Thứ Năm, 6 tháng 7, 2023

Phước Báo là Gì

 Tôi từng hỏi bản thân.

Phước báo là gì
Có phước báo để làm gì
Và làm cách nào để tăng trưởng phước báo ?
Trước đây khi mình chưa nhận thức được chân lý của Đức Phật dạy.
Mình vẫn nghĩ Phước báo chính là sự giàu có về mặt nghĩa đen và nghĩa bóng.
Về thịnh vượng .
Về hạnh phúc. Cả tình yêu lẫn vật chất sự nghiệp.
Nhưng đến một giai đoạn của sự chiêm nghiệm trong thực tế. Mình đã hiểu về Phước Báo như thế này.
Đối với Cha Mẹ : Có con khoẻ mạnh. Và biết hiếu kính chính là Phước báo .
Đối với hôn nhân: Có vợ chồng chung thuỷ . Khỏe mạnh. Chính là phước báo.
Đối với công việc và nghề nghiệp : Không vướng vào lao lý và nợ nần . Chính là phước báo.
Đối với mối quan hệ anh em bạn bè : Không bị phản bội. Chính là phước báo.
Đối với nhu cầu hưởng thụ : Thì vật chất đủ . Đầy . Không thừa. Không thiếu . Chính là phước báo .
Tôi thử đổi ngược giá trị tất cả những gì vừa nói. Thì có vẻ như. Mọi thứ trở thành hoạ.
Vì vậy . Phước báo chính là việc . Nhìn nhận ra được Đạo Đức . Gìn giữ được Đạo Đức. Và Tăng Trưởng được Đạo Đức . Đấy chính là tinh thần thật sự của Phước Báo.
Đạo Đức đủ đầy. Thì cần có sự gìn giữ và tăng trưởng.
Đối với một người Phật Tử . Nếu hiểu đúng chân lý của Đức Phật . Thì hoàn toàn ko mong cầu nhiều về sự trù phú của vật chất.
Bởi một khi của cải dư thừa. Nếu ko giữ được tính trong sạch của Đạo Đức. Sự trù phú đó sẽ đưa con người đến với hoạ.
Bởi trong sự dưa thừa của người này. Có sự tồn tại thiếu thốn của người khác.
Lúc đó. Bản thân mình lại đặt thêm một câu hỏi.
Liệu có nhiều phước báo đến rồi. Thì tiếp theo phải làm gì với phước báo đó.
Đây chính là cách để chúng ta giữ gìn và tăng trưởng phước báo.
Ý nghĩ cho đi sự dưa thừa ở mình. Và san sẻ tới chỗ nơi còn thiếu hụt. Trong quá trình cho đi sự trù phú đó. Phật tử đã tự mình tăng trưởng sự từ bi của của bản thân.
Sự cho đi không nằm trong mong cầu để có được sự nhận lại.
Sự cho đi là để lan toả sự đủ đầy và san sẻ sự yêu thương . Mỗi một việc làm đó cũng là nhân quả tốt để có được phước báo về sức khoẻ và trù phú. Về thịnh vượng và giàu có. Nhưng là sự có được để tiếp tục cho đi. Chứ ko phải để có được lấy bản thân hưởng thụ.
Mỗi một ngày duy trì tốt phẩm hạnh của mình. Đó chính là Phước Báo đến từ sự tu tập.
Khi chúng ta cho đi hết sự trù phú cả vật chật và tinh thần. Con người trở nên rỗng rang. Nhẹ nhõm. Không còn giữ lại cho bản thân những điều dư thừa. Chỉ có một điều to lớn nhất được đúc kết và ở lại . Chính là trí tuệ và sự từ bi.
Nếu Phật tử nào hiểu và học sâu về Đạo Giải Thoát.
Chắc chắn sẽ hiểu được ý nghĩa về sự rỗng rang không còn dính mắc về vật chất . Nhưng lại trù phú và giàu có với trí tuệ và lòng thương yêu với muôn loài !
Đối với sự hiểu biết nông cạn trong quá trình tu tập của bản thân mình.
Phước Báo chính là việc nhìn nhận ra giá trị tồn tại thật sự của Đạo Đức và Phẩm Hạnh.
Bồi đắp và duy trì. Tăng trưởng và lan toả.
Không có bất cứ thứ gì đi ngược lại với Đạo Đức mà có thể mang lại giá trị thực thụ của Phước báo.
Chúng ta không thể làm những điều trái với đạo đức mà lại mong cầu điều tốt đẹp đến với chúng ta cả.
Chính vì vậy.
Trước khi có những hành vi tốt đẹp với đời với người. Hãy có nhận thức đúng đắn về bản thân mình .
Cũng giống như việc. Trước khi hành thiện những việc tốt ở bên ngoài. Hãy làm sạch sẽ những điều cốt lõi bên trong.
Bạn ko thể mang tiền bất chính để làm từ thiện. Vì nếu bạn lương thiện sẽ không làm điều bất chính.
Bạn không thể quỳ xin Đức Phật tới dập máu chảy đầu . Nếu bản thân không nhìn ra những lỗi lầm và sửa chữa chúng từ bên trong.
Bạn không thể cúng dường các Bậc Trí Thức để có được sự phước báo. Khi phẩm hạnh của mình chưa tốt.
Bạn có bỏ sức làm rất nhiều điều có hành vi lương thiện. Cũng không bằng một cái tự nhìn lại thân tâm.
" Trang "

Thứ Ba, 27 tháng 6, 2023

Trí Tuệ

 Trí Tuệ. Chính Là tĩnh. Là Ko nói lỗi của người . Ko tắt ánh sáng của người. Và phát ra âm thanh ở mình.

Trí Tuệ là an trú. An trú là ko thị phi. Còn thị phi. Là còn tâm sợ hãi. Vì Sợ hãi mới khởi dục Sân Si . Vì Sân Si sẽ có tham vọng nói lỗi của người .

Nếu thật sự tin về Nhân Quả. Hiểu thật sự về Nhân quả . Thì chỉ quán sát nơi mình. Và cảm thương cho những người mắc lỗi. Chứ ko khởi tâm phân biệt và phỉ báng họ .

Bởi thấy biết được việc người nào mắc lỗi. Người đó tự có nghiệp quả. Mình nói lỗi của người. Khác nào mình gieo nghiệp cho nơi mình.

Điều đó hoàn toàn không có lợi lạc cho việc tu hành.

Nếu là một vị chư tăng chân chính.

Sẽ ko còn vướng mắc vào vị thế và chỗ đứng.

Cũng ko dính mắc chuyện đúng sai của Đạo .

Có Người Hỏi Mình..

 Có người hỏi mình.

Những gì bạn viết. Là do bạn đọc trước qua kinh điển. Và xem, nghe rất nhiều giáo Pháp đúng không ?

Và bây giờ bạn đang sao chép lại chúng ?


Trả lời rằng :

Khi chúng ta đọc một cuốn sách. Và thấy rằng những gì trong sách nói đều rất đúng. Ngay cả khi sách đề cập tới những vẫn đề tiêu cực và mặt trái của cuộc sống. Thì chúng ta vẫn cảm thấy rất đúng. Bởi vì đây chính là cách chúng ta xác nhận lại nhân sinh quan của mình thông qua một cuốn sách. Nó hoàn toàn là những thứ đã xảy ra. Và có sự trải biến của bản thân mình trước đó.

Trong kiến thức của Phật học cũng vậy.

Đức Phật lấy nguồn gốc của Chân Lý chính ở sự chiêm nghiệm từ bản thân Ngài thông qua sự trải biết và thực chứng trong quá trình tu tập. Nhận biết vạn vật và quán sát tất cả. Để cuối cùng đúc rút ra chân lý tối thượng của vạn vật.

Bởi vậy.

Những gì tôi nói. Tôi viết. Cũng chính là kiến thức và tư duy sẵn có của muôn loại.

Căn bản tri thức và Phật tánh đều có ở trong tất cả chúng sinh . Trong đó. Có bạn . Có tôi.

Có tất cả mọi người.

Và kiến giải của Đức Phật. Cũng nằm trong căn tính sâu xa của mọi chúng sinh. Chưa từng rời xa bất cứ một bản thể nào cả.

Chỉ có khác. Thời điểm thức tỉnh.

Nhận biết . Giác ngộ 

Và cách mà mỗi chúng sinh khai mở được tri thức của mình phụ thuộc vào nhân quả tu hành của nhiều đời nhiều kiếp khác nhau.


Vì sao tôi gọi đó là Nhân Quả Tu Hành.

Bởi vì phải thật sự có sự gieo trồng tu tập. Thì mới có sự thành tựu của tu tập.

Giống như việc một bãi đất trống. Phải thật sự có sự cố tình và nỗ lực gieo trồng chăm bón. 

Thì mới có sự tập hợp những thành tựu được đúc kết sau những tháng ngày trước đó.

Chứ không thể không có khởi đầu. Mà lại có sự hội tụ được.

Bạn không thể nhận diện một người Phật Tử đang đi trên đường . Nếu như bạn chưa từng có nhân duyên tu tập và va chạm với những hành trang Phật Pháp trước đó.

Hoàn toàn không.

Hoàn toàn ko có cảm giác nhân duyên tu hạnh đối với nhau.

Chính vì thế.

Kiến thức của tôi.

Của bạn 

Chỉ cần là kiến thức đúng đắn

Thì chắc chắn là kiến thức của Đức Phật muốn lan trải tới tất cả chúng sinh.

Vì Chân Lý của Đức Phật. Chính là Chân Lý xuất phát từ trong bản ngã của mọi thực thể.

Không có tính chiếm hữu.

Ko có tính sở quyền.

Bạn tự giác ngộ thông qua năng lực thẩm tánh của bản thân . Năng lực giác ngộ của bạn có trước. Rồi Bạn mới đọc kinh điển của Phật Pháp. Cũng là một ý.


Hoặc bạn đọc qua kinh điển. Và nghe giáo pháp để từ đó khai mở và giác ngộ. Đó cũng là một ý.


Tất cả những cái đó. Đều là phương tiện ban đầu để bạn bước đi trên con đường hành trì tu tập.

Con đường đó rất dài.

Và nó nằm dưới đôi chân của bạn.

Chỉ nằm dưới đôi chân bạn. Ko của ai hết .....


P/s: Nếu một người tự mãn với tánh biết của mình. Cũng sẽ khiến cho người khác sanh khởi tâm ngờ vực. Cả 2 việc làm trên đều ko có lợi ích cho họ. Đối với người tu tập. Thì " Dừng " chính là Trí Tuệ .

Khi có Trí Tuệ . Không còn ham muốn truy cầu tánh biết của người khác nữa.

Có Người Hỏi..

 Có người hỏi tôi rằng :

Người đã dẫn dắt bạn theo con đường tu hành giải thoát là ai vậy ?

Và hỏi tôi có thường xuyên nghe pháp của các vị hoà thượng . Và các sư thầy ngày nay thường giảng kinh hay không ?


Mình xin trích lời nói của Tôn Giả Ananda như vầy để trả lời cho 2 câu hỏi của bạn .


" Chúng con hoàn toàn bị nhân cách của Buddha chinh phục . Chúng con đã tìm được chốn trở về dưới cùng một cây đại thụ. Nơi ấy mãi mãi là chốn bình yên che chở cho những ai lạc lối. Thân tâm của chúng con. Đã dâng trọn cho Buddha rồi " .


Vì vậy. Người Thầy duy nhất của tôi. Chính là Đức Phật Thích Ca Mâu Ni. Cho đến tận bây giờ. Chưa có một ai khác. 


Ngày bé. Tôi từng nhận diện rất tốt 3 dạng đề Toán. Lý và Hoá đúng phân khúc mà tôi thích thú. 

Mỗi lần cô hoặc thầy viết trên bảng. Lập tức tôi đã hình dung được đáp án. Thậm chí có thể biết trước câu hỏi tiếp theo của thầy .


Trong việc tu hành cũng vậy. Giống như khi chúng ta giải một bài tập toán.

Nếu một khi đã hiểu rõ được định nghĩa. Định lý. Và phương pháp . Thì việc còn lại chúng ta phải làm. Là từ từ hoàn thành chúng.

Bởi vậy.

Nhất thiết của việc tu hành. Điều đầu tiên và cần thiết. Chính là xác định được con đường đúng đắn .

Hiểu sâu sắc về Chân Lý. Nhìn rõ được hướng đi. Và kiên trì tu tập.

Dù gặp bất cứ ai.

Trạng thái sức khoẻ . Tâm lý. Hay sự can thiệp giúp đỡ nào . 

Cũng chỉ lấy đó làm chiêm nghiệm.

Chứ nhất định không được rời bỏ con đường và sự thống suốt của mình.

Từ từ đi tới nơi mà chúng ta muốn tới. Bằng năng lực kiến giải của bản thân.


Nếu hỏi tôi từng nghe pháp thoại của vị sư thầy nào hay chưa ?

Xin trả lời : Gần đây. Sau khi tôi đã hiểu đúng đắn con đường mình sẽ đi.

Tôi đã cố tình tìm nghe 1 đến 2 bài pháp của 3 vị hoà thượng . 

Đầu tiên là 

Hoà thượng Tịnh Không

Tiếp đó là Sư Giác Khang

Và cuối cùng là Thầy Viên Minh.


Điểm chung của 3 vị . Chính là những lời thoại sâu sát dẫn dắt con người đi theo con đường tu hành giải thoát thực thụ. Bằng cách chiêm nghiệm sâu vào Nhân Quả luân hồi. Chỉ rất rõ cách để giải thoát. Chính là từ bỏ ham muốn về vật chất. Và quay trở về nhìn sâu vào bản ngã. Hành trang tu tập rất đơn giản của 3 vị. Chính là 1 niệm : An Tịnh .

Ngoài ra. Không dính mắc thêm bất cứ thứ gì hết.

Sắc thân càng đơn giản. Tâm thế càng rỗng rang.

Không bám víu vào phước báo giàu sang.

Xinh đẹp. Hay Hưởng thụ . 

Chỉ nhất nhất muốn chúng sinh Phật tử giác ngộ chấm dứt được tư tưởng mong cầu tiền bạc và ái dục . Thì mới có thể tiến tới giải thoát .


Tôi không có ý định . Định hướng bất cứ ai đi theo pháp môn nào. Hay nghe theo lời dạy kinh điển từ các vị hoà thượng nào cả.

Bởi mỗi người đều có năng lực giác ngộ của họ. Tuỳ theo kiến tánh của mỗi người để tìm cầu học đạo.


Đối với tôi. Học Phật cũng như việc biết mình đang ngồi trên một chiếc bè trên sông vậy. Một chiếc bè nếu gắn thêm động cơ chân vịt. Thì nó không còn là một chiếc bè ung dung tự tại . Tự giác chèo lái theo trí tuệ và năng lực của bản thân mình được nữa.

Chính vì vậy. Nếu có thể hãy tự giác chiêm nghiệm trước nhân quả của bản thân.

Nhìn sâu sắc con đường và chân lý.

Kiên định và kiên cố.

Khiêm nhường và Trí Tuệ.

Thấu đáo bản thân. Cũng là một dạng Trí Tuệ.

Bài học của bản thân cũng là một dạng của Pháp.

Thầy của chúng ta. Không ai khác chính là chúng ta vậy.

Chủ Nhật, 11 tháng 6, 2023