Thứ Hai, 9 tháng 11, 2020

Người Học Phật Thấy Phật, Gặp Bồ Tát Do Nhân Gì?

Người Học Phật Thấy Phật, Gặp Bồ Tát Do Nhân Gì?

Có hai vấn đề mà người học Phật xưa nay đặc biệt quan tâm, quan tâm hơn cả việc chứng ngộ giải thoát hoàn toàn, đó là vấn đề ái dục và các cõi giới vô hình.
Vì sao?

Vì việc chứng ngộ giải thoát hoàn với người học Phật dường như là một điều viễn vông, không thực tế, khó kiểm chứng. Trên thực tế mỗi khi rơi vào bức ngặt, khốn cùng con người mới khởi ý đến việc thoát khổ, giải thoát hoàn toàn ngay lập tức. Tuy nhiên, khi mọi việc đau thương qua rồi thì con người sẽ dễ dàng quên đi ý tưởng giải thoát hoàn toàn, trong tâm khảm con người luôn muốn được sống, dẫu có khổ cũng được nhưng có vui, có buồn.

Vì lẽ đó người học Phật ngày nay ít người phát tâm giác ngộ giải thoát hoàn toàn, hay nói một cách khác việc luân hồi sinh tử chưa khiến người học Phật ngày nay chán ngán đến mức quyết liễu rời bỏ?
...
Còn việc sắc dục là chuyện gắn liền với người học Phật hàng ngày. Giới luật của đạo Phật được diễn giải nhiều lối, việc diễn giải giới luật ở những người mê luôn ẩn chứa nhiều cực đoan lẫn ngộ nhận dẫn đến lắm sự chống trái, điên đảo. Điều này không chỉ khiến người học Phật chơi vơi, mông lung trong đời sống vợ chồng mà cả người đời cũng phần nào nhận thấy sự bế tắc trong lối truyền thừa ở những người đảm nhận vai trò hoằng dương đạo Phật.

Nhiều người học Phật lâm vào tình cảnh nửa đời, nửa đạo đã rối ren trong đời sống vợ chồng, kết quả là dẫn đến việc gia đình ly tán, hôn nhân đổ vỡ...

Có người học Phật trót mang ý nguyện xuất gia học Phật nhằm thoát khổ, giải thoát hoàn toàn, họ phải xa lìa, trốn tránh ái dục trong khi lòng lại khắc khoải mong cầu được nếm trải trái cấm.
...
Cùng với những lý do khác ái dục, giới dâm luôn được người học Phật từ xưa đến nay đặc biệt quan tâm.

Ngược lại, các cõi giới vô hình, cõi Phật, cõi ma quỷ,... thường được rất nhiều người quan tâm ở khía cạnh hiếu kỳ, tò mò muốn được biết.

Người học Phật đặc biệt quan tâm đến thế giới vô hình là vì họ muốn biết thêm về một đề tài mà con người gần như không thể rõ biết. Và con người xưa nay luôn ngờ vực muốn biết có thật là người chết sẽ tồn tại ở các cõi giới vô hình hay chết là hết, chết là không còn gì nữa cả.
...
Các cõi giới vô hình vì sự muốn biết của con người mà tồn tại và đa thù theo tâm tưởng của loài người. Chính các hệ thống tôn giáo đã dựng nên các cõi giới vô hình với "thiên hình, vạn trạng" và loài người mê ngộ đã tùy tiện phân tầng cũng như đặt cho các cõi giới vô hình những cái tên.
...
Có một điều đáng lưu tâm ở đây là dù 3 cõi, 6 đường được trình bày có đến 4 nẻo vô hình - Nẻo Trời, Nẻo A Tu La, Nẻo Địa ngục, Nẻo Ngạ Quỷ nhưng đa phần chúng ta chỉ nghe thấy người học Phật gặp Ma, Quỷ, Phật và Bồ tát chứ ít khi nghe nói đến việc gặp các vị Trời, A Tu La hay chúng sinh nẻo Địa ngục. Và trên thực tế giáo lý đạo Phật không bao giờ xác nhận Phật, Bồ tát là một dạng chúng sinh thuộc nẻo giới vô hình.

Vậy người học Phật nói gặp Phật, gặp Bồ tát thì sẽ gặp ở đâu, chủng chúng sinh đó thuộc nẻo giới nào?

Đây là điều mà những người học Phật nói gặp Phật, Bồ tát cũng như những người được nghe kể về việc gặp Phật, Bồ tát đã chủ quan không lưu tâm và thiếu sự suy xét lại.

Ngạo Thuyết tin rằng rất nhiều người học Phật được nghe bạn đạo kể lại rằng họ đã gặp Phật, gặp ma. Một số người học Phật khác không chỉ được nghe kể mà chính họ từng gặp Phật, gặp Ma.

Về việc người học Phật gặp Phật, thấy ma cũng như những chuyện huyền bí tâm linh Ngạo Thuyết được nghe kể khá nhiều. Và chính Ngạo Thuyết cũng đã từng trải nghiệm việc tiếp xúc những chúng sinh thuộc nẻo giới vô hình.

Việc gặp ma quỷ, vong ảnh, linh hồn ở nẻo giới vô hình ở người học Phật cũng như người đời là điều bình thường vì những chúng sinh đó thuộc về cõi giới vô hình.

Tuy nhiên, việc gặp Phật, Bồ tát ở cõi giới vô hình thì lại không ổn, không đúng với giáo lý đạo Phật. Người học Phật phải nhận thức được rành rõ một điều là Phật, Bồ tát không phải là hồn ma, bóng quế hay nói cách khác dễ nắm bắt và dịu giọng hơn thì cả Phật, Bồ tát chưa bao giờ là chủng chúng sinh thuộc cõi giới vô hình.

Vậy nên bất kì ai xác quyết rằng đã gặp Phật, thấy Bồ tát ở cõi vô hình thì câu chuyện đó sẽ rơi vào hai trường hợp. Một là người đó đang khoác lác, tự lừa mình, dối người; Hai là người này đã ngộ nhận việc gặp Phật, Bồ tát ở cõi giới vô hình. Họ gặp ma tưởng mà ngỡ rằng gặp Phật.
...
Cách đây nhiều tháng có một vị học Phật tự nhận mình là hành giả đã kể rằng một khoảng thời gian xa xưa trước kia anh ta thọ trì pháp môn niệm Phật A Di Đà, anh ta rất siêng năng niệm Phật và có một ngày anh ta thấy Phật A Di Đà, Phật Thích Ca và một vị Phật khác mà anh ta không biết tên cùng với đông đảo các vị Bồ tát hiện thân đi quanh anh ta vào thời điểm buổi trưa. Tiếp đến, anh ta kể tên rất nhiều vị Bồ tát, trong đó có Bồ Tát Quan Thế Âm, Bồ Tát Chuẩn Đề (Thực ra Bồ Tát Quan Thế Âm và Chuẩn Đề tương truyền vốn dĩ chỉ là một vị). Và Ngạo Thuyết không rõ bằng cách nào mà anh ta nhận ra danh hiệu các vị Phật, Bồ tát; Lẽ nào các vị Phật, Bồ tát có đeo bảng tên.

Tuy nhiên, anh ta khẳng định việc gặp Phật, Bồ tát là sự thật sở dĩ anh ta kể cho mọi người nghe không phải vì cậy thế, khoe tài mà vì muốn sách tấn người học Phật Tịnh Độ Tông về sự linh ứng của việc niệm Phật. Trước đây, Ngạo Thuyết đã từng chất vấn anh ta nên được biết anh ta đã không còn tu theo pháp môn niệm Phật mà đã nhảy sang tu Thiền, tu Mật; Anh ta còn thể hiện rằng anh ta đã từng thực hành Thiền Luân Xa và có những sự chứng đắc nhất định.
...
Với vị hành giả này thì Ngạo Thuyết không đánh giá cao tất cả những điều mà anh ta diễn nói, cách thể hiện của anh ta cho thấy rằng anh ta bị loạn tưởng nhập tâm, những câu chuyện anh ta kể xuất phát từ Tâm Ma mà ra, gốc bệnh của anh ta có lẽ do sự mong cầu chứng ngộ, đắc đạo thần thông và việc hám danh.
...
Nhân chuyến Hành Trình Đi Để Mà Đi Ngạo Thuyết có gặp một người bạn ở miền trung, người bạn này kể rằng khi tìm về đạo Phật và có những nỗ lực hành trì người bạn này đã từng chứng nghiệm trạng thái hỷ lạc trong khoảng thời gian một tuần lễ, một trạng thái khinh an, thơi thới vi diệu. Tiếp đến anh ta đã nảy sinh vọng tưởng dùng dục để "thử thách", song ở trạng thái thơi thới đó, sắc dục không khiến anh động lòng. Sau đó, trạng thái hỷ lạc đó mất đi và anh ta mãi vẫn không thể tìm lại.
...
Cuộc trò chuyện lại được tiếp tục với nhiều đề mục, trong đó có cả những vấn đề về cõi vô hình, người bạn này nói đã từng gặp Phật A Di Đa, Phật Thích Ca. Ngạo Thuyết vấn hỏi làm sao nhận biết đấy là Phật, biết đâu là ma hóa hiện ra; Người bạn nói dựa vào trường khí, tiếp xúc với họ người bạn cảm nhận được trường năng lượng ấm áp, từ ái và an tịnh.

Ngạo Thuyết nói với đại ý về phần Phật A Di Đà khoan hãy nói đến nhưng ông bạn cũng nên ghi nhận Phật A Di Đà hay tất cả vị Phật cũng như Bồ tát có trong kinh Phật vốn không có nơi đời thật, người học Phật chỉ biết đến họ thông qua kinh Phật được mặc định là những lời do Phật Thích Ca thuyết.

Về phần Phật Thích Ca thì chúng ta đều biết Phật Thích Ca đã nhập niết bàn tịch diệt, vậy anh bạn liệu có cơ may gặp được Phật Thích Ca không, có thể gặp ở đâu? Trong giấc chiêm bao chăng? Bởi lẽ nếu người học Phật có thể gặp Phật Thích Ca thì đâu thể nói Phật đã nhập niết bàn tịch diệt.

Người bạn ấy liền hỏi vậy việc gặp Phật của anh ta là do nguyên nhân gì, anh ta không mong cầu gặp Phật? Không chỉ vậy, anh ta còn gặp Bác Hồ ở vai trò là một vị Bồ tát. Tại sao lại xảy ra những cuộc gặp gỡ như thế?
...
Do người bạn này những năm gần đây có tham cứu Thiền Tông nên Ngạo Thuyết đã "tranh thủ" ôn lại bài. Lời rằng "Môn sinh Thiền Tông xưa nay luôn phải thuộc nằm lòng câu "Gặp Phật, giết Phật; Gặp ma, giết Ma" để phá Ma cảnh khi tham thiền". Vì thế mọi cảnh giới mà hành giả học Phật chứng nghiệm đều là huyễn cảnh, chúng được dựng lên do tâm tưởng, đều là ma tưởng công tâm do đó các vị Thầy Tổ Thiền Tông đã bi mẫn cảnh tỉnh môn đồ "Chớ thấy ma mà loạn, chớ thấy Phật mà mê nên "khắc cốt, ghi tâm" rằng "Mọi cảnh giới chứng nghiệm đều là hư vọng, chớ lầm nhận mà sa vào việc đắc thất, ngộ nhận sự chứng ngộ, đạt đạo".

Người bạn lại nói "Thế việc gặp Bác Hồ giảng dạy pháp Phật thì sao?", cá nhân tôi nhận biết thì đây không phải là một giấc mơ. Ngạo Thuyết đáp "Cũng chỉ là Ma cảnh lưu xuất từ tâm, thêm nữa Bác Hồ vốn dĩ là tín đồ của duy vật biện chứng, thượng tôn chủ nghĩa vô thần, Bác Hồ dạy bảo pháp Phật thật sự là điều hư vọng.

(Thời gian gần đây có một số người có thể là "Thấy người sang bắt quàng làm họ" nên đã mở ý núp bóng Bác Hồ để chiêu mộ tín đồ mà ra sức biện giải Bác Hồ từng quy y Tam Bảo, có rất nhiều năm tháng sống ở các ngôi chùa. Chỉ bằng vào những điều đó mà "đặt để" Bác Hồ là tín đồ đạo Phật là không thỏa đáng vì thực tế đã chứng minh Đảng cộng sản Việt Nam thượng tôn chủ nghĩa duy vật vô thần, đã từng triệt hạ chủ nghĩa duy tâm cũng như các hệ thống tôn giáo, bao gồm đạo Phật một cách cực đoan, không khoan nhượng ngay cả khi Bác Hồ là đương kim chủ tịch của nước Việt Nam).
...
Người bạn đó thừa nhận rằng "Đúng là tôi không thể nghĩ ra được việc Bác Hồ chỉ dạy Phật pháp là vì lẽ gì? Thật kỳ lạ!". "Nhưng cũng như cảm giác gặp Phật ngày trước, những sự việc đó xảy ra rất tự nhiên, rất xác thực hoàn toàn không phải là việc tôi ngủ mơ. Trước đó tôi cũng không trông mong gặp Bác Hồ, gặp Phật". Và tôi cũng được nghe nhiều người học Phật kể rằng họ gặp Phật, Bồ tát; Họ cũng cảm nhận việc gặp Phật, Bồ tát của họ rất rõ ràng, đáng tin cậy".

Sau cùng, người bạn đấy hỏi Ngạo Thuyết do nguyên nhân nào mà nhiều người học Phật chứng nghiệm việc gặp Phật, Bồ tát?

Câu trả lời của Ngạo Thuyết là "Trí tưởng sinh tâm bệnh".

Người bạn phản vấn những người gặp Phật, Bồ tát đâu phải ai cũng mong gặp Phật, gặp Bồ tát nên nói họ mong cầu mà bị tâm ma mê hoặc là có sự gượng ép, thiếu khách quan.
....
Ngạo Thuyết tiếp tục trình bày, nói về Tưởng - Thức của con người thì thật là không dễ nhận biết được hết. Ở phương diện thực tại ta không nghĩ ngợi, không mong cầu gì không đồng nghĩa với việc ta không có chút mảy may mong ước nào, không phải là tịch diệt như thể "Tro tàn, lửa tắt, nguội lạnh tuyệt đối. Bản thân A Lại Da Thức, Tàng Thức vẫn thường vận hành vi tế, kín kẽ ngoài tầm nhận thức của mỗi người".

Ngày nay, rất nhiều người học Phật quan tâm đến các cõi giới vô hình, tìm đọc các dạng thiền bệnh như tham cứu 50 hiện tượng ấm ma ở Kinh Thủ Lăng Nghiêm hoặc việc lắng nghe chuyện ma quỷ, chuyện gặp Phật, Bồ tát,... Có người lắng nghe rồi ghi nhận, chứa giữ; Có người nghe rồi ngỡ từ tai nọ sang tai kia và trôi tuột đi... Nhưng kì thực là tàng thức không hề buông, không hề xóa sạch những thông tin tiếp nhận. Không chỉ vậy tàng thức còn lưu xuất ra những cảnh gặp Phật, thấy Bồ tát về sau, sở dĩ phát sinh những việc gặp Phật, gặp Bồ tát là vì tâm thức mỗi người học Phật luôn có những mong muốn tăng tiến tâm linh, chứng ngộ pháp Phật. Khi tâm chứa vọng tùy thời mà cảnh sẽ hiện ra. Sự kín kẽ, vi tế của tàng thức đã khiến rất nhiều người học Phật ngộ nhận việc chứng ngộ. Do cả nghĩ về sự chứng đắc nhiều người học Phật trải qua ma cảnh gặp Phật liền trở nên cống cao, ngã mạn đinh ninh khai thị dẫn dắt, chỉ bày những người học Phật sơ cơ. Kết quả là một người mù dẫn đường cho một đoàn người có bệnh về mắt.
...
Ngạo Thuyết khẳng định lại rằng các cõi giới vô hình có tồn tại nhưng việc gặp Phật, Bồ tát ở người học Phật là điều không thể xảy ra vì Phật, Bồ tát không trụ ở các cõi giới vô hình.

Việc gặp Phật, Bồ tát ở người học Phật chỉ do sự dính mắc thô tế nơi tâm thức học nhân, là tâm vọng của hành giả. Nói nôm na thì những cuộc gặp gỡ ấy chỉ là Ma cảnh, người học Phật đừng kỳ vọng vào việc gặp Phật, Bồ tát là sự tăng tiến tâm linh, trừ phi "Gặp Phật, giết Phật; Gặp Ma, diệt Ma" thì may ra người học Phật mới trưởng thành hơn đôi chút.

Và Ma cảnh gặp Phật, Bồ tát có thể do nội tâm hành nhân lưu xuất hoặc có thể do ngoại ma dò được vọng tâm của người học Phật mà bày trò đa đoan.

Nói tóm lại, việc gặp Phật, Bồ tát ở loài người xưa nay đều do nguyên nhân mê vọng.



Không có nhận xét nào: