Hiển thị các bài đăng có nhãn THIENTU TRAN. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn THIENTU TRAN. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 7 tháng 3, 2019

VẤN ĐỀ ; TU THEO ĐẠO PHẬT.

VẤN ĐỀ ; TU THEO ĐẠO PHẬT.
Bài 7. Tự do hoàn toàn và sáng suốt.
Qua loạt 6 bài vừa qua, chúng ta biết rằng Đức Phật - tức Thái Tử Tất Đạt Đa bắt đầu BIẾT " cái khổ " do đâu mà có, chứ không là áp đặt do thần thánh nào đưa đến cho con người, việc giải thoát khổ đối với CHÍNH Ngài cũng như đối với con người và chỉ với con người ngay trong cuộc sống mà con người đang có khổ này chứ không ở một thế giới nào khác, bắt đầu bằng tiền đề cuộc sống của con người là hệ thuộc, toại, bất toại, phiền não, lo âu và tham lam, ích kỹ, ghièm xiển, tranh dành, hận thù......
Chính những thứ này phát sinh từ tâm vị kỷ do nhận định sai lầm về bản thân, về một cái tôi tồn tại bất biến. Tiểu ngã của cá nhân.
Đức Phật không chấp nhận điều có một Đấng sáng tạo ngự trị trên toàn cõi vũ trụ và trừng phạt hay ban thưởng tùy theo công trạng của mỗi con người khi còn sống trên thế gian này hay " MỘT LỜI HỨA " đến một nơi nào khác. Thế nên đối với Đức Phật - một mức độ phổ thông hơn con người không phụ thuộc vào thẩm quyền - thẩm quyền của bất cứ ai, giáo pháp của bất cứ người nào
Đức Phật không chấp nhận ý niệm của Tăng chúng, Phật tử hay kể cá tưởng của Bà La Môn giáo trong Kinh cổ Vệ Đà về sự trường tồn, bất biến, liên tục của linh hồn hay còn gọi là Tiểu ngã ( Atman ).
Đức Phật nói khi con người được giải thoát khỏi lòng thèm muốn, ràng buộc và ích kỷ thì mọi khổ ách, xung đột cũng sẽ biến mất trong cảm thọ của con người.hay thường nghe giảng là tiêu trừ. Giải thoát khỏi mọi ràng buộc ngay cả sự khác biệt tốt, xấu - lẽ đương nhiên là ở trong đời sống thường nhật được hiểu cách khác không có sự phân tách như thế.

VẤN ĐỀ ; TU THEO ĐẠO PHẬT.

VẤN ĐỀ ; TU THEO ĐẠO PHẬT.
Bài 8. Tự do hoàn toàn và sáng suốt...
Kế đến, là sự nhận chân SỰ THẬT, giác ngộ chân lý nghĩa là thấy, biết mọi sự như chúng ĐANG LÀ - ( yatha bhutam.- sự giác ngộ Chân lý ) nhưng Đức Phật lập đi lập lại nếu con người không thấy, biết sự thật quy ước hay ước lệ thì con người không thể nhận biết sự thật tuyệt đối chân thật hay cũng có thể nới rộng ra con người không sống trong thế giới ta bà đau khổ này thì cũng không cần đến vấn đề giải thoát khổ và như thế cũng không cảm nhận từ Niết bàn dùng để diễn tả một tình huống cảm thọ khác bình thường như toại nguyện.
Con người phải TỰ THÂN NHẬN THỨC, TỰ THÂN TÌM HIỂU có lẽ đây mới là BƯỚC ĐẦU TỐI CẦN THIẾT của Giáo pháp truyền bá rộng rải, chắc thực trong 84 vạn pháp môn theo tinh thần Phật. ( 84 vạn là con số tượng trưng của thời xưa LÀ RẤT NHIỀU )..
Đức Phật nói với người tu học khổ hạnh Kalama rằng : " đừng nên chấp nhận bất cứ điều gì chỉ vì điều đó được truyền bá bởi tôn giáo, tính ngưỡng, hoặc kinh sách, bởi Thầy giảng hay các Vị Đạo sư, kể cả Ta dù các người xem ta là Thầy, mà chỉ nên chấp nhận trong trường hợp tự thân nhận biết điều đó là đúng đắn, điều đó không làm buốn phiền, khổ sở chính mình và người khác ".
Trở lại vấn đề gọi là khổ của con người dù gọi chung là KHỔ nhưng con người có hàng ngàn, hàng vạn, vạn cái khổ mà không cái khổ nào giống cái khổ nào nên CÁCH GIẢI cái khổ này không thể giống CÁCH GIẢI cái khổ khác........ ...Đức Phật dạy :" Mọi thế pháp đều hư dối cho dù pháp đó Như lai vừa mới ban truyền mà bất cứ người nào lập lại " do đó không phải các Pháp mà con người biết, con người truyền đạt cho nhau là SAI nghĩa là không nhất thiết áp dụng đúng cho mọi người, mọi trường hợp tu tập để giác ngộ; cũng như thuốc và bịnh - thang thuốc có thể là thần dược cho bịnh nhân này mà lại là độc dược với bịnh nhân khác là thê. Pháp, Tông, Chi hay Thầy này, Sư kia....có thể Đúng nhưng là trường hợp của Họ chứ không nhất thiêt cho mọi người..., cho mọi " cái khổ " và cũng từ đó với người không định tâm, vị kỷ sẽ sanh ra phân biệt.......Thầy tôi hay...Chi tôi giỏi....Tông tôi tài ba, tuyệt mật, tuyệt vời, bí truyền......mà không nghĩ rằng PHẢI TỰ MÌNH UỐNG NƯỚC MỚI BIẾT NƯỚC thế nào.....PHẢI TỰ MÌNH LÀ ỐC ĐẢO MỚI KHÔNG LỆ THUỘC.....cà luôn luôn PHẢI NHỚ rằng Tham, Sân, Si của chính mình dẩn dắt mình vào đường KHỔ nên tránh xa......

Ý KIẾN : VỀ ĐỜI SỐNG CỦA NGƯỜI PHẬT TỬ, CƯ SĨ.

Ý KIẾN : VỀ ĐỜI SỐNG CỦA NGƯỜI PHẬT TỬ, CƯ SĨ.
.
Với lời dạy của Đức Phật hay của người đàng hoàng thì chưa bao giờ Ngài nói người Phật tử hay cư sĩ là người " sanh ra với hai bàn tay trắng, khi chết cũng lại trắng tay ". Về biểu tướng Họ vẫn sinh hoạt bình thường, nếu không muốn nói là rất tích cực bởi việc mất, suy sụp ( theo cách nhìn của thế nhân ) không tác động tiêu cực đối với Họ nghĩa là Họ vẫn vững chảy bước đi trên đường đời. 
Như vậy nếu người Phật tử hay cư sĩ tại gia, có thể có gia đình, con cái thì Họ cũng vẫn hoàn thành trách nhiệm xã hội được, nghĩa là vẫn đóng góp cho xã hội được và chúng ta TƯỞNG rằng CÁI CÓ của Họ là Họ hưởng thụ như chúng ta - Không quan trọng đới với Họ mặc dù Họ cũng thọ Lạc, thọ Khổ nhưng KHÔNG vướng mắc gì cả - đó là điểm khác biệt giữa thế nhân và người Phật tử hay cư sĩ.
Ai có thể chắc chắn nói rằng Thái Tử Tất Đạt Đa sau khi giác ngộ thì KHÔNG CÒN XÚC CẢM ?. Ai tin chắc rằng Thái Tử Tất Đạt Đa sau khi giác ngộ rồi KHÔNG THẤY, BIẾT thế nào là Lạc, thế nào là Khổ ?. Nếu cho là Ngài như thế có phải sai lầm chăng ?. Ngài vẫn XÚC CẢM, Ngài vẫn thấy, biết thế nào là Lạc, thế nào là Ái, thế nào là Dục, thế nào là Khổ nhưng đó là CÁI LẠC, CÁI KHỔ của thế nhân, còn Ngài - người giác ngộ KHỔ rồi, người KIẾN TÁNH ròi thì cũng CÓ xúc cảm nhưng xúc cảm không " vướng mắc " như chúng ta.
Bạn có nghe " nghịch nhỉ " bởi các câu " lạc như không lạc ", " hành như không hành " rồi chứ ?. Nếu Ngài không còn thấy, biết hay phú mặc không thấy, biết nữa thì làm sao tương thích với chúng sinh để giáo hóa ?. chẳng những thế mà Ngài còn thấy, biết một cách chính xác, vi tế, thận trọng hơn chúng ta. 
Nếu Ngài không còn thấy, biết thì làm sao đối ứng tương thích để hóa độ Ông Devadatta ( Đề-Bà-Đạt-Đa ) một Vị Tỳ khưu thỉnh cầu Đức Phật cho Ông quyền Chưởng quản Giáo Hội Tăng Già nhơn vào lúc niên thọ Đức Phật đã cao không được chấp thuận nên đem lòng tức giận, oán hờn, rồi âm mưu cùng Thái Tử Ãjatasattu toan sát hại Đức Phật - người giết Cha để soán ngôi, kẻ giết Đức Phật để chưởng quản Tăng già !!. Bao nhiêu lần ám sát, bao nhiêu lần chia rẻ Tăng già, nếu Thái Tử Tất Đạt Đa không thấy, biết thì làm sao hóa giải, làm sao hóa độ được Devadatta trở thành Phật Độc giác tên Atthissara .
Nếu Ngài không còn thấy, biết thì làm sao đối ứng tương thich để hóa độ Anãthapindikha. ( Cấp Cô Đọc ) từ một người muốn tu trong sự giàu sang của mình ( ông đã kiến tạo ngôi Tịnh xá trứ danh Jetavana - Kỳ viên ) trở thành người kiến Tánh, giác ngộ và sống đơn giản và đắc quả Tu Đa Hoàn ( Sotãpatti ) ( Kindred Sayings phần 1, trang 273 ).
Tóm lại, người tu Phật không phải lúng túng bởi " sanh ra với hai bàn tay trắng và chết đi lại hoàn trắng tay " - không phải thế, hoàn toàn không phải thế con người vẫn có, vẫn đủ điều kiện sống, vẫn cần có điều kiện phát triển và phát triển NHƯNG KHÔNG VƯỚNG MẮC VÀO . Thế thì chúng ta không nên lúng túng như thế để rồi trở thành sai lầm, tiêu cực, thụ động hay cả tin " buông xuôi " lầm lẩn trong đời sống thực tế, bởi Đạo Phật CHỈ GIẢI THOÁT KHỔ ngay trong đời sống này - đời sống có khổ dẫy đầy này. Con người vẫn sống, vẫn phát triển theo xã hội và xã hội tiến bộ.hài hòa - có thể không dể gì nhưng từ chúng ta là mầm -( tiệm tu, tiểu nguyện ), là biểu tượng rồi sẽ phát huy, nhân rộng Đại nguyện ) hay ít ra TA cũng đã giải thoát đau khổ cho chính ta trong cuộc sống hiện tại CÓ KHỔ này.. Có phải chăng có " Niết bàn tại thế " ?.
.

VẤN ĐỀ ; TU ĐẠO GIẢI THOÁT KHỔ



VẤN ĐỀ ; TU ĐẠO GIẢI THOÁT KHỔ...........
.
Nếu Bạn có đủ điều kiện và đủ thời gian để Bạn nghe nói về " cái ngon " của một món ăn ở Nhà Hàng Đồng Khánh. Nếu Bạn có đọc hàng vạn cuốn sách nói về cách nấu món ăn ngon ở Nhà Hàng Đồng Khánh, Bạn có thể BIẾT NGON không nếu Bạn chưa ăn trực tiếp ăn món ở đó ?.
Không, không bao giờ, phải không Bạn.
Nếu Bạn có đủ điều kiện và thời gian để học hỏi, nghe giảng và " làm theo, lập đi lập lại những gì được chỉ bảo " nghĩa là thực hành nghiêm mật tất cả các pháp để giải khổ mà Bạn KHÔNG BIẾT KHỔ là gì thì liệu có được giải không ?.
Không, không bao giờ phải không Bạn ?.
Vậy người tu Đạo Phật - Đạo giải khổ - Bạn hãy tự mình quán xét, thậm thâm cái KHỔ đi, nghĩa là việc đầu tiên Bạn phải BIẾT, thọ CÁI KHỔ thì Bạn mới có Pháp phù hợp cho mỗi cái khổ đó - một trong muôn ngàn cái khổ khác nhau - khác nhau hoàn tòan, không cái khổ nào giống cái khổ nào mà con người chúng ta sẽ và phải đối diện trong cuộc đời đầy gian truân này..
Chỉ có cách Bạn uống nước Bạn mới biết nước thế nào mà thôi.
Chỉ có cách chúng ta nghe theo Đức Phật dạy bằng lời KHÁCH QUAN, CHÍNH XÁC và VÔ VỊ LỢI nên tin được:
" KHỔ do VÔ MINH, do sự hiểu biết SAI LẦM, theo quan điểm của Đạo giải thoát khổ MÀ TRÁNH SAI LẦM - Đức Phật lại dạy một lời rất KHÁCH QUAN :
" đừng tin tưởng những gì do.......đừng tin tưởng những gì do......và cũng đừng tin tưởng kể cả Ta, người mà các ngươi kính trọng, tôn xưng là Thầy...hãy xem xét cẩn thận những gì có thể làm buồn phiền, đau khổ chính mình và người khác THÌ BỎ NÓ ĐI "'
Bạn không thể nói " tôi tu theo Đạo giải thoát khổ, tôi đang tu tập theo pháp này của........pháp kia của....hay của Vị.ở trên núi cảo rừng thẩm; tôi tu theo Vị này...bởi Vị ấy dạy cho tôi pháp bí truyền, bởi Vị ấy kể cho tôi nghe rất nhiều trường hợp đã dạy cho ai đó đã có kết quả..... là Bạn sẽ LÀM ĐƯỢC HẾT KHỔ ...?..
Không bao giờ - dù Bạn có nghiệm mật, cẩn trọng hành một pháp nào đó mà nhiều người ca tụng là tuyệt với, mà nhiều người hứa hẹn là hiệu quả nhất trong mọi pháp pháp, mọi thời đại.......Tôi hay Bạn tụng miệt mài một quyển Kinh mà gọi là huyền mật, vi diệu, bí truyền..... .....cầu xin mười phương Chư Phật phò hộ, độ trì đi nữa đều VÔ HIỆU và cũng không ai có thể ban phát cho Bạn được cả.
. Chỉ có một cách - pháp - duy nhất trong cuộc sống đang khổ này Bạn hay tôi nghe những lời khuyên CHÂN THÀNH, KHÁCH QUAN, VÔ DỊ LỢI của Đức Phật
"" con người sở dĩ khổ bởi con nguoi mãi ĐEO BÁM những SAI LẦM, u mê vô minh của CHÍNH MÌNH tạo ra "'mà chúng ta BUÔNG BỎ " bớt " hay hết Vô minh của chình mình.......tức bớt hay hết Tham, Sân, Si thì mình mới cảm nhận sung sường - loại sung sướng mà Bạn cảm, Đức Phật gọi là CẢM THỌ NIẾT BÀN và ngay trong cuộc sống CÓ KHỔ này.
Niết bàn tại thế là vậy.

.

VẤN ĐỀ ; TU và TU THEO ĐẠO PHẬT

VẤN ĐỀ ; TU và TU THEO ĐẠO PHẬT.
Bài 1 ; YẾU CHỈ CỦA PHẬT TỔ.............
Tôi tự hỏi và có lẽ Bạn cũng đã tự hỏi, từ lúc Thái Tử Tất Đạt Đa giác ngộ thành phật có phải Ngài đã trở thành một Vị quyền năng cao siêu ......hay không ?. Ngài có thật là đã phải tu tập hàng muôn ngàn kiếp trước đến giờ này mới thành tựu không ?.
KHÔNG , không phải thế - Đức Phật còn đó, một con người bình thuờng như Ngài xác định ....nhập thế hiền hòa, nhả nhặn, đôn hậu, thuyết pháp và đến nay ngày nay con người chúng ta ghi lại với rất nhiều Kinh, sách Luận giảng,...lưu truyền.
Mặc dù Ngài chẳng ghi lại nhưng rất nhiều buổi thuyết giảng nhưng cho đến ngày nay hầu như không mấy người khởi đầu thuyết giảng hay khởi đầu cuốn Luận giảng về Đạo Phật mà xác định với thính chúng " yếu chỉ của Đạo Phật " là gì?.
Đa phần Sư Thầy, Giảng sư thuyết giảng " hình như " con người PHẢI THEO MỘT PHÁP mà chỉ có pháp đó mời đưa đền giải thoát khổ sau này nếu qua quá trinh nghiêm mật chấp thủ pháp ấy.......một số còn lại có vẻ " búc phá " hơn....chung qui làm thính chúng không ít hoang man nếu để ý.
Chúng ta, ai cũng muốn và nghĩ rằng, hy vọng rằng khi chúng ta đã thấu hiểu được tường tận những điểm chính yếu của Yếu chỉ ấy thì sẽ bước được một quảng đường dài trên đường tu học hoặc tu hành của mình.
Chung quanh chúng ta không biết bao nhiêu Vị Đạo cao đức trọng, bao nhiêu Luận sư nổi tiếng với kiến thức uyên thâm, đã nhiều năm tu học hoặc tu hành nhưng suốt thời gian từ khi Thái Tử giác ngộ đến nay con người vẫn " dậm chân tại chỗ ", vẫn than đời là bể khổ mặc dù các Vị thường nhắc lại lời Đức Phật " ta là phật đã thành, chúng sinh là phật sẽ thành ". Chắc có lẽ để khuyến khích chúng sinh cố gắng tu hành, mặc dù đã biết NẾU NÓI ĐÓ là con đường thì đó lại là con đường không điểm đến sao.
Chúng ta, chúng sinh, thoát khổ là một mục đích tối thượng bởi không một con người nào lại không khổ, cho dù Bạn quan niệm thế nào về cuộc sống thì rốt cuộc Bạn cũng vướng bận âu lo, phiền muộn,....nói là vui sướng, hanh phúc...nhưng lo âu, sợ sệt nghĩa là khổ. Nhưng nếu có câu hỏi nêu lên: Yếu chỉ của Đức Phật, Yếu chỉ của Đạo giải thoát RỐT RÁO ĐAU KHỔ là gì ? thì hình như mỗi Vị có một cách trả lời, nhưng tựu chung là khác nhau !!. Mặc dù nhiều vị - tuy không xác định rõ nhưng ngôn ngữ và phong thái của Họ cho chúng ta nghĩ rằng Họ là những người " nắm được yếu chỉ của Đức Phật " rất rõ ràng...nhưng VẪN ĐƯA TAY cho chúng ta nắm...chắc chứ không nêu YẾU CHỈ..!!
Một số Vị thì bảo Tu Phật thì phải chú trọng đến Tứ Diệu đế : Khổ, Tập, Diệt, Đạo - bốn Chân lý cao cả đó được trình bày chỉ là những phương pháp tu tập có khả năng diệt trừ đau khổ, rồi sẽ đạt đến mục đích giải thoát, an lạc, hạnh phúc.
"" Khổ - cảm giác khổ đau chúng ta ĐÃ CẢM, đã thọ rồi mà..chúng ta diệt được nó à...
Một số Vị khác dạy cho chúng ta Ba nguyên lý căn bản, ba dấu ấn tối thượng : Khổ, Vô thường, Vô ngã.
Một số khác xác định với chúng ta CHỈ CẦN niệm, niệm, niệm danh hiệu Phật là quan trọng, là sẽ giải thoát những nghiệp chướng, là sẽ được về Tây phương Cực Lạc.
Và bình nhật chúng ta thường xuyên nghe từ các Vị tăng tu " hình như " nhấn mạnh vào trọng điểm là : hành thiện, lánh ác, bố thí, tích công đức, lập Chùa, cúng Tăng ....hoặc " gạn đục, lắng trong - tỉnh tâm là cốt lõi, như TÍCH CÓP " VỐN LIẾN " tu tập hay lột dần như " bánh tét lột dần "đến ngày nào đó bánh tét không còn là bánh tét....như lột củ hành........từng tép...từng tép rồi ngày nào đó củ hành không còn là củ hành chăng.
Tất cả những xác tín về yếu chỉ của Đạo giải thoát RỐT RÁO khổ nói trên đối với chúng ta - những chúng sinh sơ cơ, thiểu trí thì quả thật không có gì là không đúng nhưng tại sao, tại sao Yếu chỉ của Đức Phật lại được " đưa ra khác nhau "?, tại sao đường vào động Thiếu Thất lại không giống nhau ?.
Nếu chúng ta nhớ lời Đức Phật : " tất cả các pháp - thế pháp - đều là hư dối " thì ôi thôi....ôi thôi..... chúng ta gặp toàn là thế pháp...toàn là LỜI NÓI LẠI.
Nếu chúng ta nhớ lới Đức Phật : " hãy tự đốt đuốc mà đi " thì chúng ta mới biết rằng " lỗi tại ta, lỗi tại ta mọi bề " ( lời của Đức Chúa nói ) bới chúng ta quá nôn nóng hỏi " tu Phật là như thế nào ? " thì bổn phận của các Vị phải nói với chúng ta " Tu Phật là như thế.....là như thế....." chúng ta đâu ngờ rằng câu trả lời RẤT ĐÚNG ĐÓ là của CHỈ NGƯỜI ĐÓ chứ không phải của mọi người. Đúng đó nhưng đúng ở trường hợp này
.......thang thần dược cầm trên tay đó liệu có phải là thần dược của bịnh mình hay không ?.
Chúng ta không biết rằng : Đạo Phật hay Phật giáo là một " KHOA HỌC NỘI TÂM " và đối tượng của nền khoa học đó là " TÂM THỨC ". Nỗ lực thực hiện trực tiếp những kinh nghiệm do nền Khoa học ấy đem đến là TU TẬP và kết quả là kết quả của chỉ người tu sửa mới TRẢI NGHIỆM và CẢM THỌ - NIẾT BÀN. do vậy, cho dù rằng là Khoa học nhưng kết quả của Phật giáo KHÔNG THỂ KIỂM NGHIỆM LẠI không thể lập lại như thí nghiệm kiểm chứng của khoa học. Thế nên Đức Phật cảnh giác chúng ta " mọi thế pháp đều là Hư dối ", mọi thế pháp chỉ là những TAY CHỈ TRĂNG, là CON THUYỀN của CHỈ RIÊNG AI ĐÓ mà thôi.
Thế nên chúng ta mới thấy tại sao suốt gần nửa thế kỷ thuyết pháp - nói cách giải thóat khổ - mà Đức Phật bảo TA CHƯA NÓI LỜI NÀO cả. mỗi người một con đường, mỗi người một pháp vào dộng Thiếu Thất, mỗi " cái khổ có một CÁCH HOÁ GIẢI RIÊNG " - không phải thang thần dược của người này cũng là thần dược của người khác......đừng chấp vào pháp nào của ai cho dù ngay của Đức Phật nêu lên !!
"" Mọi thế pháp đều Hư dối cho dù pháp đó Như Lai vừa mới ban truyền mà bất cứ người nào lập lại ""
( còn tiếp phần 2 ).

VẤN ĐỀ 2 ; TU và TU THEO ĐẠO PHẬT

VẤN ĐỀ 2 ; TU và TU THEO ĐẠO PHẬT........
Các pháp mà chúng ta được nghe giảng, chúng ta được đọc qua kinh sách, giảng luận mà trước đây chúng ta nghĩ là những con đường sáng mà chúng ta noi theo giờ quá ra chỉ là hư dối, không thể LẬP LẠI, TU THEO RẬP KHUÔN, bởi nó chỉ là một con đường mà ai đó đã đi qua và vẻ lại - CÁC PHÁP ẤY KHÔNG CÓ GÌ LÀ SAI TRÁI nhưng nó CHỈ ĐÚNG ở MỘT TRƯƠNG HỢP của người đó, còn đối với bất cứ ai lập lại, nhái lại, tập luyện theo thì cũng là HƯ DỐI, bởi nó không là hoàn cảnh của chúng.
Đồng ý là KHỔ nhưng không có " cái khổ " nào giống cái khổ nào - không có một bịnh nào giống một bịnh nào nên thang thuốc này có thể là thần dược của bịnh này nhưng lại là độc dược của bịnh khác.
Thế thì đã rõ . Tại sao suốt hơn 2500 năm " nhái lại " nên không ai " cảm thấy giác ngộ ", không ai cảm thọ AN LẠC là thế. Không thể đi trên con đường của bất cứ ai mà đến nơi của chính mình !!. Không thể không đi mà đến nơi mình đến. Không thể không uống nước mà biết nước như thế nào - tuy rằng CHẮC CHẮN " cái mát " ấy không giống nhau nhưng chúng ta BIẾT NÓ MÁT NHƯ THẾ......nó làm cho chúng ta " đã khát "
Vậy Yếu chỉ của Phật tổ là gì ?. Vậy tu là làm sao ?.
Vấn nạn thứ nhất, chúng ta bình tỉnh thì cũng dễ nhận ra. Yếu chỉ của Phật tổ là " giải thoát rốt ráo đau khổ của con người " mà con người ĐANG SỐNG, hiện sống, hiện tồn tại trong thế gian này. ( không thể biết, không thể nói chắc rằng giải thoát ở một thế giới nào mà con người không hiện hữu ). Thế thì ngay tại thế gian này nếu con người giải thoát được cái CẢM THỌ KHỔ thì nhất định thân chứng được cái CẢM THỌ " Niết Bàn " cũng phải tại thế gian này. Đúng, đúng như lời Đức Phật dạy rồi. Tu, tu giải thoát khổ đau thì Niết bàn hiện ra, hiện ra tại thế, chứ không phải ở một nơi nào khác như Tây phương Cực Lạc, một nơi nào mà chưa bao giờ con người biết đến, chưa bao giờ cư ngụ nơi ấy và nhất là chúng ta ĐANG KHỔ mà phải đến lúc chúng ta ĐẾN MỘT NƠI NÀO ĐÓ mới hết khổ ...thì thôi Khổ vẫn còn đeo bám chúng ta suốt quãng đời này...
.......ôi thôi thật vô ích.
Ngoài ra - Giải thoát theo Đạo Phật là TRÁNH RA.., THOÁT ĐI KHỎI. những " cái THẤY, BIẾT SAI LẦM " do Vô minh của chính con người PHỦ LÊN TRÊN ĐỐI VẬT, TRÊN HIỆN TƯỢNG TƯƠNG TÁC làm cho con người THẤY, BIẾT KHÔNG như thật tính của nó, KHÔNG LÀ NHƯ LAI..............KHÔNG PHẢI NÓ ĐANG LÀ...... mà sanh ra những CẢM THỌ SAI TRÁI, sanh ra NGHIỆP lực để rồi kéo theo HÀNH động SAI TRÁI mà KHỔ.
Do vậy, việc tu giải thoát rốt ráo KHỔ theo quan điểm của Đạo Phật là phải đầu tiên NHỚ LỜI DẠY của Đức Phật "" KHỔ do VÔ MINH " - BẤT CỨ VIỆC GÌ LÀM CHO CHÍNH MÌNH VÀ CHO NGƯỜI KHÁC CÓ TUONG TÁC PHẢI LO ÂU SỢ SỆT, BUỒN PHIỀN ..........."" THÌ PHẢI BỎ ĐI "" .
Vấn nạn thứ hai, TU là làm sao ?. trong khi tất cả các pháp được bàn, được rao giảng, được truyền thừa đều là hư dối, đều là không thể NHÁI LẠI, làm lại mà có thể đạt được kết quả giải thoát khổ.
Thế thì Tu, tu theo Đạo giải thoát rốt ráo đau khổ là phải làm sao ?. Đức Phật dạy chúng ta và có thể tin được là phải TIẾP CẬN trực tiếp vấn đề thì mới hiểu vấn đề. KIẾN DIỆN NHƯ LAI ( thì mới ) GIẢI THOÁT ( được ) THÀNH PHẬT ( thành người không khổ ) Quả thật là một lời dạy rõ ràng
-- nếu chúng ta không ngộ nhận " như lai " là tên riêng của một Vị Phật mà con người tôn xưng..
-- nếu chúng ta phân định rõ ràng từ ngữ Hán Việt - Như lai là như nó ĐẾN, như nó đang trình hiện trước mặt chúng ta....nó ĐANG LÀ NHƯ THẾ...nghĩa là chúng ta THẤY, BIẾT được NHƯ THỊ......( thị hiện )
Có lẽ thế, thì con người chúng ta KHÔNG CÒN SAI LẦM ( sai lầm theo quan điểm của Đạo Phật ).
Có lẽ thế, thì con người chúng ta mới có thể TUỲ DUYÊN mà vận dụng được PHÁP - cách - mà chúng ta ĐÃ ĐƯỢC dạy, được giảng bởi các Sư, Thầy và các Thiện tri thức, Bạn bè tốt cho THÍCH HỢP với mỗi " cái KHỔ " mà chúng ta đương đầu. Ví dụ thất tình vì người yêu bỏ đi......., mặc cảm nghèo đói......., con cái đối xử không tương hợp......nên khổ sở....v...v.... .
Trong đời sống ở thế gian này, thế gian mà chúng ta không thể nào biét " tại sao tôi có mặt ở đây ??"" "" sau khi tôi chết tôi đi về đâu ?" thì Bịnh là nói chung NHƯNG mỗi bịnh mỗi khác nhau. thì KHỔ là nói chung NHƯNG mỗi khổ mỗi khác nhau hoàn toàn thế thì các pháp đã học mà Đạo Phật gọi là Thiện xảo SẼ ĐƯỢC VẬN DỤNG GIẢI QUYẾT MỖI CÁI KHỔ dễ dàng.... NẾU TƯƠNG THÍCH chứ không thể một pháp có thể áp dụng chung cho mọi cái khổ mà còn có thể đúng được....
( còn tiếp phần 3 )..
.

VẤN ĐỀ 5 : TU THEO PHẬT GIÁO........TU TUỆ - CHƯA GIẢI THOÁT KHỔ



VẤN ĐỀ 5 : TU THEO PHẬT GIÁO........TU TUỆ - CHƯA GIẢI THOÁT KHỔ.....mà phải nhận biết KHỔ và giải thoát.
Nếu trên cơ sở hình tướng để lý thì hai cách tu trên - Tu GIỚI phải giữ Chánh ngữ, Chánh Nghiệp, Chánh mệnh ( Bát chánh đạo ) và hành Ba La Mật Bố thí, Trì giới, Nhẫn nhục . Tu ĐỊNH thì phải Chánh tinh tấn, Chánh niệm, Chánh định ( Bát chánh đạo ) và hành Ba La Mật Tinh tấn, Thiền định - nghĩa là chỉ ĐẠT ĐẾN MỘT TRẠNG THÁI của TÂM THỨC mang đến cho Thiền giả sự bình an, tỉnh lặng và thái độ hành xử hài hòa dung hợp với hiện tượng giới, với chúng sinh tùy thuận cơ duyên. Trạng thái sống ( thường họ vẫn còn sống ), phong cách sống của Thiền giả " thong dong, nhàn hạ " hay gọi phiêu hốt cũng được, bởi Họ không vướng mắc gì kể cả trong tư tưởng , Thiền giả có một đời sống bình an, tự tại; một cách " sung sướng " có khác hơn bình thường chúng ta quan niệm.
Hai giai đoạn tu này vẫn còn dựa vào sự hiểu biết quy ước của trí não nhưng đã là cơ sở cho hướng đi tới SỰ QUÁN THẤY BẢN THỂ ĐÍCH THỰC và THỰC THỂ CỦA THẾ GIỚI CHUNG QUANH, hướng tới CÁI THẤY, BIẾT không vướng mắc gì cả, cái thật, biết tối thượng của Đạo Phật nhờ tuệ giác, bởi nói đến Đạo Phật là nói đến giải thoát rốt ráo vướng mắc, không minh danh, định phẩm, định lượng nên sanh ra khổ đau.
Thế nên trong Phật giáo, với Đức Phật, Ngài đề cập đến TU TUỆ với Chánh Tư duy, Chánh kiến ( Bát chánh đạo ) và hành Ba La Mật là trí TUỆ.
Trong tập 1 của bộ Quảng Thích Bồ đề tâm luận (Bhavana- krama ) ở thế kỷ thứ VIII có đoạn như sau :
" Khi đã đưa tâm thức vào một đối tượng Thiền định, ta có thể khảo sát đối tượng ấy nhờ vào sự quán xét sâu xa. Và chính từ đó sẽ bùng lên sự hiểu biết trong sáng và hạt mầm của Vô minh " TỰ LOẠI BỎ ".
Sự hiểu biết trong sáng và quán thấy sau cùng này là trí TUỆ; trí TUỆ sẽ đưa đến Giác ngộ và giác ngộ đưa đến giải thoát khổ. Giai đoạn chính yếu, cốt lõi của ÝÊU CHỈ Đạo Phật và cũng là mục đích của Thái Tử Tất Đạt Đa. Thế nên Tu giới, Tu định DÙ NÓI THẾ NÀO ĐI NỮA THÌ CŨNG CHỈ mới là bước chuẩn bị cho tâm thức đạt đến sự hiểu biết siêu nhiên, giải thoát viên mãn KHỔ.
Bởi thế, cho dù nói là TU TUỆ là trên lý thuyết để thấy, biết tiến trình tu tập chứ kỳ thật ba giai đoạn tu đó luôn luôn GẮN BÓ VỚI NHAU Từ hiểu biết quy ước đi đến hiểu biết vượt lên trên những tạo dựng nhị nguyên của tri thức; từ vô minh đến cái biết " biệt tích " vô minh, nghĩa là TUỆ hiện hữu và lúc đó - lúc đó mới có " cảm nhận và nắm bắt " SỰ THỰC gọi là TUYỆT ĐỐI tức thực thể của mọi hiện tượng Vô thường, Vô ngã, Tánh không - giác ngộ
Hai phương pháp - hai pháp Tu giới và Tu định - ( tạm dùng từ TIỆM TU hay TỊNH ĐỘ ) được đề cao trong Tiểu thừa và Đại thừa có lẽ các Vị Tiền nhân nghĩ đến con người sơ cơ thiểu trì nên cần chuẩn bị những bước căn bản, nghe cũng là hợp tình nhưng đó không phải là rốt ráo tinh thần giải thoát của Phật giáo do cả hai pháp ấy " dừng lại ở ngưỡng cửa " của giác ngộ toàn triệt.
Nhưng nếu người tu Phật cứ vào TU TUỆ - ( tạm dùng ĐỐN NGỘ, Thiền đốn ngộ ) Vipassanã là một phương pháp tu là một sai lầm KHÔNG BAO GIỜ CÓ TỊNH mà KHÔNG ĐỊNH hay THIỀN hoặc ngược lại KHÔNG BAO GIỜ CÓ ĐỊNH mà KHÔNG BẮT ĐẦU BẰNG TỊNH , " trực giác " vô bản chất của sự, vật đưa đến sự giải thoát hoàn toàn, đến sự thực chứng Chân lý tối hậu, Niết bàn, như " MỘT HOÁT NHIÊN ĐẠI NGỘ " nghe thì cũng hợp lý nhưng đó là CHUYỆN KHÔNG THỂ.... bởi phương pháp này căn cứ trên sự chú ý ( sati ), sáng suốt, thận trọng, quan sát ( anupassanà ) để thu tâm nghĩa là trở lại cần có hai phương pháp trước - Tu giới và Tu định, để phát sanh ra tỉnh tâm..., quán xét trong tỉnh tâm do sự sáng suốt không còn vướng mắc - TUỆ.
Như thế trên đường giải thoát rốt ráo khổ đau nếu chúng ta quá cố chấp vào pháp thì không thể đi đến đâu - Tịnh mà không Thiền thì như người không đầu; Thiền không Tịnh thì như người không chân. TÙY, tùy duyên. Tuy nhiên không ít ngộ nhận ....!! Những Tu nhân chưa rốt ráo - Người có duyên " khởi bước đầu BẰNG TỊNH " thì chê THIỀN như ngông cuồng yếm thế, người có duyên " khởi bước đầu BẰNG THIỀN " thì ghèm xiểm TỊNH như ù lì, con vẹt.......
Đức Phật KHÔNG BAN CHO CHÚNG SANH bất cứ thứ gì có sẵn, như NHỮNG THANG THUỐC có sẳn mà THỰC TẾ người Phật tử hay Tăng tu xuất gia TRONG ĐỜI SỐNG THƯỜNG NHẬT chính chúng ta phải tìm lấy sự giải thoát của TỪNG CAI KHỔ mà chúng ta đối đầu ngay trong từng khoảnh khắc của cuộc đời còn sống trong bể ta ba này - từng thứ bịnh cho chúng ta mắc phải, từng KIẾP CỦA SỰ, VIỆC mà chúng ta có tương quan liên hệ.....
Có thể có người dạy rằng " không cần phân tích, tìm hiểu về PHÁP - không ôm pháp "" cứ tu thông TUỆ đi thì pháp hiện hữu - điều này ĐÚNG là ĐÚNG với những Vị " ĐÃ NGỘ " rồi chứ không phải với người " ngồi nhìn vách núi "muôn năm, ngàn thu...thì vách núi vẫn là vách núi !!..
Có thể có người dạy rằng " không uốn nắn làm sao ngay, không tích tụ làm sao có,.....có nhiều công hạnh, có nhiều phước báu.- điều này cũng ĐÚNG với các Sư Thầy nghĩ và cho rằng đệ tử mình sơ cơ, thiểu trí,....NHƯNG rồi Họ cũng không để Đệ tử mình mãi SỜ ĐUÔI VOI, sờ tai voi.....mãi mãi.....cũng chỉ là đuôi voi, tai voi....
Chúng ta chỉ " phân tích " để nhận thức về pháp chứ không phải là Tu Phật. Tu Phật là phải SÁNG SUỐT, TỈNH TRÍ" phải bước đi trên chính con đường của mình " với chính hành trang của mình như người đi dây thăng bằng. Điều mà chúng ta có thể biến thành hành trang giống như kiến thức mà người đi dây thăng bằng học ở trường Nghệ thuật xiếc, là tu giới - hoàn thiện Tu giới đưa đến lòng TỪ; Tu Định - hoàn thiện Tu định đưa đến sự sáng suốt cho tâm thức; Tu Tuệ - hoàn thiện Tu Tuệ đưa đến sự hiểu biết siêu nhiên ( chỉ khác sự hiểu biết thông thường mà thôi ) đưa đến Giải thoát. trên NHƯNG trên dây..., trên đường đi, trên đường tu tập không ai có thể cả quyết rằng " tôi chỉ TU PHÁP NÀY MÀ THÔI " bởi đó giống như con người chỉ ÔM CHỈ MỘT THANG được cho là THẦN DƯỢC suốt cuộc đời mình ...thế nên ...thế nên.....Họ chết sớm vì các bịnh khác.
Vậy tiền trình tu tập của một Phật tử tại gia hay Tăng tu xuất gia không thể nói chỉ giữ GIỚI mà không có ĐỊNH - thiên hay ngược lại tu thiền mà không giữ giới NHƯNG CẢ HAI đều CHƯA ĐƯA ĐẾN GIẢI THOÁT TOÀN TRIỆT chỉ là BƯỚC CHUẨN BỊ BAN ĐẦU.....khi TUỆ GIÁC BỀN VỮNG...Hành giả sang giai đoạn giải thoát viên mãn, tuy rằng trong " cận " viên mãn có thể Họ đã có phong thái Đạo cốt thong dong, phiêu hốt đáng kính, và cả thần thông ( những thứ mà người bình thường không làm được ) đa phần Họ LUI VÀO TỈNH LẶNG...việc đã làm Họ đã làm xong.... tiếp cận với Họ thật là " MỘT KỲ DUYÊN " tuy nhiên ĐÂY CŨNG CHÍNH LÀ ĐIỂM " ĐÁNG LƯU TÂM " vì không ít Vị " đã vì sự nể trọng, đã vì " điều mình có được mà người bình thường không có được mà " hãnh diện, cao ngạo.....DỪNG LẠI Ở ĐÂY....".thụ hưởng " biết hay không biết, để rồi một ngày sẽ xa rời đời sống Phạm hạnh, trở lại cuộc sống ban đầu dưới một hình thức khác của phàm phu..!!
Như đã thưa với các Bạn, các Vị Thiện tri thức...tôi chỉ trình bày những gì tôi NGHĨ SUY nhất định có thể có, Bạn " đồng cảm " cũng có thể có những Vị nhận ra điều mình KHÔNG ĐỒNG CẢM, không vừa ý.....thì việc trình bày cũng không ảnh hưởng gì đến lòng quyết tâm tu tập của Quí Vị.........mà còn khơi dậy lòng TỪ mở rộng ban cho những lời khuyên....Tôi thành thật đa tạ như " cái gỏ đầu của Sư phụ tôi " ban cho chiêm nghiệm lại chính mình....

VẤN ĐỀ :SANH TỬ ĐẠI SỰ ??. hay THOÁT VÒNG SANH TỬ ?.

VẤN ĐỀ :SANH TỬ ĐẠI SỰ ??. hay THOÁT VÒNG SANH TỬ ?.
Rất nhiều Kinh sách, rát nhiều người thuyết giảng về THOÁT VÒNG SANH TỬ. Liệu chúng ta có ngộ nhận cụm từ " thoát vóng sanh tử " chăng ??.
'' Thoát vòng sanh tử '' trong Phật giáó có phải là con người Không còn CHẾT nữa hay không ??.?. Trường sanh bất tử chăng ??.hay là con người sẽ đi vào " một dạng sông nào đó nhưng cũng chính mình "" ?
Điều này không riêng gì các Sư Thầy, mà nhiều nhất ở các người Phật tử chúng ta nghĩ và tin, sau khi Thái Tử Tất Đạt Đa viên tịch thì giảng quá mập mờ.....LÀ SỐNG MÃI hay CÓ MỘT CÁI GÌ ĐÓ THUỘC VỀ TA SỐNG MÃI MÃI...KHÔNG HOẠI DIỆT VỚI THỜI GIAN .......thật khổ, thật nghiệt ngả cho chúng sanh...có lúc cũng muốn mình theo pháp của Thầy này...Ông nọ để vượt qua Tần Thuỷ Hoàng sống mãi KHÔNG CHẾT.....hoặc như THẦY PHÁP....tịnh không nào đó sẽ đến Tây phương cực lạc " sướng ơi là sướng......ăn không cần lo mà vẫn có còn nhiều hơn Vua Chúa ở trần gian, mặc không cần nghĩ mà vẫn đầy đủ...v...v..... .và.........v. ......v......."" còn cuộc đời này là một sự vay trả..., là nghiệp báu của kiếp TRƯỚC nào đó mà con người được hay bị phải thọ lãnh chỉ còn thực hiện ....đồng thời phải hành thiện, tích cóp nhiều phước báu để thụ hưởng SAU này....
Minh họa cho điều này, người ta xét vài trường hợp '' người chết trở về kể lại chuyện LÀNH sung sướng ở một nơi nào đó.........hay chuyện DỬ ghê rợn ...cũng ở một nơi nào đó.....mà cả hai nơi không ai biết.., ngoại trừ CHỈ NGHE KỂ ? và " sanh ra với hai bàn tay trắng, chết đi cũng lại trắng tay mà CHỈ CÓ...... NGHIỆP MANG THEO ".
Thế thì....nếu như các Vị nghĩ TẠI SAO TÔI KHÔNG SỐNG TỐT TRONG KIẾP CON NGƯỜI này mà phải chỉ lo về sau ?.
Thế thì....nếu các Vị nghĩ TẠO SAO TÔI LẠI KHÔNG BIẾT TÔI LÀ NGƯỜI NÀO ở kiếp trước ?. và TÔI VÃN LÀ TÔI ở kiếp SAU thì lý VÔ THƯỜNG của Đức Phật tuyên bố có còn đúng không ?. Luật biến chuyển dịch đổi liên tục của Khoa học ở trong trường hợp này có còn đúng không, để tôi vẫn là tôi mãi mãi ?.
Đó là vấn đề của chúng ta. Chúng ta là một sinh vật cao cấp có trí khôn, có sự suy nghĩ hơn các sinh vật khác ...
Đó là vấn đề của chúng ta. Chúng ta là Phật tử mà Dạo Phật là Đạo trí tuệ - Đạo không cho phép chúng ta u mê, mờ mịch TIN ở người khác..., ở truyền thống.., ở các Vị dù Người ấy là chính Đức Phật mà chúng ta kính trọng, tôn sùng.....
Đó là vấn đề của chúng ta. Chúng ta phải suy nghĩ cùng cạn ngay trong KIẾP LÀM CON NGƯỜI này, để biết rằng Đức Phật dạy : " Niết bàn tại thế " là đúng cho dù Ngài cũng bảo " Đời con người khổ " và đã từ bỏ ngai vàng, uy quyền, vợ đẹp, con ngoan để đi tìm .....
" Tại sao con người khổ ? " và khổ là cái gì ghê gớm vậy mà trước khi Ngài đảng sinh mọi người đều nói là do Thánh thần thưởng phạt nghiem minh?.
Không phải CHỜ....không phải trường sinh bất tử - " thoát vòng sinh tử '' là không CHẾT, điều mà Thái Tử Tất Đạt Đa cũng không tránh khỏi Sanh, Tử, Hoại, Diệt và không phải LO SỢ cho kiếp sau nào đó.... ..vì Ngài nói : NIẾT BÀN TẠI THẾ.
Đây là vấn đề của chúng ta.( tiếp )kh

Ô, sao lạ thế thì Ông có thể cho những Pháp Phật ghi lại cho hậu thế cũng mầu xám ư ?. Bao nhiêu công đức của các bậc đi trước phổ biến cho con người tu tập vô ích à ?. Tôi đang nghĩ thế.
-- Này thằng bé, con không nghe Đức Phật dạy à : " Mọi thế pháp đều hư dối " sao ?. Con không thể " nhân danh " lý do này, lý do kia " để cho rằng pháp này hay, pháp này hiệu quả nhất, tuyệt vời nhất...v..v mà tất cả những hệ thống đó bây giờ chỉ còn là lý thuyết thôi và nó chỉ cho con KIẾN THỨC về phật học. Đức Phật dạy :' Hãy chính mình là Ốc Đảo của mình " có nghĩa là con tự mình đốt đuốc mà đi - con tự đi thì mới đến chứ không phải con " đánh bóng đá mà thành gương soi " hay con " tụng " tên của Vị thuốc mà con hết bịnh. Đồng thời đừng tin có " Ai đó " rảnh hơi hay có quyền " đi chấm công " cho con mà thưởng phạt con hay con tung xưng Vị Thần Thánh nào đó mà Họ có quyền giúp con.
Chỉ cây đời, chỉ ở đây bây giờ, chỉ thực tại hiện tiền.
Con vừa nói dối Bạn dù có thể Bạn không biết nhưng CON BIẾT và con sẽ bận tâm " SỢ BẠN BIẾT, SỢ BẠN SẼ BIẾT " thế là con lọt ngay vào hỏa ngục rồi....Hỏa ngục có nhiều hình cụ lắm.....nơi đó sẽ làm con mất ăn, mất ngủ, mất bình tỉnh, bực dọc ..........và....và hằng trăm hằng nghìn hệ lụy tiếp theo sau làm con KHỔ.
Chỉ cây đời, chỉ ở đây bây giờ, thực tại hiện tiền.
Con vừa gập một người tàn tật, già đi bán vé số mà trong túi chỉ có năm mươi ngàn trong cái đời sống hiện tại, nhưng con " xót xa " bởi hoàn cảnh con mua một tờ, rồi ra đi....mua không phải hy vọng trúng số, mua không phải thể hiện lòng từ hay mua để hãnh diện với người chung quanh hay ngay cả với người bán vé số mà mua vì xót xa hoàn cảnh thì con không lọt vào hỏa ngục. Con sẽ " bình thản " tiếp bước của con - có thể con đang bước trong sự thiếu hụt, có thể con đang bước trong lo âu về vấn đề nào đó của con, của vợ, con của con, của công việc làm ăn, kinh doanh của con nhưng những thứ đó sẽ nhẹ đi chút ít, con có thể sáng suốt hơn một chút nhờ và sự BÌNH THẢN, NHẸ NHÀNG của tâm hồn vừa qua.
Ai ?. Ai đó lắm lới ?. Tôi tự hỏi và à...à ....tôi mỉm cười...... mình HOANG TƯỞNG. ....., hoang tưởng à.....? À ..hoang tưởng.
.
.

Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2018


VẤN ĐỀ :
Một ý tưởng cá nhân nêu lên không phải để tranh biện mà chỉ là một ý tưởng để trao đổi. người tu Phật xem như một cơn gió thoảng qua - nếu hài hòa là " đồng cảm " trái lại chỉ Ta bà.
Chúng ta học Phật hay tu Phật đều thường nghe bài thơ phổ biến này :
" Sinh ra hai tay trắng
Lìa đời trắng hai tay
Sao mãi nhặt cho đầy
Túi đời như mây bay .
Thiển ý rằng : .
Sinh ra là thực có
Lìa đời là qua đi
Vô thường là như thế
Sao không BIẾT thế ni !
Niết Bàn là " cái chi " ?.
Phật Đà bảo có thật
Tại thế chẳng đâu xa
Phủi sạch sống bằng gì ?.
Bi quan là vọng tưởng
Đời, Đạo chẳng hài hòa
Sống sao cho đời thuận
Vạn thế chứng Đạo ca. .
CẢNH 5 Cá vượt vũ môn " TU chuẩn bị vượt vũ môn " gặp nòng nọc nhái NÒNG NỌC
.
Ủa, ủa, ủa ....anh cá a ?.
Lờ đờ tôi tưởng một ...." con ma "
Râu mép anh đâu ….còn một chiếc ?.
Vãy, vi... trụi lủi nhận không ra .
Mới nhìn tôi tưởng gặp ...." quỷ ma "
Loại này kỳ lạ khó nhận ra L
ội đi như thể thây ma chết
Nhìn kỹ thì ra .....anh đó à.... .
Sao thế..? anh nay ốm quá trời
Đuôi, vy đâu mấy lấy gì bơi
Vũ môn tam cấp thời gần tới
Anh trôi lơ lững, chẳng còn hơi .
CÁ :
" vô thường " anh biết tất cả không
Phủi hết tôi đây chỉ giữ ...." lòng "
Tham, si cũng thế tôi đà tiệt
Phen này nhất định hóa thành ....a...a." rồng " .
NÒNG NỌC :
Anh này nói chyện thật lạ ghê
Tham, si nào có chỉ U mê
Thản nhiên Anh sống phù ...a..a..Thiên đạo
Sân, hận không còn bớt nhiêu khê .
Râu, đuôi cho hết tưởng phúc sao ?.
Hiện tại thì Anh lội cách nào ?.
Sinh tồn là luật mà ....Ông nội
Anh nghĩ lăng nhăng mấy chuyện phào .
….Này nhá ...
Cả dòng sinh mệnh mới vô thường
Anh nhớ trong tâm tợ kỹ cương
Tùy duyên tương tác không tao loạn
Hết sân, còn ái ( còn muốn ) thật vô phương ! .
Anh biết xưa kia Phật cho gì ?.
Bố thí khi nao ?. Bố thí chi ?.
Bố thí cho ai ?. Cho gì thế ?.
( Bộ ) Cứ hể đem cho ( là ) bố thí ..hì..hì...hì….. .
Nòng nọc lắc đầu bỏ đi .
Cá vượt vũ môn ốm chìm xuống....
T.T.T NHƯ KHÔNG.
( Trích trong Kịch thơ Cá, Rùa, Nòng nọc nhái ).VẤN ĐỀ :
Một ý tưởng cá nhân nêu lên không phải để tranh biện mà chỉ là một ý tưởng để trao đổi. người tu Phật xem như một cơn gió thoảng qua - nếu hài hòa là " đồng cảm " trái lại chỉ Ta bà.
Chúng ta học Phật hay tu Phật đều thường nghe bài thơ phổ biến này :
" Sinh ra hai tay trắng
Lìa đời trắng hai tay
Sao mãi nhặt cho đầy
Túi đời như mây bay .
Thiển ý rằng : .
Sinh ra là thực có
Lìa đời là qua đi
Vô thường là như thế
Sao không BIẾT thế ni !
Niết Bàn là " cái chi " ?.
Phật Đà bảo có thật
Tại thế chẳng đâu xa
Phủi sạch sống bằng gì ?.
Bi quan là vọng tưởng
Đời, Đạo chẳng hài hòa
Sống sao cho đời thuận
Vạn thế chứng Đạo ca. .
CẢNH 5 Cá vượt vũ môn " TU chuẩn bị vượt vũ môn " gặp nòng nọc nhái NÒNG NỌC
.
Ủa, ủa, ủa ....anh cá a ?.
Lờ đờ tôi tưởng một ...." con ma "
Râu mép anh đâu ….còn một chiếc ?.
Vãy, vi... trụi lủi nhận không ra .
Mới nhìn tôi tưởng gặp ...." quỷ ma "
Loại này kỳ lạ khó nhận ra L
ội đi như thể thây ma chết
Nhìn kỹ thì ra .....anh đó à.... .
Sao thế..? anh nay ốm quá trời
Đuôi, vy đâu mấy lấy gì bơi
Vũ môn tam cấp thời gần tới
Anh trôi lơ lững, chẳng còn hơi .
CÁ :
" vô thường " anh biết tất cả không
Phủi hết tôi đây chỉ giữ ...." lòng "
Tham, si cũng thế tôi đà tiệt
Phen này nhất định hóa thành ....a...a." rồng " .
NÒNG NỌC :
Anh này nói chyện thật lạ ghê
Tham, si nào có chỉ U mê
Thản nhiên Anh sống phù ...a..a..Thiên đạo
Sân, hận không còn bớt nhiêu khê .
Râu, đuôi cho hết tưởng phúc sao ?.
Hiện tại thì Anh lội cách nào ?.
Sinh tồn là luật mà ....Ông nội
Anh nghĩ lăng nhăng mấy chuyện phào .
….Này nhá ...
Cả dòng sinh mệnh mới vô thường
Anh nhớ trong tâm tợ kỹ cương
Tùy duyên tương tác không tao loạn
Hết sân, còn ái ( còn muốn ) thật vô phương ! .
Anh biết xưa kia Phật cho gì ?.
Bố thí khi nao ?. Bố thí chi ?.
Bố thí cho ai ?. Cho gì thế ?.
( Bộ ) Cứ hể đem cho ( là ) bố thí ..hì..hì...hì….. .
Nòng nọc lắc đầu bỏ đi .
Cá vượt vũ môn ốm chìm xuống....
T.T.T NHƯ KHÔNG.
( Trích trong Kịch thơ Cá, Rùa, Nòng nọc nhái ).

Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2018


Ý KIẾN ; PHẬT PHÁP và SAI LẦM TRONG Ý NGHĨ VỀ PHẬT PHÁP.....
BAO GIỜ CUỘC ĐỜI VẪN ĐẸP, VẪN AN NHIÊN, BÌNH LẶNG
NÓI NHƯ THẾ NGHĨA LÀ NGƯỜI NÓI PHẢI ĐANG ĐỨNG Ở MỘT GÓC ĐỘ QUAN NIỆM SỐNG NHƯ THẾ NÀO., MỘT PHẠM TRÙ NÀO ĐÓ, MỘT PHÍA NÀO ĐÓ CỦA CUỘC ĐỜI...................... NHƯỢC BẰNG THÌ CHẲNG QUA CHỈ LÀ HÌ LỘNG....LÀ SAI....
NHỮNG NGƯỜI PHẬT TỬ, NHỮNG PHÁP SƯ, NHỮNG ĐẠO SƯ..., NHỮNG THẦY CHÙA,.... ĐÃ ĐƯA ĐẠO GIẢI THOÁT RỐT RÁO ĐAU KHỔ THÀNH TÔN GIÁO, MỘT HỆ THỐNG " LÀM LANH LÁNH DỬ ", TÍCH PHƯỜC, CẦU ĐỨC THÌ VIỆC '' HỌ KEO ĐẠO GIẢI THOÁT RỐT RÁO KHỔ ''THÀNH NHÂN ĐẠO, THÀNH TỔ CHỨC BAN BỆ, HỆ THỐNG .......NHỮNH HỆ PHÁI, CHI PHÁI...VỚI NHỮNG CÔNG TÁC XÃ HỘI TỐT, VƠI NHỮNG CHÙA CHIỀN NGUY NGA VÀ...VÀ...NHỮNG SỔ CÔNG ĐỨC ..KHÔNG BAO GIỜ CHẤM DỨT VÀ NHỮNG TRANH BIỆN HƠN THUA GIỮA CÁC " CÁI TÔN CHỈ ", CÁC '' PHẬT PHÁP CAO SIÊU, HUYỀN NHIỆM, BÍ MẬT TRUYỀN THỪA CHO CHỈ CHÍNH HỌ, CỦA THẦY, TỔ LÀ ĐIỀU TẤT YẾU CŨNG KHÔNG BAO GIỜ CHẤM DỨT......CHƯA NÓI ĐẾN NHỮNG CUỘC TRANH BIỆN GẮT GAO.........ĐỂ BẢO VỆ MÌNH..., THẦY MÌNH...., SƯ MÌNH.......
ĐỐI VỚI ĐẠO GIẢI THOÁT RỐT RÁO KHỔ ĐAU - KHÔNG CÓ PHÁP NÀO LÀ "" PHẬT PHÁP "" NẾU PHÁP ĐÓ, CÁCH ĐÓ KHÔNG GIẢI QUYÊT " DỨT ĐIỂM NGAY NỔI KHỔ CON NGƯỜI ĐANG CÓ, ĐANG THỌ " - NHẤT LÀ ĐỐI VỚI NGƯỜI PHẬT TỬ CHÂN THÀNH.......... KHÔNG HẸN, KHÔNG HỨA, KHÔNG XIN, KHÔNG CÀU, VỪA '''' HÁ MIỆNG "" NÓI ĐẸP THÌ ĐÃ SAI, VỪA HÁ MIỆNG NÓI ĐỜI VẪN AN NHIÊN, BÌNH LẶNG THÌ CŨNG ĐÃ SAI....!!!!!!. BẤT CỨ PHÁP NÀO, BẤT CỨ CÁCH NÀO "" LÀM CHẤM DỨT NGAY KHỔ CHO CON NGƯỜI - ĐÓ MƠI CHÍNH LÀ '' PHẬT PHÁP "" CÒN TẤT CẢ CHỈ LÀ TAY CHỈ TRĂNG...….
NHƯNG NẾU CỐ CHO MÌNH LÀ CHÂN CHÁNH, CHÂN TRUYỀN THÌ CHẲNG QUA LÀ TRÒ ĐÙA HÍ LỘNG VỚI VÔ MINH MỘT SỰ VỖ VỀ, AN ỦI VỚI CHÍNH MÌNH, CHÍNH SƯ THÀY CỦA MÌNH, NHỮNG HƯ ẢO TRIỀN MIÊN MỘNG TƯỞNG GIẢ VỜ TRONG TA BÀ THẾ GIỚI.
HỒI TƯỞNG...HỒI TƯỞNG LẠI ĐI...VÀ HÃY SUY NGHĨ - ĐIỀU NÀY NHƯ BẮT BUỘC TẤT CẢ MỌI PHẬT TỬ - KHÔNG THỂ TIN, KHÔNG THỂ NHĂM MẮT NGHE MÀ KHÔNG HIỂU, MÀ KHÔNG BIẾT......NGÀI THÁI TỬ TẤT ĐẠT ĐA " LY GIA CẮT ÁI RA ĐI KHÔNG BỞI VÌ NHỮNG GÌ SUNG SƯỚNG HƠN CÁI NGÀI ĐANG CÓ, KHÔNG BỞI NHỮNG GÌ CÁI GÌ CON NGƯỜI CÓ THỂ CÓ, SẼ CÓ THỂ CÓ.....MÀ LÀ CHẤM DỨT ĐAU KHỔ. NGAY TẠI NƠI KHỔ - TẠI CÁI KHỔ ĐANG XẢY RA..............TẠI ĐÂY.BÂY GIỜ
...CẢM THỌ KHỔ HẾT KHỔ KHÔNG Ở ĐÀNG KIA, ...KHÔNG Ở NƠI NỌ....MÀ TẠI ĐÂY BÂY GIỜ...........VẬY PHẬT PHÁP LÀ PHÁP, LÀ CÁCH CHẤM DỨT KHỔ TẠI DÂY ĐÂY BÂY GIỜ. PHẬT PHÁP KHÔNG LÀ CÁCH, LÀ PHƯƠNG PHÁP CHO NGÀY MAI, CHO MỔ CUỘC HẸN HÒ SẼ.......VỚI PHẢI............
MỖI MỘT CÁI KHỔ MỖI KHÁC.
MỖI MỘT CÁI KHỔ CỦA CON NGƯỜI DUY CHỈ CÓ " MỘT CÁCH GIẢI QUYẾT NGAY TỨC THỜI " KHÔNG CÓ CÁCH NÀO GIỐNG CÁCH NÀO......ĂN ĐI....UỐNG ĐI.........THẮP ĐUỐC LÊN MÀ ĐI. ...VÀ CÁCH CHẤM DỨT KHỔ LÀ "" PHẬT PHÁP ""
PHẬT PHÁP - KHÔNG NHẰM ĐƯA CON NGƯỜI ĐẾN VỚI NHỮNG KHẢ NĂNG ĐẶC BIỆT NHƯNG ĐIỀU ĐÓ KHÔNG CO NGHĨA CON NGƯỜI '"" CÒN NHÌN SAI, CÒN NHÌN MÊ MỒ...... HAY CON NGƯỜI VẪN SAI LÂM........
GẦN ĐÂY, MỘT LẦN NỮA DẤY LÊN CAO TRÀO VINH DANH ĐẠO PHẬT, NHẤT LÀ KHI HỘI CÁC NHÀ KHOA HỌC TÂM LINH TIẾN BỘ THẾ GIỜI IDICUS Ở GENEVE - THUỴ SĨ , VÀ KHI CUỐN "" HÀNH TRÌNH VỀ ĐÔNG PHƯƠNG DO 7 NHÀ BÁC HỌC VIỆN SĨ CỦA VIỆN KHOA HỌC HOÀNG GIA ANH QUỐC BIÊN SOẠN BÁO CÁO RỒI SÁNG HÔM SAU HỌ ĐI MẤT TÍCH - BIỆT TÍCH ( do Nguyên Phong biên dịch ). HỌ ĐƯA NGƯỜI PHẬT TỬ, NHỮNG NGƯỜI NGHIÊN CỨU PHẬT GIÁO THẤY NHỮNG KHẢ NĂNG MÀ KHÔA HỌC BÓ TAY, NHỮNG KHẢ NĂNG MÀ NGƯỜI PHẬT TỬ THUẦN THÀNH CÓ THỂ ĐẠT ĐƯỢC, NHƯNG HỌ KHÔNG XÁC ĐỊNH "" PHẬT PHÁP CHỈ LÀ MỘT CÁCH BÌNH THƯỜNG CHẤM DỨT KHỔ ĐAU NGAY BÂY GIỜ MÀ THÔI ""
XIN LỖI TÔI PHẢI TRÌNH BÀY, TÔI PHẢI NÊU LÊN ĐIỀU TÔI NGHĨ SAU KHÍ SUY XÉT VÀ CHO LÀ ĐÚNG......--- ĐẠO PHẬT - PHẬT PHÁP -- KHÔNG GIẢI QUYẾT CÁI SẼ LÀ......, CÁI ĐÃ LÀ ........MÀ GIẢI GIẢI QUYẾT CÁI ĐANG LÀ..............ĐẠO PHẬT KHÔNG DẠY CON NGƯỜI " HÃY ĐỢI ĐẤY........''.....BỊ TÊN ĐỘC THÌ PHẢI NHỔ TÊN RA NGAY KHÔNG THÌ SẼ CHẾT TRƯỚC KHI BIẾT NHỮNG GÌ CẤN BIẾT....HÃY CHÁM DỨT NGAY CÁI KHỔ KHÔNG THỂ ĐỂ KHI ĐẦY ĐỦ CÔNG ĐỨC, PHƯỚC BÁU HAY XÂY XONG CHÙA TO, CHUÔNG LỚN...
ĐẠO PHẬT,......PHẬT PHÁP RẤT ĐƠN GIẢN - CHỈ CHẤM DỨT KHỔ CHỨ KHÔNG PHẢI " SẼ " CHẤM DỨT KHỔ.....
CÁCH NÀO...., PHÁP NÀO......CHẤM DỨT ĐAU KHỔ ĐỀU LÀ "" PHẬT PHÁP "" TRÁI LẠI LÀ KHÔNG........LÀ KHÔNG PHẢI
"" PHẬT PHÁP "" CHO DÙ PHÁP ẤY NHƯ LAI VỪA MỚI BAN TRUYỀN.
ĐIỀU SUY NGHĨ...TÔI ĐÃ SUY NGHĨ....ĐIẾU MUỐN NÓI TÔI ĐÃ NÓI...... VIỆC NHẬN ĐỊNH CỦA BẠN LÀ CỦA BẠN.........TUỲ BẠN....MỖI VIỆC TUY NHỎ NHOI TRONG CUỘC ĐỜI NHƯNG CŨNG LÀ MỘT KHÓ KHĂN, MỘT KHỔ SỞ, LO ÂU............CÁCH CHÁM DỨT LO ÂU, KHÓ KHĂN, KHỔ ĐAU............CÓ LẼ ĐÓ LÀ PHẬT PHÁP MÀ CHÚNG TA HẰNG NGHĨ ĐẾN...

VẤN ĐỀ : CÁCH SỐNG THỰC CỦA ĐẠO PHẬT TRONG CUỘC ĐỜI.
BÀI 1 : ĐẠO PHẬT DIỆT TRÍ hay KHÔNG DIỆT TRÍ ?.
Khi đề cập đến học Phật thì chúng ta thấy hàng trăm nghín ý kiến, hàng trăm nghin pháp tu và hàng trăm nghìn Đạo sư, Thầy đều như hay, như giỏi, như đã giác ngộ để chúng ta đáng tin là đúng đắn noi theo học theo, tu theo để giải thoát đau khổ triền miên mà chúng ta, con người đang trầm luân !!.
Chúng ta không bàn đến " các đối tượng ấy " tốt, xấu, đúng sai, hơn kém.......chúng ta nhìn lại chúng ta - tất cả đời sống chúng ta đặt NỀN TRÊN TƯ TƯỞNG, nó là cái đo lường, tính tóan và định lượng định phẩm. Nó đo lường chính chúng ta hàng ngày, nó tính toán, dự trù cho chúng ta hàng ngày, nó định lượng định phẩm cho chúng ta hàng ngày và cả....các Đạo sư, Thầy giảng, Thượng đế nó cũng đo lường !!.
Nó đo lường qua KÝ ỨC đã qua - quá khứ, qua HÌNH ẢNH, phóng ảnh, dựu trù - tương lai. Tất cả mọi tương quan của chúng ta với con người, vơi các Pháp sư, với Đạo sư , với thiên nhiên và với cả Thượng đế của Họ nữa - nó cố gắng tự cải thiện theo cách nó nghĩ....
Thế nên những tế bào óc ghi nhớ và tư tưởng như là " cái tôi " TIẾP CẬN, TƯƠNG QUAN với thế giới bên ngoài lẩn bên trong con người - tâm thức -. Như những tham vọng của tôi, tham lam, những mục tiêu, sự thỏa mãn, không thỏa mãn của tôi, những y tưởng kinh ban tế thế hay từ bi, bác ái hoặc cả " một nơi SỐNG tuyệt vời, Tây Phương Cực lạc - cho đến chỗ tận cùng, NƠI MÀ NÓ KHÔNG THỰC HIỆN ĐƯỢC CHỨC NĂNG CỦA NÓ thì nó mới chấm dứt không còn tư tưởng hành hoạt được được thì nó mới chịu LÀM THINH bỏ cuộc, BIỆT VÔ ÂM TÍN.....
Trong đời thường chúng ta cũng dể thấy sự bỏ cuộc của nó như là nếu chúng ta đặt câu hỏi " Tình Mẹ thương yêu con LỚN CỞ nào ?." Nó NGỌNG...., Chúng ta lại hỏi tiếp : " Chú mầy BIẾT tình Mẹ thương yêu con mà, tại sao không diễn tả ?. Nó sẽ trả lời " À như nước trong nguồn chảy ra, như biển Thái bình.....và như.......như...... ....vô tận, VÔ LƯỢNG..". 
Nếu chúng ta đặt câu hỏi : " Một Cô gái bị người tình bỏ đi sau một thời gian yêu nhau và lấy theo một số tiền lớn chú mầy BIẾT đó thì thế nào ?." Nó sẽ nhanh nhẩu trả lời : " thì là bị lừa cả tình lẫn tiền và Cô ấy BUỒN tỷ tê, ray rức, ĐAU KHỔ chứ gì - Thật là yếu đuối, ngu si không thể tưởng ". Nhưng nếu chúng ta hỏi tiếp " nhưng CÁI KHỔ ấy bao lớn, ra sao ? ". Nó chỉ nói con người khổ rõ rang nhưng KHÔNG THỂ BIẾT KHỔ NHƯ THẾ NÀO và nó biện giải " lấp liếm " rằng MỖI CÁI KHỔ MỖI KHÁC MÀ LÀM SAO TÔI NÓI được
Nhưng nếu, Cô ta biết rất rõ rằng HIỆN TẠI người tình không còn ở đây, dứt khoát chắc chắn không còn nữa, Ở ĐÂY BÂY GIỜ thế thì chú mầy cũng BIẾT mà , thế thì tâm trạng của Cô ấy như thế nào ……….?.". Nó sẽ ngập ngừng : " ...ờ.....ờ..như bình thường, yên lặng, nhẹ nhàng ...như là ...........như là............ ....BUÔNG BỎ...., như là TRỐNG KHÔNG, như là .....à...à......" 
Nó BIẾT nhưng không có từ nào cho nó dùng, nó Biết nhưng nó không diễn tả được, nên nó phải dùng " hình trạng hiện tượng tương đương " để trả lời với chúng ta hay nói cách khác CAI TRÍ BIẾT NƠI CON NGƯỜI CHÚNG TA hay CẢM, THỌ NƠI CON NGƯỜI CHÚNG TA CÓ HAI HOẠT DỤNG :
-- 1/. BIẾT hay CẢM THỌ theo HIỆN TƯỚNG, QUI ƯỚC 
… .NÊN BIẾT, CẢM THỌ ĐÓ DIỄN TẢ ĐƯỢC BẰNG NGÔN NGỮ QUI ƯỚC, NÓI NÊN LỜI ĐƯỢC.....và vì theo qui ước nên cái BIẾT, CẢM THỌ này thay đổi bấp bênh, không bền vững VÔ THƯỜNG với con người.
-- 2/. BIẾT hay CẢM THỌ không theo HIỆN TƯỚNG, QUI ƯỚC …..NÊN BIẾT, CẢM THỌ ĐÓ KHÔNG DIỄN TẢ ĐƯỢC BẰNG NGÔN NGỮ QUI ƯỚC, KHÔNG NÓI NÊN LỜI ĐƯỢC VÔ NGÔN chỉ THÂN CHỨNG mà thôi.
VÔ LƯỢNG cụm từ mà chúng ta thường nghe trong Kinh Phật giáo không có ý là to quá, lớn quá bởi cái TRÍ của con người " lanh lợi, nhanh nhẩu " nó sẽ nói được bất cứ số lớn hơn nào mà chúng ta nói với nó như 100, nó chỉ cần nói 101, 1 tỷ, nó nói 1 tỷ lẻ 1 ...........Vô lượng ở đây là " dạ, Em không THẨM ĐỊNH được, không cân, đo, đong, đếm được............dạ........... ngoài.....ngoài ....điều.EM biết từ lúc Em hiện hữu, từ lúc khai thiên lập địa tới nay".
Với Cô gái kia cũng thế - chúng ta thấy nó kết luận rất nhanh - buồn tỷ tê, ray rức, yếu đuối, ngu si...nhưng nó có ngờ đâu Cô gái đó chỉ SỐNG Ở ĐÂY BÂY GIỜ, Thực tại hiện tiền - nó " tịt ngòi " và phải dùng " hình trạng hiện tượng tương đương bình thường, tỉnh lặng, nhẹ nhàng, buông bỏ,...…….TRỐNG KHÔNG .và nó cũng biết những từ này KHÔNG DIỄN TẢ được gì cả !!.
Bà Mẹ và Cô gái đều đang sống, vẫn sống, vẫn biết, vẫn suy nghĩ, vẫn cảm thọ. Cô gái BIẾT RẤT RÕ quá khứ nên Cô ấy mới biết người tình KHÔNG CÓ Ở ĐÂY BÂY GIỜ; Cô gái ấy BIẾT rất rõ TƯƠNG LAI nghĩa là Cô ấy còn sống và vẫn phải sống nhưng NHẬN THỨC RÕ NHẤT là Cô BIẾT " ở đây bây giờ, thực tại hiện tiền "
.....bởi thế BỘ ÓC của Bạn, cho dù Bạn gọi nó là TRÍ - cái biết căn cứ hiện tượng bên ngoài ..VÔ MINH TRÍvà TÂM - cái biêt KHÔNG căn cứ hiện tượng diển biến..đôi nơi còn gọi là TUỆ TRÍ
Trong Kinh , lời giảng huấn PHẢI DÙNG CHUNG từ TRÍ, nên sự lúng túng, khó hiểu, hoang mang là tất yếu; chưa nói đến SỰ NGỘ NHẬN " cái biết của TUỆ " là một khả năng siêu việt, phải tu luyện PHẢI ĐẾN MỨC ĐỌ NÀO ĐÓ MỚI CÓ ĐUỢC.
Theo thiển kiến, trình bày như trên TRÍ hay TÂM, TUỆ của Bạn, của tôi hay chúng ta ĐỀU LÀ THẤY, BIẾT và tạo CẢM, THỌ nơi con người chúng ta nhưng đi vào một chiều kích hoàn toàn khác - KHÔNG, KHÔNG PHẢI là đi vào một chiều kích của CÁI KHÔNG DIỂN TẢ ĐƯỢC bởi con người KHÔNG BAO GIỜ - không bao giờ có thể lãnh hội, hiểu, biết được bất cứ cái gì mà không cân, đo, đong, đếm..... Trí và Tâm, Tuệ luôn luôn hiện hữu vơi con người trong suốt cả đời như CÓ SẲN - suốt cả đời không thể nào không hứu NHƯNG TÙY THEO " SỰ HIỂU BIẾT " lại cũng hiểu biết của TRÍ VÔ MINH - bỏi nó biết phân ịịnh, chọn lựa và quyết ịịnh ...NHƯNG KHI NÓ QUYẾT ĐỊNH " thành TUỆ " thì bớc hành hoạt kế tiếp KHÔNG CÒN ĐỊNH LƯỢNG, ĐINH PHẨM
Chứ nói chung chung CHẤM DỨT TRÍ BỎ TRÍ ĐI là sai lầm bởi con người thành người KHÙNG....! CHẤM DỨT TÂM ( cảm xúc bên trong .....) thành người VÔ CẢM.....!!. 
Đạo Phật luôn luôn biết đến, nói êến con người PHẢI BÌNH THƯỜNG và sự XÚC, CẢM là XÚC , CẢM .....Ở ĐÂY BÂY GIỜ; ngay bây giờ chứ không so đo, căn cứ trước hoặc sau ......trước cũng sai....sau cũng sai ....hay CẢ NÓI LÀ TRUNG DUNG, TRUNG ĐẠO.....nghĩa là chúng ta tưởng KHÔNG TRƯỚC CŨNG KHÔNG SAU cũng sai lầm....
Diễn tả, diễn giải, giải thích, những lời nói NHƯNG phải là sư vật hiện ĐANG LÀ...., nó KHÔNG là hình tượng của quá khư hoặc DỰ PHÓNG tương lai cho dù là diễn tả ở đây bây giờ mà vẫn còn nói là KHÔNG TRƯỚC , KHÔNG SAU ….
cũng sai lầm, SAI LẦM....bởi THỰC TẠI HIỆN TIỀN chỉ ĐANG LÀ...……..no không " dính dáng " gì đến " sự minh danh, dán nhản mác " của CON NGƯỜI. nên từ trung đạo cũng gây ngộ nhận, gây hoang mang có lẽ là thế.
Thế nên nói một cách không quá đáng, con người chúng ta sống trong một thế giới của sự đo lường, thẩm định, còn cái thế giới chúng ta muốn đi vào là thế giới KHÔNG CÓ ĐO LƯỜNG NÀO CẢ của Phật giáo hay rõ hơn nhất là Thiền .. là thấy cái đang là và vượt khỏi nó - thấy sự đo lường và vượt khỏi đo lường. Thế là điều gì xảy ra khi bộ óc, tâm và thân thực sự bình lặng, hài hòa - khi tâm, thân và lòng trọn vẹn là một ?.
Phải chăng bấy giờ người ta sống, vẫn sống một đời sống hoàn toàn khác hẳn MÀ KHÔNG là người mất trí, vô hồn ?.
Có phải chăng Đức Phật chưa bao giờ nói với CON NGƯỜI đang sống trên Thế gian này về Thiên đàng hay Tây phương Cực lạc - một nơi nào đó NHẤT ĐỊNH KHÔNG CÓ CON NGƯỜI mà chỉ bảo : " Địa ngục hiện tiền, Niết bàn tại thế "
Name:  g.jpg
Views: 0
Size:  92.5 KB

VẤN ĐỀ : PHẬT PHÁP...
......PHẬT PHÁP và PHẬT PHÁP.....
Bài 8 : 
Không một Phật tử nào, không một Nhà nghiên cứu Phật giáo nào mà lại không BIẾT từ " Phật pháp ". Mà có thật chúng ta ĐÃ CÓ BAO LẦN TỰ HỎI THẬT LÒNG MÌNH " sự HIỂU, BIẾT NÀY " là chắc chắn HAY KHÔNG ??. Có chắc chắn chúng ta HIỂU , BIẾT từ " Phật pháp " ĐÚNG như Tư tưởng của Đức Phât chăng ??.
Chắc chắn chứ, Sư phụ tôi, Pháp Sư của tôi, Tông, Chi, Phái của tôi, của chúng tôi đã bao nhiêu ngàn năm nay, đã không biết bao nhiêu Vị, không biết bao nhiêu người lên rừng xuống biển, để bảo vệ PHẬT PHÁP, bảo vệ những " lời dạy của Đức Phật ", để bảo vệ các Kinh Tạng Vi diệu xuất trần, thoát thế. 
Qua bài trước đây, tôi, và cũng đã KHÔNG CÒN DỂ DUI, cả nể để chấp nhận như bao lâu nay chúng ta dể dui chấp nhận, bởi cái tính CẢ TIN - THẬT SỰ chúng ta quá dể dui cả tin, khi nghe, khi được giảng, khi được dạy bảo từ bao lâu nay và thật sự chuyện TIN " đây là Phật Pháp như các Pháp Sư, các Thầy các Tổ , các Tông, Chi, Phái mà tôi đã từng tu học, trên nền tảng QUÁ VỮNG CHẮC ĐẠO ĐỨC, LUÂN LÝ mà không một con người nào có thể có một " chút ngờ vực ". 
Lòng Từ Bi, lòng Bác ái..............và hệ thống triết lý, những hệ thống tương quan, nhưng hệ thống giáo điều luôn luôn HƯỚNG THIỆN CHO CON NGƯỜI, luôn luôn HƯỚNG CON NGƯỜI xa rời CÁI ÁC, bất nhân, bất nghĩa.....v v ......thoát khỏi KHỔ ẢI TA BÀ.. .rồi bao nhiêu ngàn năm nay, bao nhiêu ngàn pho Kinh sách, giảng luận, bao nhiêu Tông, Chi, Phái….
.tất cả, tất cả....đều không phải la những CÁCH, những PHEP, những PHÁP hoàn hảo hay cũng không ít người cho là thật hoàn hảo, tuyệt vòi, vi diệu............ cho con người, đưa con người đến " hạnh phuc, sung sương " hay sao ??.
Vâng, đúng, đúng đó là những PHÁP, những PHÉP, những CÁCH GIẢI QUYẾT TỐT....những cách GIẢI QUYẾT TỐT VẤN ĐỀ nhưng hầu hêt con người chúng ta QUÊN........ như đã nói trên chúng ta QUÁ DỄ DUI RỒI QUÊN hay VÌ NỂ NANG MÀ CHẤP NHẬN - Chấp nhận sai lầm 
Chúng ta bình tĩnh, bình tỉnh lại, NHÌN THẬT KỸ MỤC ĐÍCH CỦA Thái Tử Tất Đạt Đa không phải hy sinh gia đình, không phải hy sinh hạnh phúc - loại hạnh phúc thoả mãn mà mọi con người đều mơ ước... những PHÁP ĐÓ THỰC SỰ KHÔNG PHẢI LÀ "" PHẬT PHÁP "" những Pháp đó, những Phương pháp đó chẳng qua như " phép thuật, như phép luyện kim ma thuật thời trung cổ hay những pháp luyện linh đơn các Đạo sĩ Đông Phương đã từng thực hiện, mà con người NGHĨ là trường sanh bất lão........hay những Pháp - cách tạo nên được CÁI Gì ĐÓ.... tất cả những PHÁP đó CÓ NGUYÊN TĂC RIÊNG, CÓ CUNG CÁCH RIÊNG, CÓ QUI TRÌNH TIẾN HÀNH....NGHIÊM NHẶC THÌ NHÁT ĐỊNH SẼ THÀNH CÔNG..............như NHỮNG KHẢ NĂNG ĐẶC BIỆT MÀ HAI TÔN GIÁO, HAY VỊ THIỀN SƯ đã truyền dạy cho Thái Tử hoặc gần đây con người chúng ta nghe theo các Pháp sư, các Đạo Sư, các Thầy........để nghiêm chỉnh chấp hành " với hy vọng về Tây phương Cực Lạc mau mau........" MÀ RÕ RÀNG ĐÃ QUÊN RẰNG...............đã quên rằng : "" PHẬT PHÁP "" cũng là một pháp, một cách, NHƯNG CỐT LÕI CỦA CÁCH ĐÓ LÀ CHÁM DỨT KHỔ ĐAU. nghĩa là bất cứ cách nào, phương pháp nào giải quyết vấn đề của con người MÀ VẪN CÒN VƯỚNG KHỔ ĐAU, CÒN VƯỚNG ƯU PHIỀN, CÒN ĐỂ ĐẠT ĐƯỢC...cho dù đạt đợc " cái gọi là quả Phật " cho chình mình và người tương quan, thì đó KHÔNG PHẢI LÀ PHẬT PHÁP.
Do vậy, nếu chúng ta nói PHẬT PHÁP là một HỆ THỐNG LÝ THUYẾT, là một Tôn giáo, là một nền Triết học hay Đạo học.....LÀ CHÚNG TA SAI LẦM.....PHẬT PHÁP CHỈ LÀ MỘT CÁCH - MỘT CÁCH GIẢI QUYẾT "" HẾT KHỔ "".
Bất cứ cách nào không gỉải quyết HẾT KHỔ, không chấm dứt khổ thì đó không phải là PHẬT PHÁP.cho dù cách Cách đó có ai nói là vi diệu, cao siêu, huyền nhiệm, bí truyền, mật truyền.............đưa con người đến " kết quả nào " đi chăng nữa. .......
Trong cuộc sống đời thường, Bạn có thấy có bao nhiêu " cái khó khăn, rắc rối về tình cảm " nói nôm na như chúng ta hay gọi là " thất tình " ấy mà............riêng loại khổ này có hàng triệu triệu dạng khác nhau, thê thì sẽ PHẢI CÓ HÀNG TRIỆU, TRIỆU cách - Pháp gỉải quyêt .....NHƯNG, như....đi chơi đêm........, đi nhảy đầm....đi nghe nhạc......ở nhà đếm vàng, tiền hay hột xoàn.....vào Chùa bố thí hành thiện, phong sanh cứu độ chúng sanh.............hoặc cả việc cạo ầầu đi tu..
"" thì chẳng qua ĐỂ QUÊN. quên dần... chứ không phải giải quyêt ….DỨT KHỔ nên tất cả các PHÁP ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ PHẬT PHÁP..
Đơn giản, bình thường….PHẬT PHÁP đơn giản, bình thường như chuyện đời phố thị...NHƯNG các Bạn CHO PHÉP HÝ LỘNG nha..
-- Này con, người đó KHÔNG PHẢI CỦA CON, con "" chấp hữu ", CON MUỐN CÓ ĐƯỢC là SAI, con nghĩ rằng " con tốt, con thành thật, con yêu thật ư ?....con buộc PHẢI LÀ CỦA CON à...?? SAI LẦM..... ( thấy nguyên nhân gây khổ )
-- Hiện tại...CON ĐANG NHƯ THẾ NÀO..?? ( Tôi là ai ?? ). Con phải KIẾN DIỆN NHƯ LAI như hiện trạng đang trình hiện trước con.... ( như lai ). 
..Có phải " cái tham, cầu,..." ngày hôm qua, hôm kia,...trước đây….... QUÁ KHỨ làm cho con có CẢM, THỌ hôm nay..sanh ra "" thất tình?.KHỔ ??.
..Có phải " nhưng sai lầm, trói buộc " có thể làm con có những hành động SAI LẦM TIẾP THEO trong TƯƠNG LAI........như chán sống, như đi tu, như tự tử….con lại SAI LẦM bởi những u mê đó...làm hư hại cuộc đời con, làm những người thân thương, gia đình con buồn khổ…??.
..Có phải THỰC TẠI HIỆN TIỀN, ở đây bây giờ CON LÀ...….
.....con biết mà "" tôi là ai "" con hay KIẾN DIỆN NHƯ LẠI,và con ""HÃY TỰ ĐỐT ĐUỐC CỦA MÌNH SOI ĐƯỜNG "".
Cám ơn các Bạn đã cho tôi hy lộng một chút, tôi vui, các Bạn vui vì tháy Anh chàng đó BIẾT " cái khổ từ đâu " Giác ngộ khổ..và tất nhiên Anh ta HẾT KHỔ, bởi không ai ngu gì mà thọ khổ…. nhờ TỨ DIỆU ĐẾ, và tôi đoan chắc rang khi Anh ta HẾT KHỔ ...KHÔNG AI BIẾT ANH CẢM THỌ THẾ NÀO....sung sướng ư ?. Nhẹ nhàng ư ?. Hạnh phúc ư ?.....
Anh ta sẽ nói "" Ờ CŨNG ĐƯỢC ""., "" Ờ CŨNG ĐÚNG "" chứ ngay bản thân Anh ta cũng không diễn tả được cơ mà…không có từ nào của ngôn ngữ diễn tả được ….cảm thọ hết khổ ngoài cụm từ " HẾT KHỔ "" hay một từ MỚI mà không ai định nghĩa, xác minh được đó là NIẾT BÀN.
Chắc chắn Anh chàng này PHẢI ĐỌC, PHẢI HỌC Bát Chánh đạo để GIỮ MÌNH nghĩa là Anh ta TU. Anh ta TU khi " nắm chắc " hai Chân lý của Đức Phật nhờ các Vị Tiền nhân ghi chép lại "" ĐỜI con người KHỔ "; "" CON NGƯỜI KHỔ DO BỞI con người đeo bám U MÊ, SAI LẦM ..VÔ MINH "" và CÁCH - Pháp giải quyết là trên cơ sở Tứ diệu đế, Bát Chánh đạo.
Như thế, các Pháp của các Tông, Chi, Phái hiện có KHÔNG PHẢI LÁ SAI mà chỉ là NHỮNG TAY CHỈ TRĂNG, con người chúng ta cũng trân trọng, học hỏi..NHƯNG TÙY DUYÊN mà vận dung, chứ chắc có lẽ các Vị Tôn chủ KHÔNG AI MUỐN, KHÔNG AI THÍCH ÉP MÌNH PHẢI THEO
Tôi suy nghĩ đơn giản bởi tôi cho Đạo Phật RẤT ĐƠN GIẢN, RẤT BÌNH THƯỜNG để cho con người HIỂU ĐƯỢC Phật pháp , để Thai tử Tất Đạt Đa KHÔNG PHẢI LÀ THẦN LINH, để cho Giáo lý của Đức Phật GIẢI THOÁT ĐƯỢC " cái khổ " của con người và CHỈ CON NGƯỜI CÓ KHỔ....
Khổ ở tại thế gian này nên Kết quả Giải thoát khổ CŨNG TẠI THẾ GIAN NÀY...
Đức Phật dạy "" NIẾT BÀN TẠI THẾ " chắc là thế.
Name:  h.jpg
Views: 9
Size:  58.0 KB

Thứ Năm, 16 tháng 8, 2018


VẤN ĐỀ : TU THEO ĐẠO PHẬT.
BÀI 7 : Ngộ nhận về tu hành Giải thoát KHỔ ĐAU và tu tập ĐỂ ĐẠT ĐƯỢC THOẢ MÃN..
Chúng ta, con người không bất cứ ai mà đã không cố găng hết sức mình kể từ ngày Vị Thái Tử khả kính ra đời và mang nặng NỔI ƯU TƯ về CÁI KHỔ CỦA CON NGƯỜI nghĩa là cũng có phần của riêng Ngài, của thân bằng quyến thuộc và nhừng người thân thương của Ngài........
Với một tương lai huy hoàng, hạnh phúc vô tân, đương nhiên là theo quan điểm SỐNG của CON NGƯỜI tư khi có Ngài và về trước đó.
Nhưng với Ngài, không một ai THOÁT KHỎI KHỔ ĐAU - cái điều LẠ LÙNG trước khi Ngài Đản sanh, con người ai cũng khổ mà KHÔNG AI DÁM ĐỐI MẶT VỚI KHỔ .....Khổ được Thần Tượng hoá, khổ đươc Thánh thần hoá, khổ được thiêng liêng hóa và... không biết bao nhiêu LÝ THUYẾT, GIẢ THUYẾT, TRIẾT LÝ được chính con người đăc ra ......ĐỂ LẠI KHỐNG CHẾ, CHEN ÉP LẠI CHÍNH MÌNH.........chính con người mình..!!!!.
Hãy cố gắng bình tỉnh xét lại quá trình TÌM KIẾM CHÂN LÝ của Đức Phật,
Ngài không là một Nhà Luyện kim tìm vàng, Ngài không phải là một Nhà Xã Hội học, Ngài không phải là một Nhà Nhân Chủng học, Ngài không phải là Nhà Bát học MÀ NGÀI LÀ CON NGƯỜI - con người KHỔ và Ngài CHỈ TÌM RA CHÂN LÝ "" GIẢI KHỔ "" .
"" CON NGƯỜI KHỔ là DO U MÊ, SAI LẦM, VÔ MINH " - biêt được NHƯ THẾ....liễu ngộ được NHƯ THẾ, tức là BIẾT ĐƯỢC CÁCH HOÁ GIẢI, nghĩa là BIẾT CÁCH HẾT KHỔ - PHÁP HẾT KHỔ - PHÁP PHẬT.
Mục tiêu CỐT LÕI của con đường TRUY TÌM của Đức Phật KHÔNG PHẢI LÀ " tìm vàng " không phải " tìm hạnh phúc thoả mãn, không phải là tìm uy quyền tột đỉnh MÀ TÌM HẾT KHỔ - cái cảm thọ HẾT KHỔ của con người hiển lộ khi CÁI KHỔ MẤT TÍCH - tuỳ nghi đẵc tên, gọi danh, dán nhản….. NHƯNG KHÔNG PHẢI LÀ THOẢ MÃN.
Thế nên, bất cứ CÁCH NÀO, PHƯƠNG PHÁP NÀO giải quyết ĐƯỢC VẤN ĐỀ "" HẾT KHỔ "" là " đi vào ĐÚNG mục tiêu giải khổ của Phật giáo " và sau này chúng ta, con người gọi là Phật pháp.
Có bao nhiêu CÁI KHỔ trên thế gian này ??. Có CÁI KHỔ NÀO GIỐNG CÁI KHỔ NÀO trên thế gian này khồng ??. Và NẾU KHÔNG CÓ CÁI KHỔ NÀO GIỐNG CÁI KHỔ NÀO thì CŨNG KHÔNG CÓ PHÁP PHẬT NÀO ĐANG ÁP DỤNG CHO MỘT CON NGƯỜI KHỔ MÀ CÓ THỂ ĐEM ÁP DỤNG CHO BẤT CỨ NGƯỜI KHỔ NÀO KHAC HỞN HỌ, thế nên con người chúng ta KHÔNG THỂ VỎ ĐOÁN RẰNG ....PHÁP NÀY CỦA THẦY TÔI, PHÁP KIA CỦA TỔ TÔI, hay PHÁP NÀY LÀ DUY NHẤT MẬT TRUYỀN, BÍ TRUYỀN CUA TÔNG, CỦA PHÁI CHÚNG TÔI.....v...v... ......KHÔNG .
Nghe thêm lại một lần nữa lời của Đức Phật - nếu Bạn hoài nghi về Kinh sách ghi lại - thì NỘI-DUNG của LỜI KHUYÊN NÀY cho chúng ta thấy " sự tự trọng, đúng đắn và minh bạch .." rồi sẽ cho Bạn tin, đây chính là lời của Đức Phật.
" Đừng tin tưởng ở Ta chỉ ví các người đã xem Ta là Người giác ngộ, chỉ ví các người đã xem Ta là Thầy của các người. Đừng tin tưởng ở nơi Ta chỉ vì các người khác đã làm như vậy. và cũng đừng tin tưởng bất cứ điều gì bỏi các người đã đọc nó trong Kinh, sách, theo những gì người khác kể, tin đồn từ Hệ thống giáo dục nào, từ một Tôn giáo nào hay bất cứ Đạo sư, Pháp sư, Đạo sĩ nào. Dừng tin tưởng bởi uy tín của các Bậc Trưởng Thượng hay bởi uy tín của bất cứ ai. Đừng dựa vào lý luận, kết luận chính xác nào do suy đoán. Hãy tự thân mình biết rõ rằng " điều nào đó " làm cho chính mình buồn phiền, đau khổ hay người khác buồn phiền, đau khổ thì hãy vứt bỏ chúng đi. ".
Lời khuyên này cho chúng ta rút ra được
--1/. Tu theo Đạo Phật là VẪN SỐNG, CÒN SỐNG trong cuộc đời này, trông cái Thế giới Ta bà mà từ trước đến giờ chúng ta vẫn " bị hù, bị dọa " nên quá sợ, sợ khiếp vía hồn kinh và đã sanh ra không biết bao nhiêu Đạo sư, Pháp sư, Giảng sư........... đã chỉ ra phương pháp TRÁNH NÉ, những cách TÍCH LŨY, ĐẦU TƯ phước báu, như một NĂNG LỰC hay VỐN LIẾN "- mà Họ cho là CHỈ có phương pháp, CHỈ có cách của Họ là Chân truyền, là tuyệt vời để đạt đến mục đích Tối thượng là sẽ RỜI KHỎI CHỖ NÀY, cõi Ta bà khổ ải này, là sẽ VÃNG SANH CỰC LẠC.
--2/. Tu theo Đạo Phật là CỐT YẾU không phải tin mọi KIẾN THỨC cho dù đến từ đâu, học hỏi từ ai - NÓ chỉ là kiến thức - mà TỰ MÌNH PHẢI QUÁN XÉT thật kỷ " sự, việc đó " - cái đang làm, đang xảy ra có làm cho chính mình hay người khác buồn phiền, khổ đau..Vậy thì BỎ NÓ ĐI, BUÔNG NÓ ĐI. Điều này có phải chăng là Tu theo Đạo Phật chúng ta phải ĐẦU TIÊN nhớ và chỉ nhó câu của ĐỨC PHẬT : " Con người khổ sở bởi do VÔ MINH ".nghĩa là khi tu theo Đạo Phật thì PHẢI THẬM THÂM liễu nghĩa VÔ MINH, những cái THẤY, BIẾT sai lầm, rồi nó tự mất ( bởi nó biết là không HẠP, không CÙNG HỆ, không CÙNG PHE với chúng ta ) hay lúc đó mới TỪ BỎ, BUÔNG BỎ CÁI NGUYÊN NHÂN TẠO RA nó đi.
-- 3/. Tu theo Đạo Phật là phải " nắm bắt " được đắc tính của VÔ MINH đầu tiên và tối cần thiết - có phải chăng đây là YẾU CHỈ của Phật tổ trên con đường giải thoát rốt ráo khổ đau ? Cón những Tông, những Phái, những Pháp có phải chăng là những NHÓM NGƯỜI, những HỆ THỐNG LÝ LUẬN, những PHƯƠNG CÁCH " đồng cảm, đồng tình " tổng hợp lưu lại cho chúng ta; chỉ là những CÁNH TAY CHỈ TRĂNG, mà Đức Phật cũng đã cảnh giác con người : " mọi Thế pháp đều Hư dối cho dù Pháp đó do Như lai vừa ban truyền " ( từ Như Lai đây để chỉ Đức Phật do các Vị Tiền nhân sử dụng ). Ngài cảnh giác bởi không có một Thế pháp nào ( pháp do con người thuyết, con người giảng, trình bày ), có thể áp dụng cho MỌI sự, vật, việc ví rằng không có sự, vật, việc nào lại giống sự, vật, việc nào….NÊN Hư dối là thế.
-- 4/. Tu theo Đạo Phật " phải nắm được thuộc tính của VÔ MINH" nghĩa là cái THẤY, BIẾT của con người không còn mê mờ,không còn bị bám víu bởi KÝ ỨC quá khứ, KHÁI NIỆM của hiện tại và DỰ TƯỞNG tương lai, không còn gì cả CHỈ KIẾN DIỆN NHƯ LAI - tất cả các Pháp cũng thế chỉ là thiện xảo, tuy rằng những pháp đó cúng cần đối vời con người nhưng chỉ là những thiện-xảo khi HÀNH mà thôi. Nó tùy duyên, túy cơ - cũng như có ai, có Tông, Phái nào QUẢ QUYẾT rằng tu Thiền không có Tịnh hay tu Tịnh không có Thiền. Tùy lúc, tùy thời, tùy cơ - tu Thiền cũng có Tịnh, tuTịnh cũng có Thiền. Nhưng lời của Đức Phật nêu trên cho chúng ta biết rằng - chính mình nếm mật, chính mình uống nước, chính mình ăn me, chính mình đi trên dây thăng bằng THÌ SẼ BIẾT, chứ không phải qua hay bằng việc đi theo một con đường vẻ lại nào đó thì chúng ta sẽ biết
Thế nên, tôi không dám nói nhưng khi đã trình bày rồi thì tùy các Bạn NHẬN ĐỊNH chứ với tôi một thời gian qua rất dài, rất uổng phí chúng ta với ý thức " tầm Đạo , cầu Đạo, tìm Thầy, tìm pháp....." là ý thức SAI LẦM.
Chúng ta đi tìm cách ở bên ngoài chúng ta trong khi nó ở ngay trong chúng ta.
Ôi ngộ nhận......

Thứ Ba, 14 tháng 8, 2018

Thientu Tran
1 giờ ·
NIẾT BÀN : Ý Thức về Niết bàn
Như trên nếu chúng ta nói rằng " chúng ta hiểu Niết bàn " hay bất cứ người nào giải thích về Niết bàn thì đó là một sự lầm lẫn lớn và rất quan trọng bởi nó làm sai lệch Niết bàn - điều nói về Niết bàn không phải là Niết bàn !. Tuy nhiên nói Niết bàn là đích đến, là mục đích tối hậu trên đường giải thoát lo âu, sợ sệt - khổ - thì có thể. bởi Niết bàn không phải là một nơi đến như thường được dùng như thế giới Cực lạc, NHƯ MỘT NƠI NÀO ĐÓ mà con người sống hoàn toàn không còn đau khổ, không còn luân hồi vào thế giới trầm luân, sung sướng toại nguyện thì vô hình chung tạo ra một ngộ nhận đáng buồn vì con người cứ vào đó thì không bao giờ đến được, nên con người lầm tưởng mình không bao giờ Giác ngộ được.
Niết bàn là một trải nghiệm NỘI HƯỚNG tâm lý. Niết bàn là cảm nhận " kết quả tự thân " như đau khổ - thân chứng nên khi trình bày, lý giải nghĩa là lý giải bằng ngôn ngữ khái niệm, qui ước thì không thể nào tránh khỏi lầm lẫn và ngộ nhận. . Cái đích đến tối hậu, tối thượng đó được Đạo Phật gọi là Niết bàn, Đạo Thiên Chúa gọi là Thiên đàng, Đạo Bà La Môn gọi là Brahma nhưng tựu chung vẫn là một điểm NỘI HƯỚNG mà mỗi cá nhận tự thân chứng. Nó không phải là một cảnh giới HIỆN TƯỢNG bên ngoài tâm ý của con người nên không thể nhầm lẫn mà đồng hóa như đất, như nước, như tinh tú hay một khu vực địa lý, một không gian nào đó......
NIết bàn cũng không phải là một Ý niệm nhi nguyên, Ý niệm phi nhị nguyên hay ý niệm phi phi nhị nguyên nên chúng ta rất dể nhầm lẫn trạng thái mà trạng thái ấy lại dùng các từ sung sướng, hạnh phúc, lạc thú, tĩnh lặng..... tròn đầy viên mãn, vô biên. .
Nói Niết bàn là " kết quả sau cùng, tối thượng " nhưng dù là một kết quả mà bản chất thực của nó không phải là một ĐẠI LƯỢNG, là một cái gì đó mà có thể đong, có thể đo, có thể đếm,, có thể ước lượng hay so sánh được. Niết bàn có thể mô tả khái lược TÌNH TRẠNG CẢM THỌ TỰ THÂN của người đột nhiên thọ được hay của hành giả tu dưỡng đạt đên sau khi vượt thoát mọi ưu phiền trói buộc, mọi đau khổ hoặc hành giả hoàn thành sự chuyển hóa tâm ý, nhận thức và hành vi. Thế nên chúng ta khó tránh được lấn cấn,lúng túng khi để hiểu Niết bàn bằng ngôn ngữ qui ước, định lượng định phẩm, khái niệm qui phạm. . Niết bàn là một cảm thọ tự thân - thân chứng - dù nó có thể có qua một quá trình nhận thức, một quá trình tu dưỡng hay không nhưng bao giờ cảm thọ này cũng chỉ đến, chỉ xuất hiện đột ngột lạ lùng kèm theo cảm giác tròn đầy, viên mãn - một sự bùng nổ tự nhiên, như một sự thoát xác trọn vẹn. Hành giả tự biết không do một chủ đích đạt được, một ham muốn, ước vọng thúc đẩy, một điều kiện nào trước đó hay sẽ là một tác duyên nào sanh ra hay là nguyên nhân cho một cái gì cả.- một kết quả như cuối cùng, nó viên mãn không sanh không diệt " đến và đi như thế " .
Kết quả cuối cùng đó mà nội dung chỉ định giác ngộ hay nhập Niết bàn, nó là một thực trạng THỰC HỮU dù không phải do một tiến trình, dần dần, từ từ. Nó không có một cái gì mang tính đặc thù như nó, giống nó trước đó hay sau đó - NÊN NIẾT BÀN LÀ KẾT QUẢ SAU CÙNG. . TRI- hành giả có tri, phải còn tri. Tri kiến đó không phải là tri kiến của tri thức huân tập, khuôn thức, mẫu mực, tri của tri vô minh, u mê. . THỨC - thức trong Niết bàn với các Vị đã chứng nhập " gợi ý " cho chúng ta - các Vị ấy CÓ Ý THỨC về Niết bàn khi và chỉ khi CHẤM DỨT ý thức nhị nguyên - loại ý thức nhị nguyên với các cập đói đải, các vướng bận chấp hữu, thường hằng và không bao giờ tránh khỏi nghiệp chướng, lo âu, xung đột, bất hòa. phiền não. Trong thế giới tương đối, biến chuyển liên tục không có cái gì thường hằng, viên miễn và chúng ta lại xử dụng ngôn ngữ khái niệm để diển đạt, để lãnh hội " CÁI KHÔNG THỂ NÓI ĐƯỢC " bằng " CÁI NÓI ĐƯỢC " thi tất yếu là sai lầm từ ban đầu !. .
Có phải chăng các Vị Tiền nhân buộc phải nói Niết bàn là một cảnh siêu việt hơn thực tế. - Niết bàn thoát khỏi sinh tử luân hồi ?. Trí năng của con người rõ ràng " không với tới " nó được. Có phải chăng vì thế mà chúng ta không tìm được một giải thích khẳng định về NIết bàn ?. . Có phải chăng trong Bộ Áo Nghĩa thư Upanishada chúng ta chỉ có thể đọc được " đó là cái này ....." hay " đây là cái này..." hoặc " ở đây bây giờ ". . Có phải chăng vì thế mà các Đạo Sư Thiền tông chỉ bảo " uống nước đi thì biết nước mát thế nào " ?. Những cảm thọ này không thể giải bày như một trạng thái có hiện tướng, có tương liên nhân quả. Nó là những gì đang xảy ra và thực là như thế, đang là, như thị ( thị hiện ), " kiến diện như lai " . Chúng ta chỉ có thể biết nó như nó trình hiện và chúng ta " bước trọn, hòa quyện vào chính nó ". . Từ đó có hai chiều hướng nhận định sai khác sanh ra khác biệt trong luận giải, luận giảng trong Triết học Phật giáo :. . 1/. Nhiều Học phái cho rằng : được phát khởi từ sự phải có ý thức rèn luyện, tu dưỡng, căn cứ trên giới luật GIỚI, ĐỊNH để dần dần giảm bớt, giảm bớt...... giảm bớt.........cho đến khi hoàn toàn chấm dứt cái trí u mê, Vô minh thì lúc đó giác ngộ, thọ Niết bàn. .
2/. Một số Học phái cho rằng tu dưỡng, giới luật có nghiêm nhặc tới mức nào đi nữa thì cái giảm thiểu, CÓ GIẢM THIỂU cách nào thì vẫn luôn luôn là chính nó. Mài một miếng đồng bằng cách nào đi nữa thì vẫn là miếng đồng không thể thành cái gương. CỎ, có đè mãi thì nó cũng chỉ là cỏ bị đè chứ không thành một thứ nào khác cỏ. Bằng trên THỰC TÍNH CỦA NIẾT BÀN họ nói Giác ngộ là giác ngộ . Giác ngộ không tới bằng sự tu dưỡng, rèn luyện nào cả.
Cả hai chiều hướng này đều cùng đến MỤC ĐÍCH TỐI HẬU - NIẾT BÀN hay giác ngộ nhưng một bên nói về " cách đi đến " và một bên nói về lúc đến "" nhắm vào điểm đạt được " . Tựu chung tất yếu phải khác nhau bởi tất cả chỉ là những CÁNH TAY NGỌC NGÀ CHỈ TRĂNG ( còn tiếp )