa lăng xăng theo chữ nghia kinh điển nhiều hơn, nên ta nào hay biết chính vọng tâm càng nhảy múa (càng hiểu biết kinh điển) thì dù điệu nhảy LAMBADA hay sexsi hay điệu nhảy hip hot của tụi nhóc con thì điệu nào cũng là điệu nhảy nhót cám dỗ vô bổ ...điệu nào cũng tai hại cả!
Tất nhiên có điệu nhảy của vọng tâm thì êm ả hiền diệu (thuyết giảng kinh), có điệu nhảy thì nóng bỏng khêu gọi dục vọng (sexsi,hip hot)...dù điệu nhảy thánh thiện hay gợi dục nào cũng là nòi giống nhảy múa mà thôi! Dù là con mèo hay con mão cũng kêu... ngao...ngao... mà! hi hi hi
Dạ! tôi dốt nát nói bậy nói bạ các bạn nghe có lý thì tôi mừng, không có lý thì tôi cũng vui! hi hi hi...
Vậy nên, một người muốn biết mình có kiến tánh hay không chỉ cần đọc kinh là cũng biết, nếu chuyển được kinh là kiến tánh rồi!
Nghe là hình như trong PHÁP BỬU ĐÀN KINH có nói cái ý: Pháp Hoa chuyển hay chuyển Pháp Hoa? đó ...đó...là cái ý đó...
Cho nên, chưa kiến tánh thì đọc cả tam tạng kinh điển thì cũng dã chàng xe cát bể đông! như hạt bụi trần chỉ 1 cơn gió nhẹ là sẽ phủi sạch khi tử thần đến...Nhưng! nói vậy không có nghĩa là bát bỏ kinh điển à nha! Tôi không dám bảo bạn đốt bỏ kinh điển! Thật là tội lỗi!
Có kinh giả = kinh có chữ! cũng có kinh thật= chân kinh= kinh không chữ! trong kinh giả đó.
Kinh không chữ mà ai đọc được thì đó mới thật là đọc được kinh! Dạ! hãy cố gắng, cố gắng đọc được kinh không chữ ẩn tàng sâu thẩm trong mấy con chữ nhảy múa li ti kia! hỡi các bạn trẻ, già! hỡi người thượng căn! Ai từng là người thông minh! hãy rán tìm được cái chữ của kinh vô tự!
(các bạn có thấy chư Tổ ngày xưa dạy đệ tử đọc kinh không chữ không!? Các Ngài có bày kinh có chữ ra để trên bàn cho học trò đọc bao giờ đâu? đây là cách trực tiếp đi thẳng, phải có thầy Tổ có trò trực tiếp mới dạy cách trực tiếp này được..., ngày nay không còn thầy Tổ, nên cách này không thực hiện được...Phật pháp cũng phải thay đổi phát triển theo xã hội vật chất...ngày nay các bạn không cần đến gặp thầy TỔ- mà có còn ai đâu mà gặp! chỉ cần ơ tại nhà gõ gõ mấy cái ENTER máy tính là đã có ngay một ngữ lục chư tổ để lại, có cả Pháp Bửu Đàn Kinh...các thứ này cũng là kinh có chữ đó thôi! Nhưng các loại kinh chữ này lại me mé gần giống kinh không chữ!)
hi hi hi...
Tập làm thơ con cốc coi có giống cốc con hông..
KÌA CON CỐC!
Hít đông hít tây...
Hít ngây chỗ ấy...
Ai hay ai giỏi
Thì đến đây thấy
Cốc đâu cốc đây!
Đi đi đừng chạy
Chữ khôn chữ dại
Nói càng viết đại
Tôi dột tôi dại.
Cốc đâu cốc đây!
...
(tiếp)
CÁCH 6:
Để biết bạn có kiến tánh hay không, thì bạn hãy để ý trong lúc bạn nói chuyện trực tiếp với bất kỳ ai đó mà bạn vẩn hành trì thực hành pháp tu mà bạn đang tu thì bạn đã kiến tánh.
Giải thích:
Bạn thử làm đi..., bạn hãy cố thử xem...
Giả sử bạn tu tịnh độ chứ gì? nói nôm na là bạn niệm câu phật hiệu: NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT chứ gì?
Vậy bạn hãy rán tập làm thử coi, rán thử niệm câu phật hiệu NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT trong lúc bạn đang suy nghĩ nói chuyện trực tiếp với cha, mẹ, bạn bè, sư thầy, ni cô...
Sao? bạn làm được không?
Tôi bảo đảm với bạn rằng, nếu bạn làm được thì tôi sẽ không phải là ngoại đạo! hi hi hi...
Mình đố bạn làm được!
Chỉ người kiến tánh mới vừa nói chuyện vừa hành trì pháp tu của họ được (bấy giờ pháp họ tu là pháp vô vi: thấy tánh, tức nhớ cái tánh, sống với cái tánh...)
Những gì tôi chia sẽ ở đây là rút tỉa kinh nghiệm của chính tôi...tin hay không tùy bạn vậy. Tôi có được lợi ích gì đâu khi bạn thử tin tôi 1 lần...
Sẽ rất là vô cùng khó khăn chỉ vì một người tín đồ phật giáo chính tông tinh thông kinh điển mấy chục năm niệm phật tọa thiền..., nay lại phải hạ mình tin theo làm theo một kẻ ranh con, miệng còn hôi sữa, rất ngoại đạo và tài ba hoa với cái TÔI to bằng chời! như Hoiquangphanchieu tôi...hi hi hi
-Bạn sẽ không tài nào vừa nói ra miệng: Mẹ ơi mẹ khỏe không! mà vừa cùng lúc ấy nói câuNAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT!
(câu phật hiệu này là pháp tịnh độ bạn tu)
-Bạn cũng sẽ không tài nào vừa nói trong thâm tâm: Mẹ ơi mẹ mệt không! mà vừa cùng lúc ấy nói câu NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT ( câu phật hiệu này là pháp tịnh độ bạn tu)
(hoặc bạn tu pháp thiền cột tâm vào một chỗ nào đó...như cột tâm vào cái rúng, lỗ mũi...vậy bạn có vừa cột tâm vào rúng, mũi này thì bạn có thể nói chuyện với ai đó được chăng? bạn làm sao vừa cột tâm ngồi kiết già yên lặng trong phòng mà vừa hỏi vọng ra cửa : Vợ ơi đi chợ về có bánh trái gì không? Dạ! Sư cô ơi, con đang tọa thiền ạ! con đang niệm phật ạ!
hi hi hi...đi đi bạn làm thử đi...nếu bạn vừa nói chuyện vừa cột tâm vào câu phật hiệu, cái chót mũi, hay cái rúng được thì bạn kiến tánh...Chúc mừng bạn! chúc mừng bạn đã thâm nhập được pháp vô vi! tức thiền đốn ngộ! thiền tông!
Nói thì dễ...nhưng làm hình như khó hơn lên chời!
Này, bạn đừng bảo tôi, hay sư cô, sư thầy của bạn phải vỗ vào vai bạn một cái thật mạnh để bạn hoát nhiên rơi vào bể tánh, bể tiết, kiến tánh kiến tiết gì đó à nha...Vì mỗi một cá thể người sẽ thâm nhập vào cái cửa vô vi này bằng 1 con đường riêng và độc nhất chả ai giống ai đâu bạn ạ...không tin bạn nghe lại video cuộc đời và ngộ đạo của 36 vị Tổ coi...
Dạ! xin ghi chú thật rõ ràng là: Tôi là Hoiquangphanchieu một người ngoại đạo thân phàm mắt nhậm...rất là phàm phu, không phải là Tổ, Thánh gì đâu à nha.)
Dạ! bạn biết không.
Người kiến tánh, tức hiểu rõ và đã bước xuống chiếc thuyền THIỀN TÔNG lái nó từ trên cạn xuống nước vượt sóng trùng dương ra khơi rồi! mặc cho sóng nước chòng chềnh lắc lư...thuyền chao lượng theo sóng nước, chứ không như chiếc thuyền ngồi kiết già nằm yên khi còn sửa chữa neo đậu trên cạn năm xưa...
KIẾN TÁNH LÀ THIỀN TÔNG LÀ PHÁP VÔ VI... LÀ THẢ LÕNG VỌNG TÂM MẶC NÓ ĐẾN ĐI...không cột vọng tâm vào bất cứ thứ gì...không sợ, không đuổi và cũng không mời vọng tâm đến đi...Kệ tía kệ cha kệ chúng nó đến...từ từ chúng nó kéo đến ồ ạt như vũ bão không thiếu tên tuổi nào...nhưng từ từ với lòng nhẫn nại và thờ ơ không xua đuổi, không mời gọi thì chúng sẽ chán nãn đùa giỡn với ta, chúng sẽ MẮC CỠ, HIỀN DIỆU DẦN VÀ LẶNG LẼ RA ĐI TỰ LÚC NÀO TA CŨNG KHÔNG HAY BIẾT! Tất nhiên vọng tâm sẽ đến thăm ta bất cứ khi nào...
Cột tâm vào một chỗ nào đó, tức đè nén vọng tưởng, tức trói buộc vọng vọng tưởng vào một chỗ như: câu phật hiệu NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT, cục đá, tượng Phật, Câu thoại đầu, câu chú Nam mô hắc ra đát na đa ra dạ da, hơi thở, lỗ mũi, rúng, bố thí, trì giới , nhẫn nhục...vân vân.
Chào bạn vậy...
Đợi tin tốt ở bạn...
(tiếp)
CÁCH 6:
Để biết bạn có kiến tánh hay không, thì bạn hãy để ý trong lúc bạn nói chuyện trực tiếp với bất kỳ ai đó mà bạn vẩn hành trì thực hành pháp tu mà bạn đang tu thì bạn đã kiến tánh.
Giải thích:
Bạn thử làm đi..., bạn hãy cố thử xem...
Giả sử bạn tu tịnh độ chứ gì? nói nôm na là bạn niệm câu phật hiệu: NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT chứ gì?
Vậy bạn hãy rán tập làm thử coi, rán thử niệm câu phật hiệu NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT trong lúc bạn đang suy nghĩ nói chuyện trực tiếp với cha, mẹ, bạn bè, sư thầy, ni cô...
Sao? bạn làm được không?
Tôi bảo đảm với bạn rằng, nếu bạn làm được thì tôi sẽ không phải là ngoại đạo! hi hi hi...
Mình đố bạn làm được!
Chỉ người kiến tánh mới vừa nói chuyện vừa hành trì pháp tu của họ được (bấy giờ pháp họ tu là pháp vô vi: thấy tánh, tức nhớ cái tánh, sống với cái tánh...)
Những gì tôi chia sẽ ở đây là rút tỉa kinh nghiệm của chính tôi...tin hay không tùy bạn vậy. Tôi có được lợi ích gì đâu khi bạn thử tin tôi 1 lần...
Sẽ rất là vô cùng khó khăn chỉ vì một người tín đồ phật giáo chính tông tinh thông kinh điển mấy chục năm niệm phật tọa thiền..., nay lại phải hạ mình tin theo làm theo một kẻ ranh con, miệng còn hôi sữa, rất ngoại đạo và tài ba hoa với cái TÔI to bằng chời! như Hoiquangphanchieu tôi...hi hi hi
-Bạn sẽ không tài nào vừa nói ra miệng: Mẹ ơi mẹ khỏe không! mà vừa cùng lúc ấy nói câu
-Bạn cũng sẽ không tài nào vừa nói trong thâm tâm: Mẹ ơi mẹ mệt không! mà vừa cùng lúc ấy nói câu NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT ( câu phật hiệu này là pháp tịnh độ bạn tu)
(hoặc bạn tu pháp thiền cột tâm vào một chỗ nào đó...như cột tâm vào cái rúng, lỗ mũi...vậy bạn có vừa cột tâm vào rúng, mũi này thì bạn có thể nói chuyện với ai đó được chăng? bạn làm sao vừa cột tâm ngồi kiết già yên lặng trong phòng mà vừa hỏi vọng ra cửa : Vợ ơi đi chợ về có bánh trái gì không? Dạ! Sư cô ơi, con đang tọa thiền ạ! con đang niệm phật ạ!
hi hi hi...đi đi bạn làm thử đi...nếu bạn vừa nói chuyện vừa cột tâm vào câu phật hiệu, cái chót mũi, hay cái rúng được thì bạn kiến tánh...Chúc mừng bạn! chúc mừng bạn đã thâm nhập được pháp vô vi! tức thiền đốn ngộ! thiền tông!
Nói thì dễ...nhưng làm hình như khó hơn lên chời!
Này, bạn đừng bảo tôi, hay sư cô, sư thầy của bạn phải vỗ vào vai bạn một cái thật mạnh để bạn hoát nhiên rơi vào bể tánh, bể tiết, kiến tánh kiến tiết gì đó à nha...Vì mỗi một cá thể người sẽ thâm nhập vào cái cửa vô vi này bằng 1 con đường riêng và độc nhất chả ai giống ai đâu bạn ạ...không tin bạn nghe lại video cuộc đời và ngộ đạo của 36 vị Tổ coi...
Dạ! xin ghi chú thật rõ ràng là: Tôi là Hoiquangphanchieu một người ngoại đạo thân phàm mắt nhậm...rất là phàm phu, không phải là Tổ, Thánh gì đâu à nha.)
Dạ! bạn biết không.
Người kiến tánh, tức hiểu rõ và đã bước xuống chiếc thuyền THIỀN TÔNG lái nó từ trên cạn xuống nước vượt sóng trùng dương ra khơi rồi! mặc cho sóng nước chòng chềnh lắc lư...thuyền chao lượng theo sóng nước, chứ không như chiếc thuyền ngồi kiết già nằm yên khi còn sửa chữa neo đậu trên cạn năm xưa...
KIẾN TÁNH LÀ THIỀN TÔNG LÀ PHÁP VÔ VI... LÀ THẢ LÕNG VỌNG TÂM MẶC NÓ ĐẾN ĐI...không cột vọng tâm vào bất cứ thứ gì...không sợ, không đuổi và cũng không mời vọng tâm đến đi...Kệ tía kệ cha kệ chúng nó đến...từ từ chúng nó kéo đến ồ ạt như vũ bão không thiếu tên tuổi nào...nhưng từ từ với lòng nhẫn nại và thờ ơ không xua đuổi, không mời gọi thì chúng sẽ chán nãn đùa giỡn với ta, chúng sẽ MẮC CỠ, HIỀN DIỆU DẦN VÀ LẶNG LẼ RA ĐI TỰ LÚC NÀO TA CŨNG KHÔNG HAY BIẾT! Tất nhiên vọng tâm sẽ đến thăm ta bất cứ khi nào...
Cột tâm vào một chỗ nào đó, tức đè nén vọng tưởng, tức trói buộc vọng vọng tưởng vào một chỗ như: câu phật hiệu NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT, cục đá, tượng Phật, Câu thoại đầu, câu chú Nam mô hắc ra đát na đa ra dạ da, hơi thở, lỗ mũi, rúng, bố thí, trì giới , nhẫn nhục...vân vân.
Chào bạn vậy...
Đợi tin tốt ở bạn...
...
11h trưa!
(mục tiếp theo)
4/THEO BẠN THẾ NÀO GỌI LÀ TU? BẠN CÓ MUỐN TU CHĂNG?
PHÁP TU NÀO MAU NHẤT? PHÁP TU NÀO SIÊU VIỆT NHẤT?
PHÁP TU NÀO CÓ THỂ VỪA TU VỪA LÀM VIỆC, VỪA LÊN DIỄN ĐÀN?
ĐI TU? HAY ĐỨNG TU, NGỒI TU, NẰM TU? Hi hi hi!
XUẤT GIA ĐI TU? BẠN ĐI TU Ở ĐÂU- CÂY BỒ ĐỀ TRONG RỪNG CHĂNG? HAY TẠI ĐÂY NGAY BÂY GIỜ KHI BẠN ĐANG ĐỌC DÒNG CHỮ NÀY BẠN CÓ THỂ ĐANG HÀNH TRÌ ĐANG TU ĐƯỢC CHĂNG? PHÁP GÌ ĐÂY?
...
xin lỗi...sáng mai tôi viết tiếp.
11h trưa!
(mục tiếp theo)
4/THEO BẠN THẾ NÀO GỌI LÀ TU? BẠN CÓ MUỐN TU CHĂNG?
PHÁP TU NÀO MAU NHẤT? PHÁP TU NÀO SIÊU VIỆT NHẤT?
PHÁP TU NÀO CÓ THỂ VỪA TU VỪA LÀM VIỆC, VỪA LÊN DIỄN ĐÀN?
ĐI TU? HAY ĐỨNG TU, NGỒI TU, NẰM TU? Hi hi hi!
XUẤT GIA ĐI TU? BẠN ĐI TU Ở ĐÂU- CÂY BỒ ĐỀ TRONG RỪNG CHĂNG? HAY TẠI ĐÂY NGAY BÂY GIỜ KHI BẠN ĐANG ĐỌC DÒNG CHỮ NÀY BẠN CÓ THỂ ĐANG HÀNH TRÌ ĐANG TU ĐƯỢC CHĂNG? PHÁP GÌ ĐÂY?
...
xin lỗi...sáng mai tôi viết tiếp.
...16h18
Hi hi hi... tính sáng mai mới viết nào ngờ cơn mưa rào ập đến đành gác lại việc vườn vô nhà nghĩ sớm! vui thật!
Ở bên kia nhà ông bạn già Vienquang6 nghe tiếng vọng lên rất là hay:
" Người xưa nói.- Thủy thái thanh tắc vô ngư, nhân chí xét tắt vô đồ. (Nước mà quá trong cá không ở, người kỷ xét quá thì không có bạn).
Tổ Đạt Ma còn phải 9 năm nhìn vách,. Vì nói không người nghe nổi.
Huyền Giác Thiền Sư cũng than:
Thường độc hành, thường độc bộ.
Đạt giả đồng du Niết Bàn lộ.
Cho nên, có khi Đạo đã thấy mà không có người đến cầu. Vì ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Do vậy Bồ tát phải gieo duyên, mà nhiều khi phải phương tiện pháp cao, mà nói thấp để từng bước dìu người vào Đạo. "
...
- THEO BẠN THẾ NÀO GỌI LÀ TU? BẠN CÓ MUỐN TU CHĂNG?
Sao mà lạ thật! trùng hợp thật! Ngoại đạo dốt này định viết bậy viết bạ cái ý này na na ná ná như vậy...
Ui da! hay ha!
Nước trong không cá, đường đi đông quá há được của báu ?...
Nếu cứ dẫm theo lối mòn nhiều dấu chân...nếu cứ râm rấp nghe theo mà không 1 chút, 1 tí hoài nghi suy gẫm thắc mắc...há chẳng phải tự hạ mình như cõ rác lót đường đi...biết bao giờ có thể ngốc đầu dậy...vốn có của báu "vốn có hạt ngọc châu trong chéo áo"- (ai đó nói thế) mà không chịu nhận đành chịu nghèo suốt đời!
Thật là uổng phí dày công ngày đêm đèn sách ra kinh ứng thí cốt để có một chút công danh lợi lạc nhưng nào ngờ bao nhiêu đó có đủ vào đâu? có thấm tháp vào đâu...trong khi tóc đã bạc...lưng đã cong...gối đã mỏi...mắt đã mờ...răng đã rụng...cho dù ngọc ngà châu báo hay cái danh trạng nguyên hay tể tướng kia cũng không thể đổi lấy cái xác thân cùng trí tuệ ngày càng tệ tệ lú lẫn này...Vậy không uổng phí hay sao mấy mươi năm sách -đèn- bút- mực...nay trả lại cho đời khi xưa vay mượn nhồi nhét bấy nhiêu...nay phải xả bỏ bấy nhiêu...không dư không thiếu một chữ, một câu...
"TU"
Chỉ mỗi một chữ TU này thôi, ngồi đây gõ năm này qua tháng nọ cũng chưa hết ý...thật là kỳ lạ...như mạch nước ngầm khi mũi khoan chạm đến là phun trào lên không dứt...Nhưng mà chỉ sợ làm ướt hết nhà ông bạn 6 thôi. Ngại quá...ngại quá.
Dạ! những việc làm sau đây chắc đều gọi là tu cả: Ăn chay, niệm phật, tọa thiền, bố thí, trì giới, nhẫn nhục, tụng kinh, niệm chú, quán tưởng, làm lành lánh dữ...
Dạ! không sai có phải không các bạn!?
Nhưng mà thử nghĩ...nhưng mà thử hỏi...nhưng mà thử một lần nhìn nhận sự thật...Sao người tu thì nhiều quá! nhiều vô số kể...đếm không thể xể...nhưng
rồi đâu cũng vào đấy...đấy cũng như đây!
Nước cũng là mây, mây cũng là mưa, mưa cũng là hơi, hơi cũng là nước...rồi cũng mãi luẩn quẫn lần quần...?
Thật khó mà hiểu nỗi...? Tại sao vậy...? Tại sao vậy...?
Chỉ có CHỜI mới hiểu nổi! hi hi hi
Nghe nói ngày xưa trong 1 lần ra kinh ứng thí thi trạng nguyên thì nhất định sẽ có 1 hoặc 2 người cùng đỗ trạng nguyên mà! năm nào cũng vậy...
Ngày nay người ứng thí cũng nhiều, nhưng chức trạng nguyên khoa bảng gì đó chẳng ai được ghi tên...thật là tiếc...
Vậy thì điều gì đã xảy ra khi rất nhiều người cùng ra kinh ứng thí mà không được lấy một người làm trạng nguyên trong rất là nhiều ngàn năm rồi?
Cớ tại làm sao? Tại sao? Hay tại triều đình đã xóa bỏ chức danh trạng nguyên trạng nữa gì đó rồi...! hi hi hi
Bình thường thì ta ngày nào ta nói ta cũng đang tu hành hết trơn chứ gì!?
Vậy hôm nay ta thử làm gan làm dạng một lần! hi hi
Ta thử không tu gì cả trong ngày hôm nay thử xem sao?
ĐI TỚI KHÔNG ĐƯỢC THÌ ĐI LUI VẬY! HI HI HI
Không thử sao biết, đi theo lối mòn nhiều người đã đi trước rồi nên kho báu khi biết gì đâu chả thấy toàn thấy hỗ, báo, sói, ma ...
SAO?
BẠN CÓ GAN KHÔNG?
Dạ! gan ruột ai mà không có! nhưng thử hỏi bạn có gan dạ không?
Nếu bạn cứ dẫm chân theo dấu chân người khác ắt bạn chỉ làm kẻ thứ 2 đến sau thôi...
Người dũng sĩ ra trận họ đâu sợ sống chết, người tu tu gì đó cũng cần học như họ mà.
Phải lấy ít địch nhiều, lấy "bất biến ứng vạn biến" đây mới là binh pháp tuyệt đỉnh.
NẾU BẠN CÒN LẤY NHẤT BIẾN ỨNG VẠN BIẾN THÌ BẠN CUỐI CÙNG BỊ CÁI NHẤT BIẾN NÀY BIẾN BẠN ĐI LUÔN!
NẾU BẠN NẾM ĐƯỢC ĂN ĐƯỢC CÁI BẤT BIẾN TRONG SỰ TU HÀNH GÌ ĐÓ THÌ BẠN khõe lắm! Thật mà!
Nếu cả ngàn tên giặc lau tới bạn như quỷ thần muốn nuốt chửng bạn mà bạn bỏ chạy ắt đâu thể như binh pháp lấy bất biến ứng vạn biến trên?
Nếu bạn dám ngồi yên thì bạn mới mong ngộ ra đạo lý...
Nếu bạn dám quẳng đi tất cả mà đi độc hành bằng con đường bạn tự khai mở một mình trên sa mạc thì cơ hội bạn tìm gặp kho báu là rất lớn!
...
còn tiếp
Hi hi hi... tính sáng mai mới viết nào ngờ cơn mưa rào ập đến đành gác lại việc vườn vô nhà nghĩ sớm! vui thật!
Ở bên kia nhà ông bạn già Vienquang6 nghe tiếng vọng lên rất là hay:
" Người xưa nói.- Thủy thái thanh tắc vô ngư, nhân chí xét tắt vô đồ. (Nước mà quá trong cá không ở, người kỷ xét quá thì không có bạn).
Tổ Đạt Ma còn phải 9 năm nhìn vách,. Vì nói không người nghe nổi.
Huyền Giác Thiền Sư cũng than:
Thường độc hành, thường độc bộ.
Đạt giả đồng du Niết Bàn lộ.
Cho nên, có khi Đạo đã thấy mà không có người đến cầu. Vì ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Do vậy Bồ tát phải gieo duyên, mà nhiều khi phải phương tiện pháp cao, mà nói thấp để từng bước dìu người vào Đạo. "
...
- THEO BẠN THẾ NÀO GỌI LÀ TU? BẠN CÓ MUỐN TU CHĂNG?
Sao mà lạ thật! trùng hợp thật! Ngoại đạo dốt này định viết bậy viết bạ cái ý này na na ná ná như vậy...
Ui da! hay ha!
Nước trong không cá, đường đi đông quá há được của báu ?...
Nếu cứ dẫm theo lối mòn nhiều dấu chân...nếu cứ râm rấp nghe theo mà không 1 chút, 1 tí hoài nghi suy gẫm thắc mắc...há chẳng phải tự hạ mình như cõ rác lót đường đi...biết bao giờ có thể ngốc đầu dậy...vốn có của báu "vốn có hạt ngọc châu trong chéo áo"- (ai đó nói thế) mà không chịu nhận đành chịu nghèo suốt đời!
Thật là uổng phí dày công ngày đêm đèn sách ra kinh ứng thí cốt để có một chút công danh lợi lạc nhưng nào ngờ bao nhiêu đó có đủ vào đâu? có thấm tháp vào đâu...trong khi tóc đã bạc...lưng đã cong...gối đã mỏi...mắt đã mờ...răng đã rụng...cho dù ngọc ngà châu báo hay cái danh trạng nguyên hay tể tướng kia cũng không thể đổi lấy cái xác thân cùng trí tuệ ngày càng tệ tệ lú lẫn này...Vậy không uổng phí hay sao mấy mươi năm sách -đèn- bút- mực...nay trả lại cho đời khi xưa vay mượn nhồi nhét bấy nhiêu...nay phải xả bỏ bấy nhiêu...không dư không thiếu một chữ, một câu...
"TU"
Chỉ mỗi một chữ TU này thôi, ngồi đây gõ năm này qua tháng nọ cũng chưa hết ý...thật là kỳ lạ...như mạch nước ngầm khi mũi khoan chạm đến là phun trào lên không dứt...Nhưng mà chỉ sợ làm ướt hết nhà ông bạn 6 thôi. Ngại quá...ngại quá.
Dạ! những việc làm sau đây chắc đều gọi là tu cả: Ăn chay, niệm phật, tọa thiền, bố thí, trì giới, nhẫn nhục, tụng kinh, niệm chú, quán tưởng, làm lành lánh dữ...
Dạ! không sai có phải không các bạn!?
Nhưng mà thử nghĩ...nhưng mà thử hỏi...nhưng mà thử một lần nhìn nhận sự thật...Sao người tu thì nhiều quá! nhiều vô số kể...đếm không thể xể...nhưng
rồi đâu cũng vào đấy...đấy cũng như đây!
Nước cũng là mây, mây cũng là mưa, mưa cũng là hơi, hơi cũng là nước...rồi cũng mãi luẩn quẫn lần quần...?
Thật khó mà hiểu nỗi...? Tại sao vậy...? Tại sao vậy...?
Chỉ có CHỜI mới hiểu nổi! hi hi hi
Nghe nói ngày xưa trong 1 lần ra kinh ứng thí thi trạng nguyên thì nhất định sẽ có 1 hoặc 2 người cùng đỗ trạng nguyên mà! năm nào cũng vậy...
Ngày nay người ứng thí cũng nhiều, nhưng chức trạng nguyên khoa bảng gì đó chẳng ai được ghi tên...thật là tiếc...
Vậy thì điều gì đã xảy ra khi rất nhiều người cùng ra kinh ứng thí mà không được lấy một người làm trạng nguyên trong rất là nhiều ngàn năm rồi?
Cớ tại làm sao? Tại sao? Hay tại triều đình đã xóa bỏ chức danh trạng nguyên trạng nữa gì đó rồi...! hi hi hi
Bình thường thì ta ngày nào ta nói ta cũng đang tu hành hết trơn chứ gì!?
Vậy hôm nay ta thử làm gan làm dạng một lần! hi hi
Ta thử không tu gì cả trong ngày hôm nay thử xem sao?
ĐI TỚI KHÔNG ĐƯỢC THÌ ĐI LUI VẬY! HI HI HI
Không thử sao biết, đi theo lối mòn nhiều người đã đi trước rồi nên kho báu khi biết gì đâu chả thấy toàn thấy hỗ, báo, sói, ma ...
SAO?
BẠN CÓ GAN KHÔNG?
Dạ! gan ruột ai mà không có! nhưng thử hỏi bạn có gan dạ không?
Nếu bạn cứ dẫm chân theo dấu chân người khác ắt bạn chỉ làm kẻ thứ 2 đến sau thôi...
Người dũng sĩ ra trận họ đâu sợ sống chết, người tu tu gì đó cũng cần học như họ mà.
Phải lấy ít địch nhiều, lấy "bất biến ứng vạn biến" đây mới là binh pháp tuyệt đỉnh.
NẾU BẠN CÒN LẤY NHẤT BIẾN ỨNG VẠN BIẾN THÌ BẠN CUỐI CÙNG BỊ CÁI NHẤT BIẾN NÀY BIẾN BẠN ĐI LUÔN!
NẾU BẠN NẾM ĐƯỢC ĂN ĐƯỢC CÁI BẤT BIẾN TRONG SỰ TU HÀNH GÌ ĐÓ THÌ BẠN khõe lắm! Thật mà!
Nếu cả ngàn tên giặc lau tới bạn như quỷ thần muốn nuốt chửng bạn mà bạn bỏ chạy ắt đâu thể như binh pháp lấy bất biến ứng vạn biến trên?
Nếu bạn dám ngồi yên thì bạn mới mong ngộ ra đạo lý...
Nếu bạn dám quẳng đi tất cả mà đi độc hành bằng con đường bạn tự khai mở một mình trên sa mạc thì cơ hội bạn tìm gặp kho báu là rất lớn!
...
còn tiếp
...
"Tổ Đạt Ma còn phải 9 năm nhìn vách,. Vì nói không người nghe nổi."
Uả! vậy sao! chuyện này tôi mới đọc câu trên lần đầu...vậy mà cứ tưởng Tổ ĐẠT MA đã được trân truyền chánh pháp nhãn tạng gì đó rồi thì đi đâu nói gì ai mà hổng tin hổng kéo theo đông như kiến...kỳ lạ thật!
Đúng là trái với suy nghĩ của tôi từ đó tới giờ!
Lạ thật! Một vị tổ được trân truyền mà còn như vậy...Huống hồ chi cái thằng cha ngoại đạo ngoại điết này lại lên đây khua muôi nhếch mép nói huyên thuyên! Hi hi hi ...dạ không dám khóc vì sợ xấu lắm...sợ không biết dấu cái mặt cái mũi này đi đâu!...hi hi hi
Chết rồi! chết rồi...lỡ lên đây nói nhiều quá ắt sai nhiều bậy nhiều trật nhiều...thôi phải làm sao rút lại hết bây giờ! hi hi hi
Chỉ có ma mới nghe mình nói!...hi hi hi
Chỉ có kẻ ngu ngu, ngố ngố, ngáo ngáo mới nghe mình nói láo nói tào lao mía lau...
Thôi kệ! không ai nghe mà miễn có người đọc cũng được...cũng vui vui...
Mà không kỳ lạ sao được?
Chả lẽ cái ông tổ gì đó ...không biết nói chuyện hay sao mà nói người ta không nghe? hay tại ổng nói chả ai hiểu ổng nói gì...hay ổng cũng nói toàn là lời trái tai lời thật nên mất lòng...nên chả ai đến nghe...đành phải ngồi diện bích...!?
Sao đây ta! nghĩ hoài hổng có ra.
Nhưng nếu hôm nay mình lại tự phụ, không dám nói ra điều ba hoa, điều cao xa, điều chả ai hiểu ra... thì chả lẽ cái diễn đàn này để trống thì không uổng phí quá hay sao các bạn trẻ?
Dạ! nói tới đây lại quá gây cấn...đành ghi chú lại một lần nữa rằng: Tôi là phàm phu ngu si, tôi không phải là Tổ là Tiên gì đâu...Tôi chỉ là tô là tộ để ăn cơm thôi à! hà hà hà! này các bạn gần xa hãy bỏ qua nha! Nếu không tôi khó mà dám nói ra...
...
À nhớ rồi, đang nói tới cái pháp vô vi, cái BẤT BIẾN, cái ĐI LUI khi không tới được...
Này các bạn:
Sao? hỏi các bạn một lần nữa , các bạn có dám nghỉ tu trong 1 ngày không? các bạn đừng hành trì gì cả...đừng niệm phật, tọa thiền..gì cả chỉ để tâm suy nghĩ những thành bại được mất của mình đó giờ!
CÓ GAN MỚI LÀM GIÀU!- mấy cha kinh doanh hay nói câu này mà.
Hàng gì mà người ta kinh doanh nhiều thì sao mà trúng mánh? chỉ có người gan dạ đầu cơ những mặt hàng ít ai bán mà khi đã sốt giá thì giá mới cao lời mới nhiều...
Bạn hãy giành 1 ngày trong đời để suy gẫm lại xem, tại sao mình cũng y là mình trong khi mình tu hành gì đó mấy chục năm rồi! Phật của mình đi đâu mất rồi sao giờ chưa thấy mặt mày gì hết trơn vậy?
TẠI SAO? TẠI SAO?
Tại mình tu sai! tu trật lất trật liết, tu ngoài vỏ!
Hay tại mình chưa biết thế nào là tu!
Hay tại mình thấy người khác tu, mình tu theo!
Hay tại mình đã mở mắt mà mơ!
Người ta nhắm mắt ngủ mơ đã đành, nay chắc mình đang ăn cơm uống nước cũng mơ nữa hay sao! vậy chớ còn gì nữa...
Hình như đối với tâm thức một người ngoại đạo, một em bé 10 tuổi, một chị bán cá ngoài chợ...hễ họ nghe nói tới PHẬT GIÁO họ liền liên tưởng đến chùa chiền...nghi ngút nhan khói...đông đúc kẻ quỳ người lạy...miệng mồm vang vái lâm râm " a di đà phật cầu phật trời phù hộ cho con được bình an mạnh khỏe, sáng suốt trí huệ..., nghiệp lực sớm tiêu tan..., tin tấn trên đường đạo hạnh...,
Tôi thật là vui khi viết ra điều này...
Tôi cũng thật là kinh ngạc khi nhiều người đến chùa chiền họ đều làm y như vậy...
Thật không thể tin nổi Phật giáo lại như vậy trong con mắt nhậm nhậm của một người ngoại đạo như tôi...
Ngoại đạo thì như ai đó nói là mê tín dị đoan điều này ai mà không biết, là phù phép bái lạy vang xin đã đành...nhưng nay lại thấy trong PHẬT GIÁO còn hơn thế nữa...Thật là buồn mà!
Buồn quá!
Đúng là thời mạt pháp mạt phiết rồi...
Không thể hiểu nổi, ngay cả CÁI NIỀM TIN của mình đối với phật giáo cũng phải cầu với xin với lạy mới có được ban bố đức tin cho mình nữa hay sao! Thật là kỳ lạ hết sức!
Tưởng cầu được nhà lầu xe hơi trúng số thì cũng nên cầu, ai ngờ cầu cho con tin tấn! Thật là ngôc ngốc...
Mình tin hay không là do mình, ai bắt ta tin? ai cho ta cái tin đó ? tự ăn mới no mà, ai ăn mà ta no?
"NAM
MÔ A DI ĐÀ PHẬT...độ cho con mau thông minh tin tấn trí huệ và bình an tu hành..."
: thật khó mà không rơi giọt lệ khi nghe một bà thím tôi hàng ngày quỳ trước
bàn thờ gia tiên và ngôi tam bảo khấn vái câu này như ăn cơm bữa...
Đã mấy ngàn năm trời phật giáo sang VIỆTNAM , tam sao thì thất bản...pháp
chân thật NHƯ LAI dạy thì như phần chìm của tảng băng trôi! người ta toàn chỉ
thấy phần nổi phía trên thôi vội cho đó là lời chân thật pháp chân thật mà
không hề có 1 chút đắng đo suy gẫm...
Mà kỳ thật, nếu chùa mà không nhang không khói, không bái lạy khẩn quỳ thì sao gọi là chùa! Chùa còn là di sản quốc gia nữa mà!
Như trên đã nói, không có nghĩa là phỉ báng chùa chiềng, phỉ báng bái lạy, cầu nguyện! Dạ! thật không dám ạ! Chỉ có điều cầu là cầu phật tại tâm ta, lạy là cũng lạy phật tại tâm ta, vái là cũng vái phật tại tâm ta kìa!
ÔNG PHẬT CỦA MÌNH MÀ MÌNH BỎ QUÊN KHÔNG CHỊU LẠY, CẦU, XIN MÀ ĐI XIN ÔNG PHẬT BÊN NGOÀI BẰNG XI MĂNG, BẰNG TRANH ẢNH...THẬT LÀ NGỐC NGỐC! HAY THÔNG MINH?
chỉ có ông phật trong tâm mình mới có thể cứu mình! thành là thành ông phật trong tâm, phật bên ngoài hay phật ở tây phương, phật THÍCH CA cũng không cứu ta nổi, thành phật dùm ta nổi!
Cha, Dì, con, em họ của SĨ ĐẠT TA làm thị giả mấy chục năm theo sát chân NHƯ LAI là A NAN mà Ngài sau khi thành chánh quả còn cứu không nổi thì bạn có bà con bà kiết gì với thái tử SĨ ĐẠT TA không? mà cầu xin Thái Tử cứu bạn? Bạn nghĩ ai cầu cứu thì NHƯ LAI mới cứu hay sao, còn những người chưa kịp cầu xin thì bỏ mặc họ chết hay sao! NHƯ LAI trong mắt bạn vậy hay sao!
Đau như cắt ruột khi thốt lên điều này...
NHƯ LAI còn nói: " AI NÓI NHƯ LAI THUYẾT PHÁP LÀ HỦY BÁNG NHƯ LAI"
Bạn sẽ khó mà hiểu nổi câu trên lắm, quả thật pháp chân thật không thể nói ra được, nếu nói ra được thì đó đâu còn là pháp chân thật dạy ta, những pháp mà ta thực hành được ngay có làm có chứng có dùng sức thì đó chỉ là tạm thời, là pháp hữu vi là gián tiếp là cái vỏ...cần cắn sâu vào vỏ dừa tươi cắn được lọt vào bên trong mới uống được nước dừa mát lắm!
Nhưng nếu không nói ra viết ra thì lấy cái gì để dạy người ta tu với hành? Bạn thấy đây là điều khó nhất không? mà nếu khi đã nói ra viết ra thì càng xa đạo vậy...Chỉ có kẻ trí mới hiểu nổi...
Và người ta hay phó thác cuộc đời, suy nghĩ, hàng động theo những gì đã thành truyền thống, thành phong tục tập quán, hành động suy nghĩ và hành trì pháp tu theo số đông...và chỉ ngữa tai ngữa mắt vội vàng tin theo lời nói trong kinh, chả suy nghĩ chả động não...chả nghi hoặc! Như Lai còn bão: " chớ vội tin điều gì ta nói..."
Bạn biết đấy, thuyền nếu chở đông khách quá ắt chìm!
Bạn thấy người ta ai cũng nghĩ như thế nào đó mà bạn cũng theo ý nghĩ đó đâu có được...
Bạn thấy người ta tụng kinh niệm phật tọa thiền rồi bạn vội tọa thiền niệm phật tụng kinh theo thì thật quá không nên...Hỏi bạn chứ: bạn niệm phật là niệm cái gì? cái gì là ông phật mà bạn phải niệm phải nhớ!
Lại hỏi bạn thêm: cái gì là thiền? thiền là làm sao? tại sao có tọa mà không đi đứng được hay sao? sao lại ngồi, sao lại phải đợi tới giờ công phu bái sám mới công phu, còn thời gian khác công phu bái sám không được hay sao?
...?
...?
...?
hỗng lẽ tôi phải viết ra 1000 câu hỏi kỳ lạ vậy...
Hiểu đúng TU là gì thì tu mới đúng. Hiểu sai thì làm sai, làm sai thì dù làm có cả đời vẩn sai...hương cà phê cũng chưa hít hít được (Như ông bạn TÀO THÁO nói ý tưởng có thứ cà phê hít không!? thay vì uống thông thường! hi hi hi) chứ đừng nói gì nếm nếm được vị đắng đắng ngòn ngọt của nó...
HI HI HI!
VẬY THEO BẠN THẾ NÀO MỚI GỌI LÀ TU?
BẠN CÓ MUỐN TU KHÔNG?
( Hoiquangphanchieu tào lau! hi hi hi, ai mà không biết tu là gì! ai là tín đồ phật giáo, kể cả ngoại đạo nào mà không muốn tu!)
Thôi! đi thôi, còn nói tào lau e rằng ở lại sợ phải mau ăn vài ba cây sào của ông 5 ông sáu!
"Tổ Đạt Ma còn phải 9 năm nhìn vách,. Vì nói không người nghe nổi."
Uả! vậy sao! chuyện này tôi mới đọc câu trên lần đầu...vậy mà cứ tưởng Tổ ĐẠT MA đã được trân truyền chánh pháp nhãn tạng gì đó rồi thì đi đâu nói gì ai mà hổng tin hổng kéo theo đông như kiến...kỳ lạ thật!
Đúng là trái với suy nghĩ của tôi từ đó tới giờ!
Lạ thật! Một vị tổ được trân truyền mà còn như vậy...Huống hồ chi cái thằng cha ngoại đạo ngoại điết này lại lên đây khua muôi nhếch mép nói huyên thuyên! Hi hi hi ...dạ không dám khóc vì sợ xấu lắm...sợ không biết dấu cái mặt cái mũi này đi đâu!...hi hi hi
Chết rồi! chết rồi...lỡ lên đây nói nhiều quá ắt sai nhiều bậy nhiều trật nhiều...thôi phải làm sao rút lại hết bây giờ! hi hi hi
Chỉ có ma mới nghe mình nói!...hi hi hi
Chỉ có kẻ ngu ngu, ngố ngố, ngáo ngáo mới nghe mình nói láo nói tào lao mía lau...
Thôi kệ! không ai nghe mà miễn có người đọc cũng được...cũng vui vui...
Mà không kỳ lạ sao được?
Chả lẽ cái ông tổ gì đó ...không biết nói chuyện hay sao mà nói người ta không nghe? hay tại ổng nói chả ai hiểu ổng nói gì...hay ổng cũng nói toàn là lời trái tai lời thật nên mất lòng...nên chả ai đến nghe...đành phải ngồi diện bích...!?
Sao đây ta! nghĩ hoài hổng có ra.
Nhưng nếu hôm nay mình lại tự phụ, không dám nói ra điều ba hoa, điều cao xa, điều chả ai hiểu ra... thì chả lẽ cái diễn đàn này để trống thì không uổng phí quá hay sao các bạn trẻ?
Dạ! nói tới đây lại quá gây cấn...đành ghi chú lại một lần nữa rằng: Tôi là phàm phu ngu si, tôi không phải là Tổ là Tiên gì đâu...Tôi chỉ là tô là tộ để ăn cơm thôi à! hà hà hà! này các bạn gần xa hãy bỏ qua nha! Nếu không tôi khó mà dám nói ra...
...
À nhớ rồi, đang nói tới cái pháp vô vi, cái BẤT BIẾN, cái ĐI LUI khi không tới được...
Này các bạn:
Sao? hỏi các bạn một lần nữa , các bạn có dám nghỉ tu trong 1 ngày không? các bạn đừng hành trì gì cả...đừng niệm phật, tọa thiền..gì cả chỉ để tâm suy nghĩ những thành bại được mất của mình đó giờ!
CÓ GAN MỚI LÀM GIÀU!- mấy cha kinh doanh hay nói câu này mà.
Hàng gì mà người ta kinh doanh nhiều thì sao mà trúng mánh? chỉ có người gan dạ đầu cơ những mặt hàng ít ai bán mà khi đã sốt giá thì giá mới cao lời mới nhiều...
Bạn hãy giành 1 ngày trong đời để suy gẫm lại xem, tại sao mình cũng y là mình trong khi mình tu hành gì đó mấy chục năm rồi! Phật của mình đi đâu mất rồi sao giờ chưa thấy mặt mày gì hết trơn vậy?
TẠI SAO? TẠI SAO?
Tại mình tu sai! tu trật lất trật liết, tu ngoài vỏ!
Hay tại mình chưa biết thế nào là tu!
Hay tại mình thấy người khác tu, mình tu theo!
Hay tại mình đã mở mắt mà mơ!
Người ta nhắm mắt ngủ mơ đã đành, nay chắc mình đang ăn cơm uống nước cũng mơ nữa hay sao! vậy chớ còn gì nữa...
Hình như đối với tâm thức một người ngoại đạo, một em bé 10 tuổi, một chị bán cá ngoài chợ...hễ họ nghe nói tới PHẬT GIÁO họ liền liên tưởng đến chùa chiền...nghi ngút nhan khói...đông đúc kẻ quỳ người lạy...miệng mồm vang vái lâm râm " a di đà phật cầu phật trời phù hộ cho con được bình an mạnh khỏe, sáng suốt trí huệ..., nghiệp lực sớm tiêu tan..., tin tấn trên đường đạo hạnh...,
Tôi thật là vui khi viết ra điều này...
Tôi cũng thật là kinh ngạc khi nhiều người đến chùa chiền họ đều làm y như vậy...
Thật không thể tin nổi Phật giáo lại như vậy trong con mắt nhậm nhậm của một người ngoại đạo như tôi...
Ngoại đạo thì như ai đó nói là mê tín dị đoan điều này ai mà không biết, là phù phép bái lạy vang xin đã đành...nhưng nay lại thấy trong PHẬT GIÁO còn hơn thế nữa...Thật là buồn mà!
Buồn quá!
Đúng là thời mạt pháp mạt phiết rồi...
Không thể hiểu nổi, ngay cả CÁI NIỀM TIN của mình đối với phật giáo cũng phải cầu với xin với lạy mới có được ban bố đức tin cho mình nữa hay sao! Thật là kỳ lạ hết sức!
Tưởng cầu được nhà lầu xe hơi trúng số thì cũng nên cầu, ai ngờ cầu cho con tin tấn! Thật là ngôc ngốc...
Mình tin hay không là do mình, ai bắt ta tin? ai cho ta cái tin đó ? tự ăn mới no mà, ai ăn mà ta no?
"
Đã mấy ngàn năm trời phật giáo sang VIỆT
Mà kỳ thật, nếu chùa mà không nhang không khói, không bái lạy khẩn quỳ thì sao gọi là chùa! Chùa còn là di sản quốc gia nữa mà!
Như trên đã nói, không có nghĩa là phỉ báng chùa chiềng, phỉ báng bái lạy, cầu nguyện! Dạ! thật không dám ạ! Chỉ có điều cầu là cầu phật tại tâm ta, lạy là cũng lạy phật tại tâm ta, vái là cũng vái phật tại tâm ta kìa!
ÔNG PHẬT CỦA MÌNH MÀ MÌNH BỎ QUÊN KHÔNG CHỊU LẠY, CẦU, XIN MÀ ĐI XIN ÔNG PHẬT BÊN NGOÀI BẰNG XI MĂNG, BẰNG TRANH ẢNH...THẬT LÀ NGỐC NGỐC! HAY THÔNG MINH?
chỉ có ông phật trong tâm mình mới có thể cứu mình! thành là thành ông phật trong tâm, phật bên ngoài hay phật ở tây phương, phật THÍCH CA cũng không cứu ta nổi, thành phật dùm ta nổi!
Cha, Dì, con, em họ của SĨ ĐẠT TA làm thị giả mấy chục năm theo sát chân NHƯ LAI là A NAN mà Ngài sau khi thành chánh quả còn cứu không nổi thì bạn có bà con bà kiết gì với thái tử SĨ ĐẠT TA không? mà cầu xin Thái Tử cứu bạn? Bạn nghĩ ai cầu cứu thì NHƯ LAI mới cứu hay sao, còn những người chưa kịp cầu xin thì bỏ mặc họ chết hay sao! NHƯ LAI trong mắt bạn vậy hay sao!
Đau như cắt ruột khi thốt lên điều này...
NHƯ LAI còn nói: " AI NÓI NHƯ LAI THUYẾT PHÁP LÀ HỦY BÁNG NHƯ LAI"
Bạn sẽ khó mà hiểu nổi câu trên lắm, quả thật pháp chân thật không thể nói ra được, nếu nói ra được thì đó đâu còn là pháp chân thật dạy ta, những pháp mà ta thực hành được ngay có làm có chứng có dùng sức thì đó chỉ là tạm thời, là pháp hữu vi là gián tiếp là cái vỏ...cần cắn sâu vào vỏ dừa tươi cắn được lọt vào bên trong mới uống được nước dừa mát lắm!
Nhưng nếu không nói ra viết ra thì lấy cái gì để dạy người ta tu với hành? Bạn thấy đây là điều khó nhất không? mà nếu khi đã nói ra viết ra thì càng xa đạo vậy...Chỉ có kẻ trí mới hiểu nổi...
Và người ta hay phó thác cuộc đời, suy nghĩ, hàng động theo những gì đã thành truyền thống, thành phong tục tập quán, hành động suy nghĩ và hành trì pháp tu theo số đông...và chỉ ngữa tai ngữa mắt vội vàng tin theo lời nói trong kinh, chả suy nghĩ chả động não...chả nghi hoặc! Như Lai còn bão: " chớ vội tin điều gì ta nói..."
Bạn biết đấy, thuyền nếu chở đông khách quá ắt chìm!
Bạn thấy người ta ai cũng nghĩ như thế nào đó mà bạn cũng theo ý nghĩ đó đâu có được...
Bạn thấy người ta tụng kinh niệm phật tọa thiền rồi bạn vội tọa thiền niệm phật tụng kinh theo thì thật quá không nên...Hỏi bạn chứ: bạn niệm phật là niệm cái gì? cái gì là ông phật mà bạn phải niệm phải nhớ!
Lại hỏi bạn thêm: cái gì là thiền? thiền là làm sao? tại sao có tọa mà không đi đứng được hay sao? sao lại ngồi, sao lại phải đợi tới giờ công phu bái sám mới công phu, còn thời gian khác công phu bái sám không được hay sao?
...?
...?
...?
hỗng lẽ tôi phải viết ra 1000 câu hỏi kỳ lạ vậy...
Hiểu đúng TU là gì thì tu mới đúng. Hiểu sai thì làm sai, làm sai thì dù làm có cả đời vẩn sai...hương cà phê cũng chưa hít hít được (Như ông bạn TÀO THÁO nói ý tưởng có thứ cà phê hít không!? thay vì uống thông thường! hi hi hi) chứ đừng nói gì nếm nếm được vị đắng đắng ngòn ngọt của nó...
HI HI HI!
VẬY THEO BẠN THẾ NÀO MỚI GỌI LÀ TU?
BẠN CÓ MUỐN TU KHÔNG?
( Hoiquangphanchieu tào lau! hi hi hi, ai mà không biết tu là gì! ai là tín đồ phật giáo, kể cả ngoại đạo nào mà không muốn tu!)
Thôi! đi thôi, còn nói tào lau e rằng ở lại sợ phải mau ăn vài ba cây sào của ông 5 ông sáu!
10h30 trưa!
...
Ngoài trời lại gió giông và mưa trút hạt...
Cây cối thật là khoái chí.
Ây da! cái lưng hôm nay đở đở nhiều nhưng chưa dứt hết...Thật chả dám dấu quý vị mấy hổm rày bị cụp xương sống hay gì đó...chả hiểu sao bưng bê mấy cái chậu nặng một mình, bữa ấy thì không sao, nhưng ngày hôm sau lại cứng đờ thắt lưng, ngồi không được, cúi không được, rửa chén giặt đồ cũng không được, cái lưng thẳng như cây cơ!
Thiệt vui hết chỗ nói...bởi phải ngồi thẳng lưng ngầy chừ hoài từ sáng tới chiều ba bốn ngày thật là ở không sướng thật!...
Trong rủi lại có mai, không biết có lẽ là ý chời hay sao ấy...bắt mình tập ngồi xếp bằng thẳng lưng hay sao ấy...vì đó giờ mình ngồi xếp bằng đau chân lắm, và ít ngồi được thẳng lưng. Nay lại có cơ may thẳng tới 3, 4 ngày!
Không biết cái gọi là TÁNH nó có biết thẳng không ta? nó có biết ngồi, biết tu không ta?
Kỳ ta!
Ở không tới 4 ngày ăn, ngủ, lên máy tính suốt, viết suốt tốn giấy mực quá chời! lên được 3 kg! thiệt ở không mập thiệt...
Tu hành kiểu này chắc có ngày đi không nổi quá...hi hi hi
Thật tình cái cảm giác cứng đơ xương sống thật là tuyệt khi ngồi thiền! tuy cụp xương sống đau lắm! nhưng nhờ cụp mà tôi mới biết thẳng lưng! đã ha!
Chắc không phải cụp đâu, vì nay đã làm việc được được rồi, chỉ còn tí đau đau thôi.
...
Thật cũng không biết là tôi có tu được trong lúc 4 ngày cụp xương sống không ta? vì chỉ cảm giác buồn bã u ám, bi quan, chán chường, ở không thật là tệ hại thật không thoải mái tí nào! Và sự tu hành gì đó cũng không thoải mái tí nào...
Trở lại vấn đề trên:
Thế nào mới gọi là tu? chả ai không biết mà cứ hỏi đi hỏi lại hoài...thật là dư hơi phải không các bạn.
Nếu các bạn cho là : ăn chay, niệm phật tọa thiền bố thí...vân vân là xong thì bạn chỉ thấy được tảng băng bề nổi...
Những việc làm như thế chẳng qua để thân tâm được an lạc, chứ chưa phải là chánh pháp nhãn tạng truyền cho NGÀI CA DIẾP.
...
Ngoài trời lại gió giông và mưa trút hạt...
Cây cối thật là khoái chí.
Ây da! cái lưng hôm nay đở đở nhiều nhưng chưa dứt hết...Thật chả dám dấu quý vị mấy hổm rày bị cụp xương sống hay gì đó...chả hiểu sao bưng bê mấy cái chậu nặng một mình, bữa ấy thì không sao, nhưng ngày hôm sau lại cứng đờ thắt lưng, ngồi không được, cúi không được, rửa chén giặt đồ cũng không được, cái lưng thẳng như cây cơ!
Thiệt vui hết chỗ nói...bởi phải ngồi thẳng lưng ngầy chừ hoài từ sáng tới chiều ba bốn ngày thật là ở không sướng thật!...
Trong rủi lại có mai, không biết có lẽ là ý chời hay sao ấy...bắt mình tập ngồi xếp bằng thẳng lưng hay sao ấy...vì đó giờ mình ngồi xếp bằng đau chân lắm, và ít ngồi được thẳng lưng. Nay lại có cơ may thẳng tới 3, 4 ngày!
Không biết cái gọi là TÁNH nó có biết thẳng không ta? nó có biết ngồi, biết tu không ta?
Kỳ ta!
Ở không tới 4 ngày ăn, ngủ, lên máy tính suốt, viết suốt tốn giấy mực quá chời! lên được 3 kg! thiệt ở không mập thiệt...
Tu hành kiểu này chắc có ngày đi không nổi quá...hi hi hi
Thật tình cái cảm giác cứng đơ xương sống thật là tuyệt khi ngồi thiền! tuy cụp xương sống đau lắm! nhưng nhờ cụp mà tôi mới biết thẳng lưng! đã ha!
Chắc không phải cụp đâu, vì nay đã làm việc được được rồi, chỉ còn tí đau đau thôi.
...
Thật cũng không biết là tôi có tu được trong lúc 4 ngày cụp xương sống không ta? vì chỉ cảm giác buồn bã u ám, bi quan, chán chường, ở không thật là tệ hại thật không thoải mái tí nào! Và sự tu hành gì đó cũng không thoải mái tí nào...
Trở lại vấn đề trên:
Thế nào mới gọi là tu? chả ai không biết mà cứ hỏi đi hỏi lại hoài...thật là dư hơi phải không các bạn.
Nếu các bạn cho là : ăn chay, niệm phật tọa thiền bố thí...vân vân là xong thì bạn chỉ thấy được tảng băng bề nổi...
Những việc làm như thế chẳng qua để thân tâm được an lạc, chứ chưa phải là chánh pháp nhãn tạng truyền cho NGÀI CA DIẾP.
18h53
...
Vậy, cái "chánh pháp nhãn tạng" mà NHƯ LAI truyền cho Ngài CA DIẾP là cái gì? phép gì, y bát cà sa gì? bí kiếp bí quyết gì ? mà chả thấy gì hết vậy...chỉ đưa cành hoa sen lên thôi vậy....!
Thật là bí mật! đúng là rất bí mật, đã có rất nhiều người nói đến chỗ này rồi...chỗ ai cũng phải lắng nghe!
DÙ ĐÃ ĐƯỢC BẬT MÍ...NHƯNG CŨNG KHÔNG THỂ HIỂU NỖI! MÀ CÁI MÍ MẮT LUÔN SỤP MI! HI HI HI...
Thôi đi, nói dong nói dài làm gì! cứ phang đại 1 câu ngắn gọn cho rồi! hi hi hi...
Dạ! bạn đừng vội ạ, bởi cái gì dễ nói quá có gì hay ho đâu...còn gì là của quý giá há không phải đem ra bán phá giá hay sao!
VỤT TỐC BẤT ĐẠT! nhưng...sinh tử cũng là việc lớn!
Hi hi hi...Dạ! nếu tôi có thể bóc cái "chánh pháp nhãn tạng" kia ra cho các bạn xem thì tôi sẽ downloand lên diễn đàn này gởi bằng phần mềm gởi meo tận máy tính của tất cả các bạn có wifi rồi...đâu đợi ngồi đây viết bậy viết bạ như vầy...hi hi hi. Đi đi các bạn đừng có đợi tôi chỉ cho...thật mà...tôi biết đâu mà chỉ với cho...
Nhưng nói vậy không có nghĩa là bó tay!
Trên đời này không có gì là tuyệt đối, không loại vỏ công nào mà không có điểm sơ hở...
Đấy...đấy...chỗ sơ hở đó là cái chánh pháp nhãn tạng mà bạn phải tự tìm ra đó...Tôi đâu thể tìm dùm bạn được, bạn hiểu không!?
Tôi đâu thể chỉ cho bạn được, nếu tôi mà chỉ được thì đâu có đợi đến lượt tôi, mà NHƯ LAI đã chỉ cho đại chúng năm xưa mấy ngàn người không ngơ ngác há mồm nhìn NIÊM HOA VI TIẾU! hay sao?
VẬY TÔI MẠO MUỘI GỢI Ý BẠN KIẾN TÁNH KIẾN TIẾT LÀM GÌ! THẬT LÀ VÔ LÝ PHẢI KHÔNG! DẠ KHÔNG Ạ!
Bạn cứ tin đi, bạn cũng có thể nhận ra chánh pháp nhãn tạng này mà! khi bạn nhận ra nó tức bạn mới vẽ được chữ TU bất biến trong cành hoa sen năm xưa NHƯ LAI đưa lên!
Còn không nhận ra thì dù có đúc bằng vàng rồng chữ TU cũng sẽ mờ phai hoen rỉ theo năm tháng tuổi già của bạn...
NẾU BẠN NẾM ĐƯỢC CHÁNH PHÁP NHÃN TẠNG NÀY THÌ BẠN MỚI GỌI LÀ TU MỘT CÁCH THẬT SỰ ĐÍCH THỰC VÔ VI VÔ TƯỚNG TU!
Nghĩa là người ngồi bên cạnh bạn cũng không biết bạn đang tu, dù bạn đang làm việc, học hành, tụng kinh, ru trẻ nhỏ ngủ, đang thuyết giảng kinh điển...
Thông thường, vị sư thầy đang thuyết giảng kinh điển nào đó, thì vị này đâu thể tu! đâu thể hành trì cái pháp mà ông ta tu đâu! nghĩa là nếu chỉ tu pháp hữu vi thì khi thuyết giảng kinh điển ông ấy đang vô tu! chỉ khi nào ông ta nếm được chánh pháp nhãn tạng chì dù thuyết giảng hay nói dốc cũng là đang hữu tu!
Có gì kỳ lạ chăng?
Dạ! không ạ!
Bây giờ nói như vầy: như bạn đang đọc bài này tôi viết... bạn đang đọc thì bạn không thể đang tọa thiền, đang niệm phật được! Tức bạn đang vô tu! tức là bạn cũng đang bỏ buổi công phu bỏ hành trì để lên diễn đàn mà theo vật, theo mấy con chữ nhảy múa rồi... bạn phải cố sức suy nghĩ để mở to mắt và trí óc để hiểu coi cái thằng cha PHẢN CHIẾU này nói cái gì mà kỳ kỳ lạ lạ nhưng cũng hay hay ho ho! hi hi hi...
( Nói hoài chả ai khen hết...tự khen để lấy sức mà viết tiếp chứ...hi hi hi - thằng cha PHẢN CHIẾU này tâm lý thiệt nha...ha ha!)
Nhưng với một người nhận được chánh pháp nhãn tạng thì họ không có bị ảnh hưởng gì...họ vẩn đang hành trì tức hữu tu! trong khi hoàn cảnh bề ngoài quanh họ thì đang vô tu, đang làm cái việc ngoại lai, việc đời thường...không niệm phật tọa thiền tọa cụ gì cả...
Như vậy mới gọi là chánh pháp nhãn tạng, chứ cái mà thấy biết tu biết hành liền tay ra sức dụng công, quỳ gối, cong lưng, nhan khói sao gọi là tu vô vi được...? sao gọi là chánh pháp nhãn tạng được.
Dạ! tôi cũng không dám nói mình đã nhận được chánh pháp chánh nhãn gì đâu à nha, tôi là ngoại đạo mà!
Mà dù tôi có trồng được giống nhãn MA LAI MÃ LAI gì đó...thì cũng là giống nhãn ngoại lai chứ chưa chắc là giống nhãn thuần chủng xuất xứ ẤN ĐỘ đâu bạn ạ.
Nhưng mà có điều...tôi đã trồng cây đã lớn, đã ra hoa và đậu trái tuy ít thôi, nhưng hái ăn thử cũng ngọt lắm!
Tôi chỉ viết chơi cho vui thôi...nếu thấy hay ho thì bạn đọc giải trí thôi nha.
Đừng nghĩ là chánh pháp nhãn nhiết gì nha...tội chết kẻ dốt như tôi...
...
Vậy, cái "chánh pháp nhãn tạng" mà NHƯ LAI truyền cho Ngài CA DIẾP là cái gì? phép gì, y bát cà sa gì? bí kiếp bí quyết gì ? mà chả thấy gì hết vậy...chỉ đưa cành hoa sen lên thôi vậy....!
Thật là bí mật! đúng là rất bí mật, đã có rất nhiều người nói đến chỗ này rồi...chỗ ai cũng phải lắng nghe!
DÙ ĐÃ ĐƯỢC BẬT MÍ...NHƯNG CŨNG KHÔNG THỂ HIỂU NỖI! MÀ CÁI MÍ MẮT LUÔN SỤP MI! HI HI HI...
Thôi đi, nói dong nói dài làm gì! cứ phang đại 1 câu ngắn gọn cho rồi! hi hi hi...
Dạ! bạn đừng vội ạ, bởi cái gì dễ nói quá có gì hay ho đâu...còn gì là của quý giá há không phải đem ra bán phá giá hay sao!
VỤT TỐC BẤT ĐẠT! nhưng...sinh tử cũng là việc lớn!
Hi hi hi...Dạ! nếu tôi có thể bóc cái "chánh pháp nhãn tạng" kia ra cho các bạn xem thì tôi sẽ downloand lên diễn đàn này gởi bằng phần mềm gởi meo tận máy tính của tất cả các bạn có wifi rồi...đâu đợi ngồi đây viết bậy viết bạ như vầy...hi hi hi. Đi đi các bạn đừng có đợi tôi chỉ cho...thật mà...tôi biết đâu mà chỉ với cho...
Nhưng nói vậy không có nghĩa là bó tay!
Trên đời này không có gì là tuyệt đối, không loại vỏ công nào mà không có điểm sơ hở...
Đấy...đấy...chỗ sơ hở đó là cái chánh pháp nhãn tạng mà bạn phải tự tìm ra đó...Tôi đâu thể tìm dùm bạn được, bạn hiểu không!?
Tôi đâu thể chỉ cho bạn được, nếu tôi mà chỉ được thì đâu có đợi đến lượt tôi, mà NHƯ LAI đã chỉ cho đại chúng năm xưa mấy ngàn người không ngơ ngác há mồm nhìn NIÊM HOA VI TIẾU! hay sao?
VẬY TÔI MẠO MUỘI GỢI Ý BẠN KIẾN TÁNH KIẾN TIẾT LÀM GÌ! THẬT LÀ VÔ LÝ PHẢI KHÔNG! DẠ KHÔNG Ạ!
Bạn cứ tin đi, bạn cũng có thể nhận ra chánh pháp nhãn tạng này mà! khi bạn nhận ra nó tức bạn mới vẽ được chữ TU bất biến trong cành hoa sen năm xưa NHƯ LAI đưa lên!
Còn không nhận ra thì dù có đúc bằng vàng rồng chữ TU cũng sẽ mờ phai hoen rỉ theo năm tháng tuổi già của bạn...
NẾU BẠN NẾM ĐƯỢC CHÁNH PHÁP NHÃN TẠNG NÀY THÌ BẠN MỚI GỌI LÀ TU MỘT CÁCH THẬT SỰ ĐÍCH THỰC VÔ VI VÔ TƯỚNG TU!
Nghĩa là người ngồi bên cạnh bạn cũng không biết bạn đang tu, dù bạn đang làm việc, học hành, tụng kinh, ru trẻ nhỏ ngủ, đang thuyết giảng kinh điển...
Thông thường, vị sư thầy đang thuyết giảng kinh điển nào đó, thì vị này đâu thể tu! đâu thể hành trì cái pháp mà ông ta tu đâu! nghĩa là nếu chỉ tu pháp hữu vi thì khi thuyết giảng kinh điển ông ấy đang vô tu! chỉ khi nào ông ta nếm được chánh pháp nhãn tạng chì dù thuyết giảng hay nói dốc cũng là đang hữu tu!
Có gì kỳ lạ chăng?
Dạ! không ạ!
Bây giờ nói như vầy: như bạn đang đọc bài này tôi viết... bạn đang đọc thì bạn không thể đang tọa thiền, đang niệm phật được! Tức bạn đang vô tu! tức là bạn cũng đang bỏ buổi công phu bỏ hành trì để lên diễn đàn mà theo vật, theo mấy con chữ nhảy múa rồi... bạn phải cố sức suy nghĩ để mở to mắt và trí óc để hiểu coi cái thằng cha PHẢN CHIẾU này nói cái gì mà kỳ kỳ lạ lạ nhưng cũng hay hay ho ho! hi hi hi...
( Nói hoài chả ai khen hết...tự khen để lấy sức mà viết tiếp chứ...hi hi hi - thằng cha PHẢN CHIẾU này tâm lý thiệt nha...ha ha!)
Nhưng với một người nhận được chánh pháp nhãn tạng thì họ không có bị ảnh hưởng gì...họ vẩn đang hành trì tức hữu tu! trong khi hoàn cảnh bề ngoài quanh họ thì đang vô tu, đang làm cái việc ngoại lai, việc đời thường...không niệm phật tọa thiền tọa cụ gì cả...
Như vậy mới gọi là chánh pháp nhãn tạng, chứ cái mà thấy biết tu biết hành liền tay ra sức dụng công, quỳ gối, cong lưng, nhan khói sao gọi là tu vô vi được...? sao gọi là chánh pháp nhãn tạng được.
Dạ! tôi cũng không dám nói mình đã nhận được chánh pháp chánh nhãn gì đâu à nha, tôi là ngoại đạo mà!
Mà dù tôi có trồng được giống nhãn MA LAI MÃ LAI gì đó...thì cũng là giống nhãn ngoại lai chứ chưa chắc là giống nhãn thuần chủng xuất xứ ẤN ĐỘ đâu bạn ạ.
Nhưng mà có điều...tôi đã trồng cây đã lớn, đã ra hoa và đậu trái tuy ít thôi, nhưng hái ăn thử cũng ngọt lắm!
Tôi chỉ viết chơi cho vui thôi...nếu thấy hay ho thì bạn đọc giải trí thôi nha.
Đừng nghĩ là chánh pháp nhãn nhiết gì nha...tội chết kẻ dốt như tôi...
6H23
Muốn biết tu là gì? ...chuyện này tính sao đi..., bây giờ ngược dòng trở lại lịch sử xưa...
- Thái tử SĨ ĐẠT TA tu hành ra sao?
- NGÀI CA DIẾP tu sao?
- Tổ ĐẠT MA tu sao?
- Tổ HUỆ NĂNG tu sao?
...
Sơ lược vài vị Phật, tổ trên để xem thử cái NGài tu là tu làm sao?
Các bạn ở chùa thì có nhiều điều kiện đọc nhiều kinh điển nên rành lịch sử của các Ngài, còn bọn ngoại đạo như tôi, hay người đời chính hiệu! thì họ đâu có rành lịch sử các ngài.
Thấy rằng hình như là:
- Thái Tử SĨ ĐẠT TA thì bỏ gia đình vợ con cha mẹ đi vào rừng, khổ hạnh 6 năm, sau đó bỏ khổ hạnh, bỏ thầy bỏ bạn, chỉ ngồi 1 mình trước khi chứng ĐẠO gì đó dưới cội bồ đề 49 ngày đêm!
Bây giờ không nói đến chuyện trước ngày -đêm đầu tiên trong 49 ngày- đêm vì trước đó là lạc đường nên mới bỏ khổ hạnh 6 năm rồng...
Bắt đầu đêm-ngày đầu tiên: chắc Thái tử vẩn sáng thức dậy, vệ sinh tắm rửa rồi ngồi thiền...rồi đến trưa đi khuất thực đồ ăn và ăn đồ ăn để sống! (ăn 1 bửa) và chiều lại tiếp tục ngồi thiền gì đó...và chắc khi mệt, khi mỏi lưng Ngài cũng đứng dậy đi dạo quanh đó...chắc là không thể ngồi suốt 24/24 đâu ạ!
Và tối đến, chắc Ngài ngồi thiền đến 11h, 12h Ngài cũng ngũ thiếp đi mà! đói ăn khát uống mệt thì ngủ mà! hi hi hi . DẠ! ĐÚNG VẬY KHÔNG Ạ!?
Tôi quá dốt kinh điển nên suy đoán như vậy thôi...
Và cứ thế ngày-đêm 2, ngày-đêm 3, đến ngày-đêm thứ 49 thì CHỨNG ĐẠO HOÀN TOÀN! = THÀNH PHẬT!
Vậy các bạn có thắc mắc gì không?
Có chất vấn gì không?
Có hồ nghi gì không?
Có hỏi gì không?
Tôi thì hay hỏi tôi rằng: Trong 49 ngày đêm này Thái tử ngồi thiền như thế nào:
-1 không liên tục! có ăn có nghĩ, có ngủ...
-2 thiền này là thiền gì? thiền định hay thiền tông?
-3 Ngài có tụng kinh không? dạ không! Ngài có niệm phật không? dạ không! Ngài có niệm chú không? dạ không! Ngài có đốt nhang, có lạy có quỳ cầu nguyện có van xin khẩn vái Phật nào cứu độ cho Thái tử mạnh khỏe, thông minh, tin tấn, sáng suốt trí huệ không? dạ chắc cũng không!
-4 Vậy chắc là Thái tử chỉ có thiền!, mà nghe nói ngài chứng nhất thiền rồi nhị thiền rồi tam thiền rồi tứ thiền là ĐẠI NGỘ ĐẠI GIÁC!
-5 Vậy để tu thành phật, sao Ngài không dạy ta chỉ tu thiền theo Ngài? mà dạy nhiều pháp tu quá làm rối quá! hi hi hi
-6 Vậy sao cũng không thấy đoạn kinh nào Ngài dạy lại rằng hãy đi vào rừng tìm cội cây bồ đề của ta ngồi hồi đó mà các ngươi ngồi đó y như ta 49 ngày đêm thiền như ta thì nhất định sẽ thành phật như ta! DỄ LÀM QUÁ MÀ! Nhưng tại sao NGÀI không có dạy như thế!?
-7 chỉ có 49 ngày đêm thiền mà thành phật thì dễ quá! KHẢ THI LẮM!
-8 Vậy tại sao Ngài lại nói dong dài bằng nhiều kinh điển tự thuyết hay được hỏi mới nói, mà dong dài này không phải là chánh pháp nhãn tạng truyền dạy cho NGÀI CA DIẾP vậy? trong khi lại phải truyền dạy ngoài kinh điển...Vậy không phải nhọc công nhọc sức 49 năm nói pháp hay sao! vì cái đã nói ra chắc đâu phải chánh pháp rồi! Đúng rồi! Nên Ngài mới nói có câu:" 49 năm qua ta chưa từng nói pháp, ai nói NHƯ LAI thuyết pháp là hủy báng NHƯ LAI"
Tôi là ngoại đạo nên có ý tưởng cũng ngoại lai: Hi hi hi, tôi phải bắt chước như THái tử xem sao...mình lấy 1 cây bồ đề trồng sau hè nhà mình! hi hi hi để khi cây lớn lên đủ mát ta sẽ dọn cỏ sạch ở gốc và ngồi đó thiền hi hi hi 49 ngày xem sao! ta dỡ thì nhiều hơn chút là 94 ngày đêm cũng được...coi thử có phật nào thành chăng?
Chuyện này dễ quá mà, tại gia tu hành làm cái việc trồng cây bồ đề này dễ như làm vườn, làm ruộng rẫy mà...
Hay tại sân chùa thường rất là rộng lớn, trồng vài trăm cây bồ đề để cho sư thầy, ni sư ngồi tu cũng dễ quá mà!
Mấy nhà khoa học còn chế được phi thuyền lên cung trăng mà! chuyện tạo một ngôi chùa có 100 cây bồ đề dễ như ăn cơm ngọ mà!
THẬT QUÁ DỄ DÀNG!
Nhưng kỳ thật, không thấy ai ở tại gia(hay chùa) thử trồng bồ đề rồi ngồi tu vậy ta! hi hi hi
Chuyện THÁI TỬ tu còn nhận biết biết tu là làm sao! còn đến các vị tổ thì khó hơn:
Từ ĐẠT MA, HUỆ NĂNG...các bạn có thấy các Ngài tu gì chăng? dạ không ạ!
Chuyện kể rằng, nghe nói ông TỔ ĐẠT MA ổng quần áo rách rưới, râu tóc bùm xùm... đi đâu cũng vác cây gậy trên vai, còn cột treo 1 chiếc giầy rách hôi thối trên đầu cây gậy nữa!...thật là kỳ quặc, chả ai dám đến gần...chả ai dám bái sư...
Vậy ngài ĐẠT MA tu gì đâu, có thấy ông ta niệm phật đâu, tọa thiền đâu, tụng kinh tụng kình gì đâu, chỉ thấy ông ta nói không ai nghe rồi ngồi quay lưng vào vách núi 9 năm...
Vậy có ai biết ông ta sau khi được trân truyền y bát trong 9 năm đó ngài ngồi làm gì không?
Ngài ngồi niệm phật? hay thiền gì đây? ngài có bố thí không? có trì giới không? hay chỉ ngồi làm thinh? đố ai mà biết vì ta đâu có đến gặp ngài mà hỏi...chỉ toàn đọc kinh do người khác dịch lại mấy ngàn năm rồi...tam sao thất bản!
Còn đến NGÀI HUỆ NĂNG:
Đặc biệt hơn là dốt lắm, bửa cũi dã gạo, không biết trong lúc bữa cũi có niệm phật không? dạ không!, có thiền gì không? dạ không!, rồi truyền y bát và bỏ chạy vào rừng 16 năm gì đó...
Vậy trong 16 năm ở rừng ngài làm gì? tu gì? có bái lạy đốt nhanh, cầu xin vang vái không? có niệm phật không? dạ không? có ngồi thiền không? dạ cũng không nghe nói nghe kể lại ngài tu như thế nào trong 16 năm đó...chỉ nghe nói thú vào lưới bẩy thì ngài thả ra...chỉ chừa lại 1 ít con thôi! rồi ăn chỉ là rau luột chung với nồi thịt rừng! NGÀI KHÔNG ĂN THỊT MÀ CHỈ ĂN RAU ! ai da! ĂN LẪU THỊT RỪNG NGON LẮM!
Vậy tu là gì?
LÀM SAO MỚI GỌI LÀ TU!?
thật là khó mà!
VẬY TÓM LẠI:
- SAO BẠN KHÔNG NGỒI 49 NGÀY ĐÊM DƯỚI CỘI BỒ ĐỀ NHƯ THÁI TỬ SĨ ĐẠT TA! (người đầu tiên tiên phong sáng chế ra con đường=tu đến giác ngộ)
- SAO BẠN KHÔNG NGỒI QUAY LƯNG VÔ VÁCH NÚI(VÁCH NHÀ BẠN CŨNG ĐƯỢC!) NHƯ NGÀI ĐẠI MA! (đi theo dấu chân ĐỨC PHẬTTHÍCH
CA đã tìm và chỉ cho ĐẠT MA)
- SAO BẠN KHÔNG VÔ RỪNG 16 NĂM SỐNG TRONG ĐÓ NHƯ NGÀI HUỆ NĂNG! ( ngài cũng được chỉ sẳn con đường đi đến cái chỗ gọi là tu...chỗ giác ngộ)
kỳ vậy, những người gọi là làm cái việc tu...tu sao ít có ai dám làm thế...sợ gì hi sinh vài chục năm mà thành phật cũng đáng mà!
Nếu...hi hi hi nếu mà diện bích 9 năm không xong thì bỏ đi vào rừng thêm 16 năm nữa cũng chỉ 25 năm thôi mà!
kỳ vậy, vậy tu là làm sao? làm sao, nói làm sao, nghĩ làm sao, tư duy làm sao mới gọi là tu?
hay chẳng làm sao cả mới thật sự đúng là tu! đúng là trân truyền chánh pháp!
CHỮ TU này! thật khó mà định nghĩa, vạch hết từ điển tiếng Việt cũng chỉ là lời viết của mấy cha thầy giáo trường làng dạy học trò ú ớ u ơ...
CHƯA HIỂU RÕ CHỮ TU, VẬY MÀ RẤT RẤT NHIỀU NGƯỜI NÓI VỚI CHÍNH NGƯỜI ẤY LÀ MÌNH ĐANG TU! TÔI TU! THẬT MỚI LÀ KỲ LẠ NHA!
Thấy người khác tu vui quá...hay quá...đông quá...nên tu theo. Có người vì thất tình, vì tán gia bại sản, vì buồn hận nhân tình thế thái nào đó mà gõ cửa từ bi...dần già thành quen...thành nề nếp! kỹ năng! thành nghiện!...và chính mình đã trở thành một người nào khác mà chính mình không hề hay biết! Mình bị cuốn theo dòng xoáy truyền thống! dòng xoáy định kiến cố chấp! dòng xoáy của tiền bạc, danh vọng địa vị...
VÀ ĐIỀU TỆ HẠI NHẤT LÀ BỊ CUỐN THEO DÒNG XOÁY KINH ĐIỂN! MÀ KHÔNG TÀI NÀO TỰ BỨT PHÁ RA ĐƯỢC!
THẬT LÀ TAI HẠI! THẬT LÀ TIẾC!
CÁ MÈ MỘT LỨA con nào con nấy như nhau làm sao biết con to con nhỏ...
Nên hình như ai đó nói: " nấu cát sao có ngày thành cơm được..."
LẠ NHA!
Viết đến đây...buồn man mát...
Muốn biết tu là gì? ...chuyện này tính sao đi..., bây giờ ngược dòng trở lại lịch sử xưa...
- Thái tử SĨ ĐẠT TA tu hành ra sao?
- NGÀI CA DIẾP tu sao?
- Tổ ĐẠT MA tu sao?
- Tổ HUỆ NĂNG tu sao?
...
Sơ lược vài vị Phật, tổ trên để xem thử cái NGài tu là tu làm sao?
Các bạn ở chùa thì có nhiều điều kiện đọc nhiều kinh điển nên rành lịch sử của các Ngài, còn bọn ngoại đạo như tôi, hay người đời chính hiệu! thì họ đâu có rành lịch sử các ngài.
Thấy rằng hình như là:
- Thái Tử SĨ ĐẠT TA thì bỏ gia đình vợ con cha mẹ đi vào rừng, khổ hạnh 6 năm, sau đó bỏ khổ hạnh, bỏ thầy bỏ bạn, chỉ ngồi 1 mình trước khi chứng ĐẠO gì đó dưới cội bồ đề 49 ngày đêm!
Bây giờ không nói đến chuyện trước ngày -đêm đầu tiên trong 49 ngày- đêm vì trước đó là lạc đường nên mới bỏ khổ hạnh 6 năm rồng...
Bắt đầu đêm-ngày đầu tiên: chắc Thái tử vẩn sáng thức dậy, vệ sinh tắm rửa rồi ngồi thiền...rồi đến trưa đi khuất thực đồ ăn và ăn đồ ăn để sống! (ăn 1 bửa) và chiều lại tiếp tục ngồi thiền gì đó...và chắc khi mệt, khi mỏi lưng Ngài cũng đứng dậy đi dạo quanh đó...chắc là không thể ngồi suốt 24/24 đâu ạ!
Và tối đến, chắc Ngài ngồi thiền đến 11h, 12h Ngài cũng ngũ thiếp đi mà! đói ăn khát uống mệt thì ngủ mà! hi hi hi . DẠ! ĐÚNG VẬY KHÔNG Ạ!?
Tôi quá dốt kinh điển nên suy đoán như vậy thôi...
Và cứ thế ngày-đêm 2, ngày-đêm 3, đến ngày-đêm thứ 49 thì CHỨNG ĐẠO HOÀN TOÀN! = THÀNH PHẬT!
Vậy các bạn có thắc mắc gì không?
Có chất vấn gì không?
Có hồ nghi gì không?
Có hỏi gì không?
Tôi thì hay hỏi tôi rằng: Trong 49 ngày đêm này Thái tử ngồi thiền như thế nào:
-1 không liên tục! có ăn có nghĩ, có ngủ...
-2 thiền này là thiền gì? thiền định hay thiền tông?
-3 Ngài có tụng kinh không? dạ không! Ngài có niệm phật không? dạ không! Ngài có niệm chú không? dạ không! Ngài có đốt nhang, có lạy có quỳ cầu nguyện có van xin khẩn vái Phật nào cứu độ cho Thái tử mạnh khỏe, thông minh, tin tấn, sáng suốt trí huệ không? dạ chắc cũng không!
-4 Vậy chắc là Thái tử chỉ có thiền!, mà nghe nói ngài chứng nhất thiền rồi nhị thiền rồi tam thiền rồi tứ thiền là ĐẠI NGỘ ĐẠI GIÁC!
-5 Vậy để tu thành phật, sao Ngài không dạy ta chỉ tu thiền theo Ngài? mà dạy nhiều pháp tu quá làm rối quá! hi hi hi
-6 Vậy sao cũng không thấy đoạn kinh nào Ngài dạy lại rằng hãy đi vào rừng tìm cội cây bồ đề của ta ngồi hồi đó mà các ngươi ngồi đó y như ta 49 ngày đêm thiền như ta thì nhất định sẽ thành phật như ta! DỄ LÀM QUÁ MÀ! Nhưng tại sao NGÀI không có dạy như thế!?
-7 chỉ có 49 ngày đêm thiền mà thành phật thì dễ quá! KHẢ THI LẮM!
-8 Vậy tại sao Ngài lại nói dong dài bằng nhiều kinh điển tự thuyết hay được hỏi mới nói, mà dong dài này không phải là chánh pháp nhãn tạng truyền dạy cho NGÀI CA DIẾP vậy? trong khi lại phải truyền dạy ngoài kinh điển...Vậy không phải nhọc công nhọc sức 49 năm nói pháp hay sao! vì cái đã nói ra chắc đâu phải chánh pháp rồi! Đúng rồi! Nên Ngài mới nói có câu:" 49 năm qua ta chưa từng nói pháp, ai nói NHƯ LAI thuyết pháp là hủy báng NHƯ LAI"
Tôi là ngoại đạo nên có ý tưởng cũng ngoại lai: Hi hi hi, tôi phải bắt chước như THái tử xem sao...mình lấy 1 cây bồ đề trồng sau hè nhà mình! hi hi hi để khi cây lớn lên đủ mát ta sẽ dọn cỏ sạch ở gốc và ngồi đó thiền hi hi hi 49 ngày xem sao! ta dỡ thì nhiều hơn chút là 94 ngày đêm cũng được...coi thử có phật nào thành chăng?
Chuyện này dễ quá mà, tại gia tu hành làm cái việc trồng cây bồ đề này dễ như làm vườn, làm ruộng rẫy mà...
Hay tại sân chùa thường rất là rộng lớn, trồng vài trăm cây bồ đề để cho sư thầy, ni sư ngồi tu cũng dễ quá mà!
Mấy nhà khoa học còn chế được phi thuyền lên cung trăng mà! chuyện tạo một ngôi chùa có 100 cây bồ đề dễ như ăn cơm ngọ mà!
THẬT QUÁ DỄ DÀNG!
Nhưng kỳ thật, không thấy ai ở tại gia(hay chùa) thử trồng bồ đề rồi ngồi tu vậy ta! hi hi hi
Chuyện THÁI TỬ tu còn nhận biết biết tu là làm sao! còn đến các vị tổ thì khó hơn:
Từ ĐẠT MA, HUỆ NĂNG...các bạn có thấy các Ngài tu gì chăng? dạ không ạ!
Chuyện kể rằng, nghe nói ông TỔ ĐẠT MA ổng quần áo rách rưới, râu tóc bùm xùm... đi đâu cũng vác cây gậy trên vai, còn cột treo 1 chiếc giầy rách hôi thối trên đầu cây gậy nữa!...thật là kỳ quặc, chả ai dám đến gần...chả ai dám bái sư...
Vậy ngài ĐẠT MA tu gì đâu, có thấy ông ta niệm phật đâu, tọa thiền đâu, tụng kinh tụng kình gì đâu, chỉ thấy ông ta nói không ai nghe rồi ngồi quay lưng vào vách núi 9 năm...
Vậy có ai biết ông ta sau khi được trân truyền y bát trong 9 năm đó ngài ngồi làm gì không?
Ngài ngồi niệm phật? hay thiền gì đây? ngài có bố thí không? có trì giới không? hay chỉ ngồi làm thinh? đố ai mà biết vì ta đâu có đến gặp ngài mà hỏi...chỉ toàn đọc kinh do người khác dịch lại mấy ngàn năm rồi...tam sao thất bản!
Còn đến NGÀI HUỆ NĂNG:
Đặc biệt hơn là dốt lắm, bửa cũi dã gạo, không biết trong lúc bữa cũi có niệm phật không? dạ không!, có thiền gì không? dạ không!, rồi truyền y bát và bỏ chạy vào rừng 16 năm gì đó...
Vậy trong 16 năm ở rừng ngài làm gì? tu gì? có bái lạy đốt nhanh, cầu xin vang vái không? có niệm phật không? dạ không? có ngồi thiền không? dạ cũng không nghe nói nghe kể lại ngài tu như thế nào trong 16 năm đó...chỉ nghe nói thú vào lưới bẩy thì ngài thả ra...chỉ chừa lại 1 ít con thôi! rồi ăn chỉ là rau luột chung với nồi thịt rừng! NGÀI KHÔNG ĂN THỊT MÀ CHỈ ĂN RAU ! ai da! ĂN LẪU THỊT RỪNG NGON LẮM!
Vậy tu là gì?
LÀM SAO MỚI GỌI LÀ TU!?
thật là khó mà!
VẬY TÓM LẠI:
- SAO BẠN KHÔNG NGỒI 49 NGÀY ĐÊM DƯỚI CỘI BỒ ĐỀ NHƯ THÁI TỬ SĨ ĐẠT TA! (người đầu tiên tiên phong sáng chế ra con đường=tu đến giác ngộ)
- SAO BẠN KHÔNG NGỒI QUAY LƯNG VÔ VÁCH NÚI(VÁCH NHÀ BẠN CŨNG ĐƯỢC!) NHƯ NGÀI ĐẠI MA! (đi theo dấu chân ĐỨC PHẬT
- SAO BẠN KHÔNG VÔ RỪNG 16 NĂM SỐNG TRONG ĐÓ NHƯ NGÀI HUỆ NĂNG! ( ngài cũng được chỉ sẳn con đường đi đến cái chỗ gọi là tu...chỗ giác ngộ)
kỳ vậy, những người gọi là làm cái việc tu...tu sao ít có ai dám làm thế...sợ gì hi sinh vài chục năm mà thành phật cũng đáng mà!
Nếu...hi hi hi nếu mà diện bích 9 năm không xong thì bỏ đi vào rừng thêm 16 năm nữa cũng chỉ 25 năm thôi mà!
kỳ vậy, vậy tu là làm sao? làm sao, nói làm sao, nghĩ làm sao, tư duy làm sao mới gọi là tu?
hay chẳng làm sao cả mới thật sự đúng là tu! đúng là trân truyền chánh pháp!
CHỮ TU này! thật khó mà định nghĩa, vạch hết từ điển tiếng Việt cũng chỉ là lời viết của mấy cha thầy giáo trường làng dạy học trò ú ớ u ơ...
CHƯA HIỂU RÕ CHỮ TU, VẬY MÀ RẤT RẤT NHIỀU NGƯỜI NÓI VỚI CHÍNH NGƯỜI ẤY LÀ MÌNH ĐANG TU! TÔI TU! THẬT MỚI LÀ KỲ LẠ NHA!
Thấy người khác tu vui quá...hay quá...đông quá...nên tu theo. Có người vì thất tình, vì tán gia bại sản, vì buồn hận nhân tình thế thái nào đó mà gõ cửa từ bi...dần già thành quen...thành nề nếp! kỹ năng! thành nghiện!...và chính mình đã trở thành một người nào khác mà chính mình không hề hay biết! Mình bị cuốn theo dòng xoáy truyền thống! dòng xoáy định kiến cố chấp! dòng xoáy của tiền bạc, danh vọng địa vị...
VÀ ĐIỀU TỆ HẠI NHẤT LÀ BỊ CUỐN THEO DÒNG XOÁY KINH ĐIỂN! MÀ KHÔNG TÀI NÀO TỰ BỨT PHÁ RA ĐƯỢC!
THẬT LÀ TAI HẠI! THẬT LÀ TIẾC!
CÁ MÈ MỘT LỨA con nào con nấy như nhau làm sao biết con to con nhỏ...
Nên hình như ai đó nói: " nấu cát sao có ngày thành cơm được..."
LẠ NHA!
Viết đến đây...buồn man mát...
Tào Tháo
Hahahahahahaa...... Ơ-rê-ka!
Chính cái tri kiến lập tri này mới đúng là cái Tào Tháo mong mỏi đây.hahahahahahahaa......
Nào có ai thấy vô minh vô miếc gì thì cứ chỉ bày xem nào?
Chính cái điều này mà Tào muốn nói mà khó nói, nhưng sẽ cố gắng ở chỗ khác.
Nay tại đây, chính là cái sự thật được nói ra mà không có ăn khớp với rất nhiều người được gọi là TU HÀNH TINH TẤN theo chánh pháp gì đó....
Tào em hi vọng có rất nhiều nhiều bậc tri kiến lập tri kiểu này xuất hiện.
Cám ơn Đại Ca - Ngài.....
Chính cái tri kiến lập tri này mới đúng là cái Tào Tháo mong mỏi đây.hahahahahahahaa......
Nào có ai thấy vô minh vô miếc gì thì cứ chỉ bày xem nào?
Chính cái điều này mà Tào muốn nói mà khó nói, nhưng sẽ cố gắng ở chỗ khác.
Nay tại đây, chính là cái sự thật được nói ra mà không có ăn khớp với rất nhiều người được gọi là TU HÀNH TINH TẤN theo chánh pháp gì đó....
Tào em hi vọng có rất nhiều nhiều bậc tri kiến lập tri kiểu này xuất hiện.
Cám ơn Đại Ca - Ngài.....
Ba Tuần
Viết rất dài mà ý chốt tại câu này:
Gửi bởi hoiquangphanchieu
kỳ vậy, vậy tu là làm sao? làm sao, nói làm sao, nghĩ làm sao, tư
duy làm sao mới gọi là tu?
hay chẳng làm sao cả mới thật sự đúng là tu! đúng là trân truyền chánh pháp!/SIZE]
hay chẳng làm sao cả mới thật sự đúng là tu! đúng là trân truyền chánh pháp!/SIZE]
HQPC
...
Dạ! Thưa anh ba!
em xin đa tạ anh ba đã hiểu em!
Dạ! Thưa anh ba!
em xin đa tạ anh ba đã hiểu em!
Trước khi dọn sạch bút mực cùng giá vẽ mấy
con cò con kiến mặc dù vẽ chưa có xong! nhưng cũng rán vẽ 1 bức tranh NGOẠI ĐẠO
treo trước cổng rào nhà ông bạn SÁU, cho ổng nổi giận lên chơi! hi hi hi!
Vì mấy ngày trước mới thọt ét ổng có 1 cái mà ổng nhột nhột rồi...hi hi hi Đừng giận nha ông bạn. Giởn mà, vui thôi! đừng trách tụi nhóc con hay đùa cợt mấy cụ ông...
...
NGOẠI ĐẠO! NGOẠI ĐẠO LÀ GÌ? HỌ TU SAO? GIỐNG NHAU CHỖ NÀO KHÁC NHAU CHỖ NÀO SO VỚI PHẬT GIÁO!?
Dạ! tôi cũng nói thật, tôi ở kẽ giữa hổng có theo bên nào hết, tôi hổng có theo ĐẠO nào cả! Như dân thường sống giữa thời Mỹ và Pháp cùng đô hộ...
À là vầy:
Nội qui không cho phép nói tên tôn giáo khác, tu sĩ khác nên tuân thủ vậy..., nhưng hơi khó diễn tả, Tôi không tin Phật đạo và ngoại đạo, nhiều lần tôi cũng đi chùa phật giáo, và cũng rất nhiều lần đi đến cái noi sinh ra một tôn giáo mà người ta cho là ngoại đạo gì đó...tín đồ cũng đông đảo lắm hơn vài ba triệu người tôn giáo này ở AN GIANG.
Đi đến đó tôi nhìn, nghe coi tín đồ gọi là ngoại đạo họ tu làm sao? ăn gì, uống gì, làm gì,...?
Họ cũng:
-đốt nhang, niệm phật hiệu NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT, tọa thiền, vái lạy cầu khẩn, ăn hiền ở lành, bố thí, đắp cầu bồi lộ, từ thiện, tại gia hay xuất gia (không ăn cơm ngọ, cơm 2, 3 buổi tùy đói no! và không cạo đầu như sư thầy ni cô trong chùa phật giáo)...vân vân. Và chỉ dạy đơn giản 2 pháp tu thiền và tịnh.
Nói chung: bề ngoài họ làm cũng y chang tín đồ Phật giáo tu trong chùa. Nhưng có 1 điều đáng chú ý:
-Họ! cả mấy triệu tín đồ hành đạo trật lất tông chỉ giái thoát ! Họ thật sự chả hiểu gì về THIỀN, TỊNH.
Tức là khi nghiên cứu tông chỉ giải thoát giải thiết gì đó họ đã làm sai, mà thật cũng không phải là sai hoàn toàn vì họ chỉ làm chỉ tu có ở bề ngoài tức TU VỎ! tức tu pháp hữu vi nhìn thấy nghe thấy có hành có chứng có dùng sức như niệm lục tự DI ĐÀ và thiền cột cột cái tâm gì đó...
Tôi thật thắc cười mà lòng buồn bã:
họ tu trật lất tông chỉ giải thoát (như trong kệ truyền lại bằng các câu thơ) mà đòi giải thoát?
CƯỜI RẰNG: NẾU TU SAI TÔNG CHỈ NGOẠI ĐẠO, VẬY CÓ PHẢI CHẰNG LÀ RƠI RA NGOÀI CÁI ĐẠO NGOẠI VẬY CHẮC ĐÃ RƠI NGƯỢC LẠI NỘI ĐẠO RỒI?
NGHĨA LÀ RƠI ĐÚNG VÀO TRONG ĐẠO RỒI!
Hi hi hi
TỨC NGOẠI ĐẠO TU TRẬT ĐẠO NGOẠI THÌ THÀNH PHẬT ĐẠO, PHẬT GIÁO MẤT RỒI! HI HI HI
Chuyện này không thắc cười sao được?
KỲ CỤC MÀ!
Ngoại đạo người đời thường cho là tu trật tu xa lìa phật pháp phật phiết gì đó..., ngay cả cái tông chỉ của họ họ cũng không thể hiểu nổi là gi? tu ngoại đạo là tu làm sao? Ông phật ngoại đạo có khác ông phật của phật giáo không!? họ không hiểu nổi câu hỏi này đâu bạn ạ...
Họ cũng mê tín ước ao được chết vãng sanh CỰC LẠC là một nơi bất biến, hoa sen không bao giờ tàn úa mà sẻ nở hoa chờ họ, họ tin tấn tu hành ở ta bà thì hoa sen nở tươi sắc, họ thối chí tu hành ở ta bà thì hoa sen lụi tàn héo úa...được phật a di đà rước lên trên đó...già hóa trẻ...sống 1000 tuổi, ăn gì có nấy...rồi tu tiếp tu tiếp...
Họ cũng tin niệm phật là được phật độ hết bệnh, tin tấn, và mau có trí tuệ thần thông...
Họ cũng ước ao mình tu thành phật, thành tiên, thành bồ tát...
Mà nói thiệt khi tôi đi đến cái noi tôn giáo đó nếu tôi hỏi 1 câu các vị có chức vụ cao trong tôn giáo đó e rằng khó mà trả lời: phật là gì? tu là tu làm sao? bạn niệm phật hay phật niệm bạn? niệm phật là tưởng niệm ông phật bên trong ông bạn, hay kêu tên ông phật ở ẤN ĐỘ đến độ ông phật bên trong ông bạn? hay kêu ông phật ở ẤN ĐỘ đến độ xác thân thịt này được thơm tho rồi lột xác thành phật?
MẤY TRIỆU TÍN ĐỒ TÔN GIÁO NỌ đếm không hết 10 ngón tay là hiểu nổi tông chỉ tôn giáo họ...Nên đa phần họ chỉ liếm lấp cái pháp hữu vi luần quần lẫn quẫn...
Tôi không nói mình hay, giỏi.
Nhưng vì buồn, vì thắc cười mà phải nói ra cả nước mắt...
NẾU TRONG PHẬT GIÁO MÀ CŨNG NHƯ HỌ THÌ TÔI CŨNG BUỒN VÀ CƯỜI NỮA HAY SAO?
Vậy, cái tông chỉ có gì bí ẩn khó hiểu mà người tôn giáo nọ họ không hiểu nổi?
Cái tông chỉ thật là tông chỉ vì đó là pháp tu vô vi như trong phật giáo, y chang phật giáo!
Vì vô vi nên ai mà thấy, mà sờ được...đa phần bảo tu là phải cầm tay chỉ việc...này con hãy bận áo choàng vào, đốt nhanh lên, quỳ xuống và cầu, vái, lạy, niệm phật, ngồi kiết già, chú ý hơi thở ra vào cho vọng tưởng biến mất...thân tâm được an lạc...
THế đấy...
Nếu có một anh chạy xe ôm, vô chùa nói rằng:
Này nhà sư, dạ con muốn tu, ngài hãy dạy con tu coi?
Nhà sư phải nói làm sao?
- Chắc nói: ăn chay, niệm phật, bỏ dữ về lành, cúng lạy, cầu nguyện, ngồi thiền...như ta nè!
- Có nhà sư, sư ni nào dám nói: Không làm gì hết! tức là cái gì cũng làm hết!
hay: tu không cần dạy mới có, tu không thể coi vì vô vi làm sao thấy được mà coi với dòm! đồ ngốc! còn coi sao mà tu! đồ ngốc!
...
CƯỜI ĐẾN NO BỤNG!
NGOẠI ĐẠO TU TRẬT ĐƯỜNG THÌ CHẮC RƠI VÀO ĐƯỜNG CHÁNH ĐẠO PHẬT ĐẠO RỒI! HI HI HI!
( dạ tôi không dám viết: phật đạo trật đường thì rơi vào đường nào đâu ạ...sợ bị buồn buồn...)
Vì mấy ngày trước mới thọt ét ổng có 1 cái mà ổng nhột nhột rồi...hi hi hi Đừng giận nha ông bạn. Giởn mà, vui thôi! đừng trách tụi nhóc con hay đùa cợt mấy cụ ông...
...
NGOẠI ĐẠO! NGOẠI ĐẠO LÀ GÌ? HỌ TU SAO? GIỐNG NHAU CHỖ NÀO KHÁC NHAU CHỖ NÀO SO VỚI PHẬT GIÁO!?
Dạ! tôi cũng nói thật, tôi ở kẽ giữa hổng có theo bên nào hết, tôi hổng có theo ĐẠO nào cả! Như dân thường sống giữa thời Mỹ và Pháp cùng đô hộ...
À là vầy:
Nội qui không cho phép nói tên tôn giáo khác, tu sĩ khác nên tuân thủ vậy..., nhưng hơi khó diễn tả, Tôi không tin Phật đạo và ngoại đạo, nhiều lần tôi cũng đi chùa phật giáo, và cũng rất nhiều lần đi đến cái noi sinh ra một tôn giáo mà người ta cho là ngoại đạo gì đó...tín đồ cũng đông đảo lắm hơn vài ba triệu người tôn giáo này ở AN GIANG.
Đi đến đó tôi nhìn, nghe coi tín đồ gọi là ngoại đạo họ tu làm sao? ăn gì, uống gì, làm gì,...?
Họ cũng:
-đốt nhang, niệm phật hiệu NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT, tọa thiền, vái lạy cầu khẩn, ăn hiền ở lành, bố thí, đắp cầu bồi lộ, từ thiện, tại gia hay xuất gia (không ăn cơm ngọ, cơm 2, 3 buổi tùy đói no! và không cạo đầu như sư thầy ni cô trong chùa phật giáo)...vân vân. Và chỉ dạy đơn giản 2 pháp tu thiền và tịnh.
Nói chung: bề ngoài họ làm cũng y chang tín đồ Phật giáo tu trong chùa. Nhưng có 1 điều đáng chú ý:
-Họ! cả mấy triệu tín đồ hành đạo trật lất tông chỉ giái thoát ! Họ thật sự chả hiểu gì về THIỀN, TỊNH.
Tức là khi nghiên cứu tông chỉ giải thoát giải thiết gì đó họ đã làm sai, mà thật cũng không phải là sai hoàn toàn vì họ chỉ làm chỉ tu có ở bề ngoài tức TU VỎ! tức tu pháp hữu vi nhìn thấy nghe thấy có hành có chứng có dùng sức như niệm lục tự DI ĐÀ và thiền cột cột cái tâm gì đó...
Tôi thật thắc cười mà lòng buồn bã:
họ tu trật lất tông chỉ giải thoát (như trong kệ truyền lại bằng các câu thơ) mà đòi giải thoát?
CƯỜI RẰNG: NẾU TU SAI TÔNG CHỈ NGOẠI ĐẠO, VẬY CÓ PHẢI CHẰNG LÀ RƠI RA NGOÀI CÁI ĐẠO NGOẠI VẬY CHẮC ĐÃ RƠI NGƯỢC LẠI NỘI ĐẠO RỒI?
NGHĨA LÀ RƠI ĐÚNG VÀO TRONG ĐẠO RỒI!
Hi hi hi
TỨC NGOẠI ĐẠO TU TRẬT ĐẠO NGOẠI THÌ THÀNH PHẬT ĐẠO, PHẬT GIÁO MẤT RỒI! HI HI HI
Chuyện này không thắc cười sao được?
KỲ CỤC MÀ!
Ngoại đạo người đời thường cho là tu trật tu xa lìa phật pháp phật phiết gì đó..., ngay cả cái tông chỉ của họ họ cũng không thể hiểu nổi là gi? tu ngoại đạo là tu làm sao? Ông phật ngoại đạo có khác ông phật của phật giáo không!? họ không hiểu nổi câu hỏi này đâu bạn ạ...
Họ cũng mê tín ước ao được chết vãng sanh CỰC LẠC là một nơi bất biến, hoa sen không bao giờ tàn úa mà sẻ nở hoa chờ họ, họ tin tấn tu hành ở ta bà thì hoa sen nở tươi sắc, họ thối chí tu hành ở ta bà thì hoa sen lụi tàn héo úa...được phật a di đà rước lên trên đó...già hóa trẻ...sống 1000 tuổi, ăn gì có nấy...rồi tu tiếp tu tiếp...
Họ cũng tin niệm phật là được phật độ hết bệnh, tin tấn, và mau có trí tuệ thần thông...
Họ cũng ước ao mình tu thành phật, thành tiên, thành bồ tát...
Mà nói thiệt khi tôi đi đến cái noi tôn giáo đó nếu tôi hỏi 1 câu các vị có chức vụ cao trong tôn giáo đó e rằng khó mà trả lời: phật là gì? tu là tu làm sao? bạn niệm phật hay phật niệm bạn? niệm phật là tưởng niệm ông phật bên trong ông bạn, hay kêu tên ông phật ở ẤN ĐỘ đến độ ông phật bên trong ông bạn? hay kêu ông phật ở ẤN ĐỘ đến độ xác thân thịt này được thơm tho rồi lột xác thành phật?
MẤY TRIỆU TÍN ĐỒ TÔN GIÁO NỌ đếm không hết 10 ngón tay là hiểu nổi tông chỉ tôn giáo họ...Nên đa phần họ chỉ liếm lấp cái pháp hữu vi luần quần lẫn quẫn...
Tôi không nói mình hay, giỏi.
Nhưng vì buồn, vì thắc cười mà phải nói ra cả nước mắt...
NẾU TRONG PHẬT GIÁO MÀ CŨNG NHƯ HỌ THÌ TÔI CŨNG BUỒN VÀ CƯỜI NỮA HAY SAO?
Vậy, cái tông chỉ có gì bí ẩn khó hiểu mà người tôn giáo nọ họ không hiểu nổi?
Cái tông chỉ thật là tông chỉ vì đó là pháp tu vô vi như trong phật giáo, y chang phật giáo!
Vì vô vi nên ai mà thấy, mà sờ được...đa phần bảo tu là phải cầm tay chỉ việc...này con hãy bận áo choàng vào, đốt nhanh lên, quỳ xuống và cầu, vái, lạy, niệm phật, ngồi kiết già, chú ý hơi thở ra vào cho vọng tưởng biến mất...thân tâm được an lạc...
THế đấy...
Nếu có một anh chạy xe ôm, vô chùa nói rằng:
Này nhà sư, dạ con muốn tu, ngài hãy dạy con tu coi?
Nhà sư phải nói làm sao?
- Chắc nói: ăn chay, niệm phật, bỏ dữ về lành, cúng lạy, cầu nguyện, ngồi thiền...như ta nè!
- Có nhà sư, sư ni nào dám nói: Không làm gì hết! tức là cái gì cũng làm hết!
hay: tu không cần dạy mới có, tu không thể coi vì vô vi làm sao thấy được mà coi với dòm! đồ ngốc! còn coi sao mà tu! đồ ngốc!
...
CƯỜI ĐẾN NO BỤNG!
NGOẠI ĐẠO TU TRẬT ĐƯỜNG THÌ CHẮC RƠI VÀO ĐƯỜNG CHÁNH ĐẠO PHẬT ĐẠO RỒI! HI HI HI!
( dạ tôi không dám viết: phật đạo trật đường thì rơi vào đường nào đâu ạ...sợ bị buồn buồn...)
Ngộ Không
Hihii ... hay lắm
nhưng mà ông bạn đạo lại quên rằng mỗi người mỗi một NHÂN - QUẢ khác nhau,cho nên TẬP KHÍ khác nhau,NGHIỆP LỰC khác nhau ... dẫn đến ông PHẬT khác ông ĐẠT MA,khác ông LỤC TỔ ... cũng như ông khác với mọi người ...
Hihiihi ...
Cõi đời muôn vạn chúng sinh
Chỉ có mình mình là ... Phật,
thật sao ?
Hihihih ...
nhưng mà ông bạn đạo lại quên rằng mỗi người mỗi một NHÂN - QUẢ khác nhau,cho nên TẬP KHÍ khác nhau,NGHIỆP LỰC khác nhau ... dẫn đến ông PHẬT khác ông ĐẠT MA,khác ông LỤC TỔ ... cũng như ông khác với mọi người ...
Hihiihi ...
Cõi đời muôn vạn chúng sinh
Chỉ có mình mình là ... Phật,
thật sao ?
Hihihih ...
Tào Tháo
thử dựng mấy ông Phật , Đạt Ma, Lục Tổ hỏi
xem Nhân Quả ,Tập Khí , Nghiệp Lực nó nằm ở đâu đi?
Vì là Ngộ Không mà .hahahahahahahahahahahahahahahahahaha........
Vì là Ngộ Không mà .hahahahahahahahahahahahahahahahahaha........
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)