Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2019

TẠI SAO CON NGƯỜI KHÔNG HẾT KHỔ ?? TẠI SAO CON NGƯỜI KHÔNG THAY ĐỔI ĐƯỢC BẢN CHẤT MÊ MỜ, VÔ MINH, SAI LẦM ??


Cái oái oăm của con người - thể hiện qua ngôn ngữ - chúng ta có từ HIỆN TẠI nhưng xét thật kỹ lại chúng ta thường " bỏ quên " hiện tại. Mỗi lần có tiếp cận với hiện tại chúng ta liền " nhảy tỏn " qua quá khứ hay " nhảy tỏn " đến tương lai !!. Ông lão nông VỪA NHÌN dây cỏ mắc cỡ, thực sự nó chỉ là dây cỏ mắc cỡ mà thôi - nhưng lão nông lại VỤT về quá khứ và...... trở nên THẤY GHET quá - cảm giác đó bởi nó đã làm Ông đau tay, bởi vì nó làm chật chỗ, ăn hết phân cây cối của Ông trồng. Nhạc sỹ Trần Thiện Thanh cũng VỪA NHÌN dây cỏ mắc cỡ - thực sự nó cũng chỉ là dây cỏ mắc cỡ - nhưng Anh ta lại VỤT về quá khứ với hình ảnh người tình thẹn thùng, e ấp, trinh nguyên, rồi anh mỉm cười với những hình ảnh của TƯƠNG LAI......
......đó là cái oái oăm, tệ hại theo cách nhìn của Phật giáo, của Thái Tử Tất Đạt Đa - Đức Phật mà chúng ta thường danh xưng thế - bởi nó KHÔNG cho con người cảm giác, cảm thọ ngay ở thực tại hiện tiền, ở như lai...., ở như thị......ở cái đang là.......- thực ra là có nhưng chúng ta vội quên ngay và .....và....đã sanh NGHIỆP cho dù nghiệp mà con người gọi là vui hay buồn, hạnh phúc hay tức giận đều mang đến cho con người lo âu, bồn chồn, sợ sệt, giận dổi, thỏa mãn.....hay những từ nào đó đại loại là như thế - dều nghĩa là khổ theo quan điểm của Đạo Phật !!
Cái oái oăm của con người hay của " bộ não của con người " là nó không có " khả năng " NHẬN RA Hiện tại; như nó có thể nói với chúng ta " mặt nước biển " - mặt ngăn cách giữa nước và không khí, nó BIẾT ĐÓ nhưng không cách nào diễn đạt hay " nắm bắt được ". Nó nói với chúng ta về số 0 - không - một số định lượng, định phẩm nhưng không bao giờ nó " nắm bắt được " số 0, thế nên các Bạn có biết số 0 là số sanh sau đẻ muộn hơn các anh chị em nó từ 1,2, ....đến 9 - những ký hiệu tượng trưng, ảnh tượng của hiện tượng giới. Nghĩa là NÓ chỉ diễn tả được cái có hình ảnh, có qui ước, có khái niệm..................nghĩa là CÁI ĐÃ LÀ, HAY CÁI NÊN LÀ . thế nên, còn những gì nói như tình yêu, từ bi, tỉnh lặng, hạnh phúc........CÁI ĐANG LÀ, NHƯ LAI ...nó - ngôn ngữ - phải kèm theo định từ tuyệt vời, vô lượng ( không cân đo đong đếm được ) hay vi diệu....... hoặc cả một từ mới Niết bàn......Tất cả những định từ nó dùng đi kèm chẳng qua là nó bất lực trong phạm vi CHÂN THỰC đó nghĩa là TẠM DÙNG do đó Đạo Phật gọi đó là mê mờ, sai lầm, vô minh và và.......không có sai lầm nào mà không khổ.
Cái oái oăm, cái bất lực của " bộ não con người " NHÂN TRÍ của con người, nó không bao giờ để con người " đứng yên " ở thực tại hiện tiền, ở đây bây giờ, như lai.... nghĩa là hiện tượng giới như trình hiện trước chúng ta. Nhân trí của con người - tư tưởng - nó chối bỏ cái đang là là như thế và chính nó thường nhủ thầm với chúng ta đó chỉ là phù du, tạm bợ, ngắn ngủi.......không làm đòn bẩy cho tiến bộ được.....thế là nó tạo ra lý tưởng hoàn hảo, chế độ hoàn thiện, các cách, pháp, hiệu quả, thiên đàng hoàn mỹ, Niết bàn cực lạc cũng như các định từ đối nghịch đáng chê, đáng sợ, phải loại trừ....
Cái oái oăm, cái bất lực của " bộ não con người " NHÂN TRÍ của con người, nó không bao giờ để con người " đứng yên " ở thực tại hiện tiền, ở đây bây giờ, như lai.... nghĩa là hiện tượng giới như trình hiện trước chúng ta.... Cái oái oăm, cái bất lực của " bộ não con người " NHÂN TRÍ của con người, nó không bao giờ để con người " đứng yên " ở thực tại hiện tiền, ở đây bây giờ, như lai.... nghĩa là hiện tượng giới như trình hiện trước chúng ta. Nhưng VÔ THƯỜNG là qui luật biến chuyển, thay đổi tất yếu của hiện tượng giới trong mọi cảnh giới mà NHÂN TRÍ của con người không bao giờ để con người " đứng yên " ở thực tại hiện tiền, ở đây bây giờ..., như lai....như đang trình hiện trước mặt chung ta..nghĩa là nó " bắt VÔ THƯỜNG ", nó " buộc VÔ THƯỜNG " .....KHÔNG ĐƯỢC đổi thay......dể dàng quá.....dể dàng quá....Ý MUỐN đó là SAI LẦM, TRÁI NGHICH....không thể được..
Đó là NGUYÊN NHÂN làm con người cảm thấy HỤT HẪN, không THỎA MÃN, MẤT MÁT......không TOẠI LÒNG...sanh bức xúc, KHỔ...Người tình quá trẻ đẹp...sau 30 năm...già lụ khụ không còn trẻ đẹp BẰNG người kia....thì gia đình lục đụt
vì KHÔNG CHẤP NHẬN VÔ THƯỜNG biến chuyển.....những gì tôi đã tạo nên như quyền thế, tài chánh PHẢI MÃI CÒN với tôi.....lại KHÔNG CHẤP NHẬN VÔ THƯỜNG biến chuyển, thay đổi..... .v...v.. KHỔ........ vẫn còn do sai trái, vô minh của CHÍNH MÌNH gây ra, do " cái ngã " VỊ NGÃ gây ra.
-- Chừng nào con người CÒN " buộc hay bắt " VÔ THƯỜNG không được biến chuyển, thay đổi...là con người CÒN SAI LẦM, TRÁI NGHỊCH...là CÒN KHỔ.
-- Chừng nào con người CÒN " buộc hay bắt " VÔ THƯỜNG không được biến chuyển, thay đổi.......là " cái tôi " VỊ NGÃ còn hiện hữu ....là con người CÒN SAI LẦM, TRÁI NGHỊCH...là CÒN KHỔ., chưa thoát KHỔ vậy nên NHÌN, THẤY hiện tượng giới một cách KHÔNG MONG MUỐN..., KHÔNG THAM LAM. ...... hay con người VÔ NGÃ thì con người HẾT KHỔ.
Đức Phật nhắn nhủ lại với con người rất KHÁCH QUAN, TỰ DO và Ngài không có ý VỤ LỢI - dù là để có nhiều người noi theo, dù là sự hãnh diện trong lòng, .....trọn..., tròn...ngắn gọn

VÔ THƯỜNG - KHỔ - VÔ NGÃ.....Ngài đã đưa ra NGUYÊN NHÂN sanh KHỔ và cách để MẤT NGUYÊN NHÂN ........mà KHÔNG CÓ NGUYÊN NHÂN thì KHÔNG XẢY RA.....là HẾT KHỔ.

Không có nhận xét nào: